Quan Sách

Chương 595: Bí thư Nguyên Thủy




“Vạn Hoa Thiên Cư “là một nông gia bên cạnh thành phố Sở Giang mà ít ai để mắt tới.

Nhanh chóng đã đến chỗ này của Sở Thành, dọc theo Sở Giang có rất nhiều quán trà, Vạn Hoa Thiên Cư là khiêm tốn nhất, chỗ này là nơi để Mễ Tiềm mời khách.

Từ Tỉnh ủy lái xe đến chỗ này không gần, nhưng Trần Kinh có thể thấy, chỗ này là nơi mà Mễ Tiềm thường đến.

Điều này làm cho Trần Kinh lại nghĩ tới, lãnh đạo càng lớn, sẽ có mấy điểm bí mật thường đi, lời này quả nhiên không phải là giả.

Đặc diểm của “Vạn Hoa thiên cư" là cơm nấu bằng củi, Trần Kinh vừa lái xe đến, từ trong sân xuất hiện một tiểu lão đầu mặc áo may-ô, chỉ Trần Kinh lái xe vào sân sau, miệng còn hét lên:
- Phía sau, phía sau...

Trần Kinh nghe được, chất giọng vùng Nguyên Thủy của ông lão này rất nặng, lời của ông ta có ý là:
- Phía sau, phía sau.

Dừng xe xong, tiểu lão đầu cười ha hả đi đến mở cửa sau của xe bộ dáng rất thuần thục, Mễ Tiềm từ phía sau xuống xe, ông chỉnh trang lại xiêm y, nhìn xung quanh một lát, mới nói:
- Môi trường nơi này ngày càng lịch sự tao nhã, quýt còn chưa chín, thật đáng tiếc.

Lão nhân liên tục gật đầu nói:
- Trưởng ban, chúng tôi không gắn liền với lịch sự tao nhã, khi khi quýt chín cũng là sắp cuối thu, đẹp thì đẹp, nhưng rất ngắn ngủi.

Mễ Tiềm hơi nhíu mi, nói:
- Trương lão đầu, sống ở Sở Thành đã nhiều năm, cũng thành một văn nhân học hiểu được nỗi buồn bi thương. Thật là làm cho người ta cảm thấy rất chua xót.

Lão nhân cười ha ha, dẫn Trần Kinh và Mễ Tiềm hai người đi thẳng về phòng riêng.

Phòng riêng rất đơn giản, phong cách sơn thôn của Nguyên Thủy, bên cửa sổ bị che khuất bởi mành trúc, có thể kéo cao thấp, phong cách cổ xưa và có đầy đủ các đặc điểm của địa phương.

Mặt khác, Nguyên Thủy có rất nhiều trúc, trong phòng rất nhiều đồ đan bằng tre trúc, nhất là bên cạnh bàn có ghế nằm bằng trúc, người thợ khéo léo đặc biệt chế ra nó rất tinh xảo lịch sự tao nhã. Nó được mài dũa rất sáng chói, bên ngoài lại lộ ra nước sơn sáng bóng.

Hiện tại thời tiết nóng bức như vậy, không cần ngồi ở phía trên, đứng từ xa nhìn, cũng cảm giác đặc biệt thoải mái mát mẻ.

Mễ Tiềm vừa vào cửa, liền nằm trên chiếc ghế trúc, tay của ông ta đặt trên thành ghế, nhẹ nhàng vuốt ve nói:
- Trần Kinh, nghe nói cậu rất thích uống trà, ở trong này không cần khách khí, cậu cứ uống thỏa thích, tiện rót cho tôi một ly trà xanh.

Bên cạnh bàn trà, ấm trà điện đã được đun, dưới bàn trà, có các loại hộp trà to nhỏ tinh xảo, Trần Kinh chọn một hộp trà xanh, rót hai chén. Bưng một chén trà bằng sứ trắng nõn đưa cho Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm khoát tay nói:
- Để ở đó đi.

Trần Kinh vừa đặt chén trà xuống, đông! đông! Có người gõ cửa.

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra. Mễ Tiềm từ trên ghế dựa đứng lên, Trần Kinh lúc này đã thấy một dáng người bậc trung hơi béo, người đàn ông hói đầu từ cửa đi đến.

Ông ta vừa tiến đến, nhìn thấy Mễ Tiềm nằm trên ghế, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười, nói:
- Trưởng ban, thật sự là xin lỗi. Tôi đã tới chậm một chút, để cho anh đợi lâu.

Mễ Tiềm nói:
- Chúng tôi cũng vừa đến à. Như thế nào? Có chuyện gì vui sao sao? Tối thấy khí sắc của anh không tệ.

Mễ Tiềm nhìn Trần Kinh, chỉ vào người tới, nói:
- Tiểu Trần, cậu có quen không?

Trần Kinh vội hỏi:
- Là Bí thư Vạn của thành phố Nguyên Thủy?

Mễ Tiềm cười nói:
- Nhãn lực không tệ. Đúng, ông ta là Vạn Nhượng Dân của Nguyên Thủy.
Ông nghiêng đầu nhìn Vạn Nhượng Dân nói:
- Lão Vạn, Trần Kinh người này là trẻ tuổi nhất của Ban tổ chức chúng tôi, hiện tại chủ trì công tác tại phòng giám sát cán bộ.

Vạn Nhượng Dân cười với Trần Kinh gật đầu, nói:
- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tên tuổi của trưởng phòng Trần Kinh khá vang dội.

Vạn Nhượng Dân bắt tay với Trần Kinh, tay của ông ta rất rộng dày dài, rất nhiệt tình.

Tên của Vạn Nhượng Dân Trần Kinh không xa lạ gì, toàn tỉnh nhiều nhiều thành phố cấp 3 như vậy, Vạn Nhượng Dân là Bí thứ Thành ủy của thành phố Nguyên Thủy, ở chính đàn của Sở Giang xem như là nhân vật số một hết sức quan trọng.

Thành phố Nguyên Thủy được xếp hạng trung bình trong toàn bộ Sở Giang, không cao cũng không thấp.

Nguyên Thủy nơi đó là giải phóng cũ của cách mạng, nội tình văn hóa tương đối thâm hậu, đặc điểm cấu thành dân tộc cũng phức tạp, nền kinh tế của Nguyên Thủy mấy năm nay phát triển rất nhanh chóng, điều này là nhờ vào tài nguyên của Nguyên Thủy rất phong phú dồi dào, nhà nước cùng cá nhân trước sau đầu tư xây mới nhiều trạm thuỷ điện.

Mặt khác, cơ sở hạ tầng của Nguyên Thủy mấy năm này làm rất tốt, hệ thống giao thông của Nguyên Thủy cũng thông hướng với các thành phố cấp 3 khác, thực hiện giao thông nhanh chóng thông suốt.

Mà những đường đại lộ cao tốc chủ yếu và đường sắt chủ yếu của Sở Giang đều đi ngang qua Nguyên Thủy, cho nên thành phố Nguyên Thủy là thị trấn quan trọng của Sở Tây, mà Vạn Nhượng Dân cũng được người xưng là "Tây Thiên Vương" .

Bữa ăn hôm nay đều là đồ ăn đặc sắc của Nguyên Thủy, nồi cá mè trộn lẫn rau dại, khoai tây sợi là bánh rán đấy, bánh bao nhỏ được chưng trên cái chảo, còn có khoai lang xào trứng gà, những thứ này đều mang đậm vẻ đặc sắc của nơi này.

Trần Kinh lúc này mới nhớ ra, Mễ Tiềm vốn là cán bộ từ Nguyên Thủy đến, chức Bí thư Thành ủy trước kia vốn do Mễ Tiềm đảm nhiệm.

Sau khi Mễ Tiềm trải qua một nhiệm kỳ, cho đến bây giờ là Vạn Nhượng Dân.

Từ đó có thể thấy được, Vạn Nhượng Dân chính là cán bộ do Mễ Tiềm đề bạt lên.

Trần Kinh hôm nay có thể tiến vào vòng trong của Mễ Tiềm, đây là tín hiệu tích cực mà Mễ Tiềm muốn phát cho hắn, điều này nói rõ ông ta đã dần bước sang một giai đoạn mới tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Trần Kinh.

Mà Trần Kinh thông qua cơ hội hôm nay có thể quen biết với Vạn Nhượng Dân, đây cũng là một sự sắp xếp cố tình.

Đối với sự sắp xếp như vậy của Mễ Tiềm, Trần Kinh cảm thấy thật vui, Trần Kinh tiến vào Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lâu như vậy, nhưng hôm nay, mới chính thức chiếm được sự tin tưởng và tín nhiệm của Mễ Tiềm, đây xem như là lời khen ngợi lớn nhất đối với hắn khi công tác ở Ban Tổ chức cán bộ.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng mơ hồ có thể cảm giác được, trong lòng Mễ Tiềm đang ấp ủ dự định về vấn đề tiền đồ của hắn.

Tổng hợp suy xét lại trước đây Mễ Tiềm nói qua với hắn phải phân tách phòng giám sát, lại nói phải điều chỉnh công việc của Trần Kinh, hiện tại Mễ Tiềm để cho Trần Kinh gặp Vạn Nhượng Dân, Vạn Nhượng Dân là bá chủ một phương.

Mễ Tiềm sắp xếp như vậy, khiến Trần Kinh liên tưởng đến chính mình không lâu trong tương lai sẽ lại bị đưa xuống địa phương rèn luyện.



Bữa tiệc với Mễ Tiềm chấm dứt, Trần Kinh lại vội vã chạy đến " Sơn trang Vũ Lăng " của Uông Minh Phong.

Uông Minh Phong được trao quyền xuống Hoành Châu đảm nhiệm Phó bí thư, Bí thư tổ đảng của Ủy ban nhân dân thành phố, người ứng cử Chủ tịch thành phố, đây là đề bạc ngoại lệ điển hình, đối với Uông Minh Phong mà nói, cũng đồng nghĩa với nghênh đón thời cơ thách thức mà trước đây chưa từng có.

Đối với đề bạt lần này, từ trong lòng của Uông Minh Phong cũng rất cảm kích Trần Kinh.

Không nói khoa trương, nếu như không có Trần Kinh xử lý thành công vấn đề Hoành Châu, Uông Minh Phong chắc là sẽ không có cơ hội như vậy.

Mà Trần Kinh xử lý thành công vấn đề của Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch Bí thư thành ủy Hoành Châu vẫn được bảo toàn, dưới tình huống như thế, Tỉnh ủy đang cân nhắc sẽ chọn người đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Hoành Châu, đề nghị chọn người của Chủ tịch tỉnh Lộ chính là Uông Minh Phong.

Lộ Trọng Cường đề nghị Uông Minh Phong, đây chính là ông ta đối với Sa Minh Đức có qua có lại mới toại lòng nhau, sự ăn ý và thỏa hiệp giữa hai lãnh đạo tối cao, thành tựu chính là Uông Minh Phong.

Ở sơn trang Vũ Lăng, Uông Minh Phong mở tiệc mời đều là bạn tâm giao.

Ngoại trừ Trần Kinh ra, còn có mấy thư ký thân thiết của phòng thư ký Tỉnh ủy, còn có đám cán bộ nòng cốt của phòng hai và Phó giám đốc sở của mấy đơn vị ở Tỉnh thành, Trần Kinh không có chút áp lực ở buổi tiệc này.

Bởi vì Uông Minh Phong mời những người này, đều không có nhân vật giỏi giang của chính đàn Sở Giang, mà trong chuyện này, thanh danh nổi bật nhất chỉ sợ cũng có thể là Trần Kinh.

Uông Minh Phong lôi kéo Trần Kinh uống rượu, hai người tổng cộng cụng nhau ba lượt, Trần kinh cảm nhận được, mặc dù Uông Minh Phong vẫn có phong độ như trước, biểu hiện rất trầm ổn khiêm tốn như cũ, nhưng, trong cách cư xử của ông ta, cái loại hương vị thõa mãn đắc ý vẫn là không giấu được.

Có lẽ, vũ đài của Hoành Châu khá lớn, Uông Minh Phong trên võ đài, hẳn là có thể thể hiện sự tài hoa của mình.

Nhưng Trần Kinh vẫn còn có chút lo lắng mơ hồ, Hoành Châu cái chỗ kia không dễ dàng, hơn nữa lão gia hỏa Tôn Thiên Thạch kia cũng quá giảo hoạt, Trần Kinh có chút lo lắng con đường tranh đấu của Uông Minh Phong ở Hoành Châu sẽ gian khổ hơn ông tưởng tượng.

Mà tại bữa tiệc nơi này, Trần Kinh còn nhìn thấy một người khá bất ngờ, người này chính là Thiệu Minh Chủ tịch khu đại lục của tập đoàn Hoành Tân Lập của Đài Loan.

Khi Trần Kinh lần đầu tiên gặp Thiệu Minh, ngày đó là đánh gôn, và trong trận bóng đó, Trần Kinh gặp được Âu Niệm Tinh, trên thực tế thì ra là Kim Lộ.

Trong trận bóng đó, Trần Kinh quen với Trần Chi Đức, hắn cũng bởi vậy mà bắt đầu đi vào vòng tròn gắn bó với Bí thư Sa.

Đối với Thiệu Minh người này, Trần Kinh rất có ấn tượng đấy, là thương nhân đầu tư bên ngoài có danh tiếng của tỉnh Sở Giang, hơn nữa là thương nhân Đài Loan, nên Thiệu Minh đã được chiếu cồ ở Sở Giang.

Sự phát triển mạnh mẽ của Hồng Tân ở Sở Giang không chỉ có dính đến vấn đề đầu tư ngoại thương ở Sở Giang, hơn nữa còn dính đến vấn đề giao lưu văn hóa kinh tế giữa Đài Loan và Đại lục.

Cũng chính nguyên nhân vì vậy, địa vị của Thiệu Minh ở Sở Giang vượt xa một thương nhân.

Ông ta chu du khắp xã hội thượng lưu ở Sở Giang, chạy về phía nhân vật nổi tiếng, rất có thủ đoạn, cũng là người có mạng lưới quan hệ rộng.

Ông ta chủ động bưng chén rượu lại mời Trần Kinh, xem ra, trong mắt ông ta, Trần Kinh là ngôi sao tương lai quật khởi mới chính đàn tỉnh Sở Giang, vẫn là người tương đối có giá trị kết giao.

Phong độ của ông ta nhanh nhẹn, một chén rượu chạm qua, ông ta cười nói:
- Trưởng phòng Trần, gần đây ít thấy ngài rong ruổi trên sân bóng rồi, làm sao vậy? Công việc bận như vậy à?
Vẻ mặt của ông ta cười, áp sát vào Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần tôi muốn nói với cậu, công việc có làm mãi cũng không xong, nhưng phải giữ gìn sức khỏe, kết hợp lao động và nghỉ ngơi là bảo dưỡng thích hợp nhất.

Trần Kinh cười nói:
- Thiệu tổng phong nhã, tôi mãi không kịp rồi.

Hắn và Thiệu Minh lại chạm cốc, trong lòng thầm lắc đầu.

Đánh gôn là vận động quý tộc, thân phận và của cải hiện tại của Trần Kinh còn chống đỡ không nổi môn thể thao như vậy.

Đương nhiên, quan trọng nhất là công việc của hắn bận quá, hơn nữa công việc tổ chức đều là công việc bên trong đảng, ít tiếp xúc với xã hội, cũng không cần phải giao tiếp lớn, giống hoạt động đánh gôn vậy, đương nhiên cũng không thể tiếp xúc nhiều.

Kể ra, Trần Kinh thật là có chút muốn vứt bỏ, cứ làm việc như vậy ở Ban tổ chức cán bộ, mặc dù là quyền bính trên tay rất cao, nhưng loại công tác này dù sao không liên quan đến tiến bộ và phát triển một chỗ, không liên lụy đến cuộc sống và sản xuất của dân chúng, càng không liên lụy đến tiến bộ xã hội.

Đây không thể không nói là tiếc nuối, người làm quan, lại có mấy người không muốn làm chủ quản một phương, chăm sóc dân chúng một phương chứ?