Quan Sách

Chương 660: Nỗi khổ của Lý Quốc Vỹ!




Sáng sớm, trời xám mờ mịt, thời tiết như vậy rất hiếm thấy ở Lĩnh Nam.

Không khí rất ẩm ướt, rất khó chịu, khó chịu đến mức làm cho người ta hoảng sợ.

Lý Quốc Vỹ hôm nay thần sắc không được tốt, khi ông ta bước vào cửa quận ủy, đến bác bảo vệ già suýt chút nữa không nhận ra ông ta.

Ông ta từ lúc xuống xe đi thẳng đến phòng làm việc, những người gặp ông ta và chào ông ta đều thấy rất kinh ngạc, mà Lý Quốc Vỹ cũng không thèm để ý đến người khác, vội vội vàng vàng, nét mặt u ám.

Mấy ngày nay, tâm trạng Lý Quốc Vỹ rất tệ, nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, việc nhà việc nước đều không theo ý muốn, khiến bực bội trong lòng ông ta lên đến cực điểm.

Về việc công, ông ta cuối cùng cũng nhận ra được bản thân phòng ngày phòng đêm, cuối cùng cũng không phòng được Trần Kinh,Trần Kinh cao minh hơn so với sức tưởng tượng của ông ta, thủ đoạn của Trần Kinh có thể nói là khó lòng phòng bị.

Thời gian gần đây, rất nhiều quyết sách của ủy ban truyền xuống dưới đều gặp trở ngại.

Người bên dưới càng ngày càng to gan, nghi ngờ những quyết sách của ủy ban ngày càng nhiều.

Mà đại biểu hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân, thậm chí cán bộ lãnh đạo nội bộ, cũng chống lại, cũng bắt đầu khoa chận múa tay đối với các công việc của ủy ban.

Đặc biệt làm cho Lý Quốc Vỹ đau đầu chính là đám người này những đồng chí lãnh đạo dưỡng lão ở Lân Giác cũng đang phát huy nhiệt lượng dư thừa vào công việc của ủy ban, chỉ cần có chút sơ hở, liền có người xuất hiện bắt bẻ.

Một số ban ngành ở trong quận, Cục công an, Cục chấp pháp quản lý đô thị, cục đất đai...gần đây đều phiền phức không dứt, từng người từng người một gọi điện đến cầu cứu Lý Quốc Vỹ, Lý Quốc Vỹ không thoát khỏi phiền phức.

Theo chương trình của đảng mà nói, quan chức là công bộc của dân, vấn đề của các bộ ngành chức năng rất nhiều, quần chúng không hài lòng, nên nghĩ cách chỉnh đốn.

Lý Quốc Vỹ đương nhiên là biết đạo lý này, nhưng trong quan niệm của ông ta.

Ủy ban có vấn đề, ông ta là nhân vật số một có thể chủ động giải quyết, chứ không thích người khác ép buộc ông ta giải quyết vấn đề, động chân động tay vào công việc của ông ta.

Huống chi gần đây xảy ra hàng loạt sự việc, nguyên nhân cơ bản chính là Trần Kinh giở trò, sau khi hắn đến Lân Giác, ngày nào cũng khảo sát nghiên cứu, hội đồng nhân dân là nơi mà hắn điều tra trọng điểm. Mà những đồng chí cán bộ lão thành Trần Kinh đều đã thăm hỏi qua.

Không có Bí thư quận ủy làm chỗ dựa, bọn họ lấy đâu ra gan chạy đến quấy nhiễu cán bộ ủy ban?

Thủ đoạn phân hóa kiểu này của Trần Kinh thật sự bí ẩn. Hiện tại bí ẩn đã thành họa lớn rồi.

Lý Quốc Vỹ rất cảnh giác chuyện này, gần đây trong đầu ông ta đều nghĩ kế sách cụ thể để đối phá.

Mà đúng lúc này, vợ ở nhà lại gây ra chuyện rồi.

Bành Triều Huy không biết nhận tiền của ai, liền một lúc đưa cho Thư Phương ba triệu, đàn bà mà, bẩm sinh chính là động vật tham lam.

Thư Phương mắt cứ nhìn thấy tiền, trong đầu toàn bộ ngập nước. Không nói lời nào liền nhận tiền ngay, hơn nữa còn gửi vào tài khoản riêng của mình. Việc này thậm chí bà ta còn không thương lượng trước với Lý Quốc Vỹ.

Lý Quốc Vỹ là lão quan trường, ông ta vừa nghe đến nhiều tiền như vậy, lập tức nhận ra vấn đề.

Trên đời này không có gì là cho không, đây là một đạo lý rất đơn giản, làm gì có ai biếu không 3 triệu cho người khác, 3 triệu xếp chồng lên cao hơn cả người, đó là số lượng nhỏ sao?

Lý Quốc Vỹ là người khôn ngoan, bình thường làm việc rất thận trọng, nhiều lắm cũng chỉ nhận phong bì 3-5 nghìn thôi, quà cáp hoặc những thứ đáng giá hàng vạn nghìn ông ta chưa bao giờ nhận.

Về phần Bành Triều Huy, Lý Quốc Vỹ cũng yêu cầu rất khắt khe, Bành Triều Huy mượn danh nghĩa ông ta để kiếm chút tiền, một năm kiếm mấy chục một trăm nghìn cũng không sao.

Hơn nữa tình cảm anh em rất tốt, Bành Triều Huy không phải là người vong ân bội nghĩa, tiền kiếm được căn bẳn sẽ để dành cho mình một phần.

Mấy năm nay, thân phận Lý Quốc Vỹ có giá mấy triệu, trong đó đa số đều là do Bành Triều Huy cống nạp.

Nhưng trong chốc lát muốn làm vài triệu, con số này quá lớn, Lý Quốc Vỹ cảm thấy rất bất an.

Ông ta không để ý đến sự phản đối của vợ, bí mật đến gặp Bành Triều Huy, bắt cậu ta nói rõ ràng về nguồn gốc số tiền.

Bành Triều Huy mặc dù là tổng giám đốc công ty quản lý doanh nghiệp phương diện thế giới, hơn nữa đã từng đi du học nước ngoài, nhưng những thứ đó cũng chỉ là bề ngoài, nếu nói đến bản lĩnh thật sự, ông ta không phải là đối thủ của lão hồ ly Lý Quốc Vỹ.

Ông ta vốn định tận lực che dấu, nhưng bị Lý Quốc Vỹ ép đến mức không chống đỡ được, chỉ còn cách nói rõ từ đầu đến cuối nguồn gốc của số tiền đó.

Ông ta làm ra vẻ không hề gì, nói với Lý Quốc Vỹ:

-Anh, anh không thử nghĩ xem tập đoàn Yến Kinh là tập đoàn lớn như thế nào? Lần này các anh mời em làm tư vấn quản lý, cũng là thực sự có hợp đồng đàng hoàng, em làm một phần việc, bọn họ trả một phần tiền, đây là làm ăn đường đường chính chính, không phải là việc gì mất mặt!

Lý Quốc Vỹ đập bàn một cái, nói:
-Nói lung tung! Cậu có mấy cân mấy lạng hù được người khác chứ lừa được tôi sao? Cậu bán bản thân mình đi được 5 trăm nghìn hay không còn chưa biết, người ta bỏ ra 5 triệu mời cậu làm tư vấn? Chỉ có đầu óc lợn mới tin có chuyện này!

Bành Triều Huy mặt trắng bệch ra, khẽ ho.

Ông ta ghét nhất chính là Lý Quốc Vỹ từ trước đến nay chưa bao giờ giữ thể diện cho mình, luôn làm ông ta phải xấu hổ.

Nhưng hiện tại, ông ta bất chấp xấu hổ, khẽ ho một tiếng, lấy lại bình tĩnh, nói:

-Em nói anh nghe, anh đúng là nói đúng điểm rồi, Lưu Thịnh của tập đoàn Yến Kinh là người thông minh, ông ta mời em làm tư vấn, không phải là cho anh em chúng ta ít tiền tiêu sao? Anh nghĩ mà xem, công ty ông ta vào Lân Giác chúng ta, anh chiếu cố bọn họ bao nhiêu? Tiền mà ông ta kiếm được chỉ có 5 triệu?

Năm triệu đối với ông ta không là gì, ông ta sớm đã muốn cảm ơn anh, chỉ là hiện tại kỷ luật quan chức khá nghiêm khắc, ông ta không dám manh động. Bây giờ vừa hay, thông qua em để cảm ơn không phải là kít mít không chút kẽ hở sao?

Bành Triều Huy dù sao cũng không phải là không có lý, làm tư vấn quản lý cũng có chút tài hùng biện.

Ông ta lại nói:
-Anh yên tâm, chuyện này không một chút sơ hở, nếu có khả năng xảy ra chuyện, thì chỉ có thể là em bán đứng anh. Lại nói, trên đời này nếu em mà anh cũng không tin, anh có thể tin ai? Anh thẳng thắn tìm một khối đậu phụ đâm đầu vào chết đi!

Bành Triều Huy vận động miệng lưỡi thuyết phục, Lý Quốc Vỹ lặng im không nói gì.

Lưu Thịnh tập đoàn Yến Kinh là một người rất giỏi, anh ta biết vợ Lưu Thịnh là hậu duệ quý tộc ở thủ đô, thế lực rất lớn, đường đi rất rộng.

Tập đoàn Yến Kinh năm đó ở Nam Cảng, Bí thư quận ủy quận Bắc Cảng Thiệu Khánh gây phiền phức cho ông ta ở khắp nơi, sau này người này bị tổ chức bắt giam, đằng sau chuyện này nghe nói có bóng dáng của Lưu Thịnh.

Người kế nhiệm Bí thư quận ủy quận Bắc Cảng Dương Hà hấp thụ giáo huấn, rất coi trọng tập đoàn Yến Kinh, mà nữ cán bộ này có số làm quan, bây giờ đã làm phó chủ tịch thành phố Nam Cảng rồi.

Lưu Thịnh người này không thể đắc tội, Lý Quốc Vỹ rất rõ điểm này.

Mà người này nếu đã hào phóng như vậy, trong chốc lát bỏ ra 5 triệu, số tiền này đem trả lại hiển nhiên là không thể, số tiền này chỉ có thể nhận...

Không biết tại sao, Lý Quốc Vỹ nghĩ vậy, lo lắng trước đây ở trong lòng bỗng chốc giải thoát ra ngoài, thay vào đó là nội tâm vui mừng khôn xiết.

Tiền thì ai mà không thích? 3 triệu đủ để con gái đi du học nước ngoài sống một cách dư giả.

Bành Triều Huy vừa thấy Lý Triệu Vỹ bị thuyết phục, cậu ta càng hăng hái hơn, thay đổi chiến lược, bắt đầu đánh vào tình cảm, nói:

-Anh, anh không nghĩ cho em, cũng phải nghĩ cho cháu gái ở nhà. Anh em chúng ta chỉ có một cô con gái, tầm quan trọng của việc giáo dục con gái không nói cũng biết. Chúng ta không thể để thế hệ sau cũng phải chịu khổ như chúng ta. Tạo cho chúng một khởi điểm tốt, không có tiền thì sao làm được?

Một phân tiền làm khó anh hùng, chị dâu cần kiệm lo chuyện gia đình nhiều năm như vậy, nhưng vì chuyện đi du học của cháu mà lo đến bạc cả đầu…

Bành Triều Huy lại công kích bằng một loạt cảm tình, cuối cùng Lý Quốc Vỹ cũng thỏa hiệp rồi.

Nhưng, trước khi dời đi lại cảnh cáo Bành Triều Huy rất nghiêm khắc, cảnh cáo cậu ta sau này tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh, ngoài ra, Lý Quốc Vỹ dặn dò cậu ta phải giữ khoảng cách với tập đoàn Yến Kinh, tuyệt đối không được thân thiết quá với Lưu Thịnh.

Bành Triều Huy thấy anh mình không truy cứu chuyện tiền nong, ông ta vui như mở cờ trong bụng, Lý Quốc Vỹ đưa ra yêu cầu gì ông ta cũng gật đầu đồng ý.

Ông ta nói:
-Được rồi, được rồi! Anh, anh lo tên Lưu Thịnh sẽ lật trời hay sao? Anh đừng quên, em trai ông ta Lưu Kiện vẫn ở dưới trướng của anh, có quân bài này, chúng ta sợ ông ta?

-Cậu câm miệng lại, sau này không được nói như vậy!
Lý Quốc Vỹ liếc Bành Triệu Huy nói, ông ta khoát khoát tay:
-Được rồi, được rồi, cậu về đi, mắt không thấy thì lòng không phiền!

Bành Triều Huy vội vàng rời đi, Lý Quốc Vỹ mím môi, không thể nghi ngờ, câu nói cuối cùng của ông anh này khiến ông ta yên tâm hơn nhiều.

Chủ nhiệm ủy chánh văn phòng UBND quận Vu Văn Thạc cũng giống thường ngày mở cửa phòng làm việc của Lý Quốc Vỹ.

Vừa mở cửa, gã nhìn thấy Lý Quốc Vỹ mặt mũi tiều tụy, sắc mặt âm trầm, gã thấy ngạc nhiên, vội nói:
- Chủ tịch Quận, anh...không nghỉ ngơi tốt, hay là thân thể không được khỏe, thân thể không khỏe phải đi bệnh viện khám mới đúng, không được miễn cưỡng chịu đựng.

Lý Quốc Vỹ liếc nhìn Vu Văn Thạc, rất lâu sau lắc đầu nói:
-Tôi không sao, gần đây tôi không tin tưởng bác sĩ nữa, hôm nay cậu sắp xếp cho tôi ít việc thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

Lý Quốc Vỹ đứng dậy, bước chân lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.

Dù gì thì cũng là 3 triệu, số tiền này rút từ ngân hàng ra, cho dù là mệnh giá 100 đồng, tính trọng lượng cũng phải vượt qua trọng lượng một người trưởng thành, Lý Quốc Vỹ không phải là người không hiểu biết gì về thế giới, mỗi năm thu chi hành chính của quận cũng tính theo tỉ đến chục tỉ, nhưng bản thân ông ta chưa bao giờ có số tiền lớn như vậy.

Đương nhiên, quan trọng hơn là số tiền này đến một cách khiến người ta bất an, hôm qua Lý Quốc Vỹ trằn trọc cả buổi tối, không ngờ mất ngủ!

-Nói đi, nói hết những việc quan trọng trong ngày hôm nay!
Lý Quốc Vỹ nói với Vu Văn Thạc.

Vu Văm Thạc cười, dường như có gì đó khó nói, gã trầm ngâm một lúc, ho khù khụ, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
-Là thế này quận trưởng, vừa rồi chủ nhiệm chánh văn phòng UBND Lưu Khúc Phong gọi điện đến, bảo tôi thông báo cho anh, nói bí thư Trần mời anh đến một chuyến, nói có việc quan trọng muốn nói với anh!

Lý Quốc Vỹ kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu nhìn Vu Văn Thạc.

Vu Văn Thạc có chút bối rối, gã đương nhiên biết quan hệ tinh tế giữa Lý Quốc Vỹ và Trần Kinh, nhưng quận ủy thông báo như vậy, cũng chỉ có thể truyền đạt như vậy.

-Nhanh, bảo Tiểu Hoàng chuẩn bị cho tôi một chậu nước sạch, tôi rửa mặt một chút