Quan Sách

Chương 686: Thăm viếng Bí thư Hồ!




Phó Bí thư tỉnh hủy Hồ Tuấn Trung là người phương nam tiêu chuẩn.

Trong toàn bộ máy Tỉnh ủy, cũng chỉ có một mình ông ta là người Lĩnh Nam, mà điểm này cũng khiến cho Hồ Tuấn Trung có được uy tín rất cao.

Ở Lĩnh Nam ông ta là Bí thư thành ủy của thành phố Thuận Sơn và thành phố Việt Châu, hơn nữa khi ông ta làm Bí thư thành ủy ở Việt Châu đã tiến vào bộ máy Tỉnh ủy rồi.

Trần Kinh và Hồ Tuấn Trung là quan hệ nhờ vả, hắn bỏ công sức ra, có thể nói là qua mấy vòng vèo.

Đối với Trần Kinh mà nói, thân phận như hắn lập mạng lưới quan hệ ở Lĩnh Nam là không dễ dàng gì, dù sao hắn cũng là người từ ngoài đến, hơn nữa cấp bậc lại thấp.

Phòng ban ở Lĩnh Nam gần như là nhân viên công vụ tham gia công tác, người nhảy dù xuyên tỉnh giống như Trần Kinh cũng chính là đám nhân viên đợt công tuyển lần này.

Hai mươi mấy người toàn tỉnh Lĩnh Nam, căn bản sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, hơn nữa đều là một tốp cán bộ ngoài, ốc không mang nổi mình ốc, đừng nói là giúp đỡ lẫn nhau, cho dù là gặp mặt một lần cũng không dễ dàng gì.

Trần Kinh đã thông qua đủ loại cách thức và biết được rằng Hồ Tuấn Trung vô cùng ủng hộ cán bộ điều động giữa các quận.

Mà lần trước công tuyển cán bộ toàn tỉnh cũng là ông ta khởi xướng, và tự mình lãnh đạo, từ ý nghĩa này mà nói, Trần Kinh có thể đến Lĩnh Nam làm việc, là có sự sắp xếp của Bí thư Hồ, trong quan trường biết cách khai thác tài năng là có thể được nhờ.

Điều này còn chưa đủ, còn có một nguyên nhân khác là lần công tuyển trước, sau khi hơn hai mươi cán bộ nhận chức, những cán bộ còn lại biểu hiện không tốt, khó có thể khai triển công việc, có tình huống cực đoan, có một số cán bộ vấp phải trắc trở, cảm xúc dao động rất lớn, thậm chí còn gửi báo cáo lên tỉnh ủy.

Mà có một số lãnh đạo thành phố cũng không nể mặt cho lần công tuyển này, nhân viên dưới quyền của họ biểu hiện không tốt, liên tục mấy lần sát hạch đều không đạt yêu cầu, bọn họ cũng không nương tay chút nào, khiến những người này đứng sang bên cạnh.

Ban đầu, căn cứ theo yêu cầu là lựa chọn tốp cán bộ này gánh vác nhân vật số một của đơn vị, nhưng thực tế trong công việc, có thể tiếp tục ở lại vị trí lãnh đạo quan trọng, lại không đến nửa số người, số lượng đã ít nay lại càng ít.

Trong số những người này, trước mắt Trần Kinh đã làm cho Hải Sơn phát triển nhanh chóng, ảnh hưởng rất lớn, tất nhiên hắn được xem như là cán bộ biểu hiện vô cùng ưu tú.

Trần Kinh biểu hiện ưu tú, trên lý mà nói đã đem lại thể diện cho Bí thư Hồ.

Cuối cùng còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Trần Kinh đang dùng nhiều tâm sức để tạo lập mạng lưới quan hệ với Hồ Tuấn Trung.

Hắn không chỉ duy trì quan hệ lâu dài với Hồ Tuấn Trung, mà còn làm việc với người bên cạnh Bí thư Hồ, Tương Hằng Vân và Trần Kinh là quan hệ vô cùng tốt đẹp, hai người đã thành bằng hữu.

Có anh ta ở trong quay vần, quan hệ của Trần Kinh và Hồ Tuấn Trung tự nhiên sẽ ấm lên.

Bí thư Hồ thích cờ vây, là người mê cờ tiêu biểu.

Trước kia khi ông ta gánh vác chức Bí thư thành ủy ở Việt Châu, một số xí nghiệp cũng hùa theo sở thích của ông ta, xuất tiền bỏ vốn làm rất nhiều cuộc thi cờ vây trong nước.

Mặt khác, quán cờ vây ở Việt Châu, cũng nhiều như trường học vậy, văn hóa chơi cờ rất đậm, nhân vật số một chơi cờ vây giỏi quốc nhắc đến về cờ vây Việt Châu, cũng là tán miệng không dứt, mà bản thân ông ta và Bí thư Hồ cũng là bạn rất tốt.

Qua thăm hỏi Trần Kinh được biết, Hồ Tuấn Trung là một quân tử cờ vây của hội quán Lĩnh Nam.

Hội quán cờ vây này được mở bởi bảy người chuyên nghiệp cao thủ nổi danh trong giới cờ vây, được cục văn hóa Việt Châu rất coi trọng, mở ra cho họ nhiều cánh cửa tiện lợi.

Địa điểm của hội quán ở ven hồ Bích Hà, hoàn cảnh tao nhã, lại không mất đi vẻ phồn hoa, ẩn lánh nơi thành thị, hội quán làm rất có tư Tương.

Trần Kinh và Tương Hằng Vân cùng nhau lái xe đến hội quán, trên đường Tương Hằng Vân lấy ra một quyển “trung bàn công sát cờ vây”, nghiêm túc nghiên cứu, Trần Kinh cười nói:

- Chủ nhiệm Tương, lâm trận mới mài gươm không kịp a, thế nào? Mỗi lần chơi cờ cùng Bí thư Hồ đều rất căng thẳng?

Tương Hằng Vân vẻ mặt đau khổ nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, anh là không biết rồi, trước kia tôi đâu có chơi trò này? Cũng là sau khi đi theo Bí thư Hồ mới bắt đầu nhập môn đấy, nhưng trò này dễ học khó tinh, chúng ta là người thế tục lại không quyết tâm, thực sự là nước cờ dở a.

Có thể vào hội quán thất quân tử đều là cao thủ, nước cờ dở như chúng ta đi vào bị người ta giết cho gọi cha khóc mẹ, Bí thư Hồ nói tôi làm mất mặt ông ấy đấy.

Anh ta gập quyển sách lại nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, anh là người đa tài đa nghệ, hôm nay anh được cho tôi nhìn thấu rồi, rốt cuộc trình độ của anh là gì?

Trần Kinh cười nói:
- Chủ nhiệm Tương, anh ở bên cạnh Bí thư Hồ đã lâu, mưa dầm thấm đất, còn cảm thấy lực cờ không đủ, tôi ở bên dưới làm việc vừa phải làm cha làm mẹ, anh có thể trông cậy vào tôi bao nhiêu?

Tương Hằng Vân vừa nghe Trần Kinh nói có lý, liền thay đổi sắc mặt, nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đến hội quán cờ vây làm gì? Nhanh chóng quay đầu xe tìm chỗ ngâm chân đi, đừng đi làm mình xấu hổ nữa.

- Bây giờ không kịp nữa rồi, đã đến nơi a.
Trần Kinh chỉ chỉ công viên Bích Hồ không xa, lái xe nhanh như chớp vào bãi đỗ xe….

Khi Trần Kinh và Tương Hằng Vân đến hội quán, trực tiếp đi vào khu khách quý.

Trong này Trần Kinh rõ ràng nhìn thấy danh gia nổi danh cờ vây Hiểu Xuân tiên sinh, tay ông ta cầm quạt xếp, rất có phong độ.

Trong phòng bày năm bàn cờ, Hồ Tuấn Trung đang ngồi trên một bàn cờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thần sắc vô cùng chuyên chú.

Ba bàn khác cũng đã có người ngồi, chỉ trống một bàn, Trần Kinh rõ ràng nhìn thấy người quen, chủ xí nghiệp Đông thị.

Ông ta cũng đang ngồi ngay ngắn trên bàn cờ, hai tay chống cằm, nghiêm túc nghiên cứu, trước mặt ông ta đã có mấy chục viên cờ.

Quân đen và quân trắng giao hòa, nhìn tình hình là có thể cảm nhận được chiến hỏa kịch liệt.

Trần Kinh nhìn điệu bộ này cũng biết là Hiểu Xuân tiên sinh đã nể mặt nhiều chỉ đạo chơi cờ.

Hiểu Xuân tiên sinh biết Tương Hằng Vân, ông ta chỉ vào bàn cờ trống, Tương Hằng Vân vội xua tay, đẩy Trần Kinh thấp giọng nói:

- Bí thư Trần, cơ hội khó có, hôm nay là Hiểu Xuân tiên sinh chỉ đạo chơi cờ, anh nhanh đi đi…

Trần Kinh muốn nói chuyện, Tương Hằng Vân đã nói với Hiểu Xuân tiên sinh:
- Vị này là cao thủ nghiệp dư Bí thư Hồ của chúng ta tìm tới, ông thử trình độ của cậu ta đi.

Trên mặt Hiểu Xuân tiên sinh mang nét cười, chủ động vươn tay đến, Trần Kinh giơ hai tay nắm chặt, hắn nói:
- Chào Hiểu Xuân tiên sinh, hôm nay thật quá vinh hạnh.

Hắn cũng không từ chối nữa, ngồi trên bàn cờ, bày quân cờ, sau đó hai bên bắt đầu ván cờ.

Đối với đội ngũ kỳ thủ chuyên nghiệp mà nói thực sự rất nhẹ nhàng.

Trần Kinh đã lâu không gặp qua kỳ thủ, ra chiến trận, hạ cờ rất chậm.

Hắn vốn là bàn cờ cuối cùng mở màn, quân cờ lại hạ chậm, dần dần những ván cờ khác chấm dứt, liền có người sang đây xem chơi cờ.

Đông Kỳ vì hai bên chém giết, ông ta rõ ràng không phải là đối thủ của Hiểu Xuân tiên sinh, ông ta đã kết thúc từ sớm, ông ta xem Bí thư Hồ đánh cờ một lát rồi đến bên Trần Kinh.

Bí thư Hồ cũng không kiên trì được bao lâu, liền tước vũ khí đầu hàng.

Ông ta vừa nhìn thấy Trần Kinh, liền trực tiếp đi thẳng tới.

Hai bàn cờ khác cũng lập tức kết thúc, chỉ còn lại một mình Trần Kinh.

Bàn cờ này của Trần Kinh đã đi được hơn một trăm quân, hai bên lực lượng ngang nhau, bởi vì có nhường nước, trên mặt Trần Kinh còn nhiều nước chưa đi.

Trần Kinh biết rằng chơi cờ với cao thủ chuyên nghiệp, không thể đánh bừa, cho nên, hắn tận lực cầu ổn, cả bàn cờ vô thức biến thành thủy ma công phu rồi.

Đi đến nước 108, cục diện bước vào giai đoạn khó khăn.

Mấy cao thủ thấy bất lợi, bàn cờ không thể đi tiếp rồi.

Trần Kinh đứng lên nói:
- Hiểu Xuân tiên sinh, quân cờ này….

Hồ Tuấn Trung ở một bên vung tay lên nói:
- Hạ hết, cậu và Hiểu Xuân tiên sinh còn giành thắng lợi phụ sao? Một bàn cờ có mở đầu có kết thúc, mới có thể nhìn thấy thiếu sót của mình.

Trần Kinh bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống lần nữa, hai bên anh tới tôi đi, khoảng nửa giờ sau ván cờ chấm dứt.

Kết quả tất nhiên là Trần Kinh thất bại, Hiểu Xuân tiên sinh một đội đánh năm mặt, chiến tích toàn thắng.

Xem ra giang hồ đồn Hiểu Xuân tiên sinh tính cách cảnh trực, lời này quả nhiên là sự thực, đánh từ nhiều phía, nhường Bí thư Hồ một chút cũng không có gì lớn lao, nhưng ông ta không nhượng chút nào, cho năm người cạo đầu luôn.

Ván cờ chấm dứt, Đông Kỳ cười ha ha nói:
- Ai nha, vốn nghĩ tiểu Trần trẻ tuổi, có thể chống chọi một chút, cuối cùng vẫn là tước vũ khí đầu hàng, hôm nay chúng ta bị cạo đầu rồi.

Hiểu Xuân tiên sinh chỉ Trần Kinh nói:
- Nước cờ của cậu ta rất mạnh, nếu là năm bàn cờ bắt đầu cùng lúc, có thể sẽ thắng.

Trần Kinh liên tục khoát tay nói:
- Hiểu Xuân tiên sinh khích lệ rồi, trước kia học đại học thường chơi cờ, bây giờ đã quên nhiều rồi, đánh một bàn cờ mà đi sai rất nhiều.

Hồ Tuấn Trung hiển nhiên rất hứng trí nói:
- Hôm nay tiểu Trần là phát hiện lớn nhất của chúng ta a, sau này chúng ta lại hoạt động, cậu phải đến.
Ông ta chỉ chỉ Tương Hằng Vân nói:
- Cậu bị khai trừ rồi, trình độ không được, lại không thật sự thích, thì ra coi chơi cờ như là bồi Thái tử đọc sách thôi.

Mặt Tương Hằng Vân đỏ lên, vô cùng xấu hổ, Trần Kinh cũng rất xấu hổ.

Hôm nay người đánh cờ vốn là Tương Hằng Vân, mình lại đi chặn ngang, còn khiến anh ta bị phê bình.

Đông Kỳ đến giải vây nói:
- Được rồi, buổi tối chúng ta đến Nam Quốc ăn cơm, hôm nay Hiểu Xuân tiên sinh đã vất vả đến Việt Châu, chúng ta là chủ nhà phải tận tình mới được.

Hiểu Xuân tiên sinh rất sảng khoái mà nói:
- Mỹ thực Việt Châu, hưởng dự cả nước, hôm nay xem ra tôi có lộc ăn rồi.

Đông Kỳ rất có nghĩa khí, đem Trần Kinh giới thiệu với hai người khác, hai người này cũng là đại danh đỉnh đỉnh.

Một người là Ủy viên mặt trận tổ quốc Lĩnh Nam, Phó hội trưởng hiệp hội thi họa Lĩnh Nam, trứ danh thi họa Khang Tần tiên sinh.

Còn một người là phó hội trưởng thương hội Đài Loan Lĩnh Nam.

Trần Kinh bắt tay chào hỏi từng người một, thái độ vô cùng cung kính.

Hắn biết, hai người này lực lượng ở Lĩnh Nam là tương đối lớn, tuy rằng không có thực lực như Đông Kỳ, nhưng bọn họ kết bạn đều là Lĩnh Nam quyền quý.

Ngẫm lại cũng đúng, có thể đánh cờ cùng Bí thư Hồ, sao có thể là người bình thường?

Trần Kinh vừa nghĩ như thế, lại nghĩ đến mình, hôm này là mình đúng dịp, có thể quen biết những người nổi danh Lĩnh Nam này, thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn.

Buổi tối Đông Kỳ mời, một bữa ăn thịnh soạn đúng là không thể thoát khỏi.

Cơm nước xong, Hiểu Xuân tiên sinh lại lấy quạt xếp ra, mời Khang Tần tiên sinh viết lưu niệm, mọi người đàm đạo về cờ vây và thư pháp, đã lâu Trần Kinh mới cảm nhận được một loại yên tĩnh.