Quan Sách

Chương 569: Nhiệm vụ to lớn




Hồ Duyệt cuối cùng đương nhiên bỏ mặc chuyện này.

Cho dù nói thế nào, Hồ Duyệt cũng là nhân vật có lực ảnh hưởng trọng yếu của Sở Giang, ông ta là người si mê văn học, si mê văn tự như vậy, trên người có chút tật, đây cũng là bí mật công khai, đặc điểm lớn nhất của ông ta chính là không de doạ bất cứ ai trong thế giới này.

Không có uy hiếp người, điểm này khiến cho Hồ Duyệt có rất nhiều bạn, giống như Ngũ Đại Minh và Hồ Duyệt có quan hệ không phải là ít.

Còn về sự tình lần này của Hồ Duyệt, nghe nói Vu Khánh Đông đã làm nhiều chuyện mờ ám sau lưng.

Nhưng rất nhanh, chuyện này đã được lãnh đạo ở Tỉnh ủy chú ý tới, vị lãnh đạo này đặc biệt gọi điện thoại cho Vu Khánh Đông hỏi nguyên nhân là gì?

Vu Khánh Đông với sự thật trước mặt, không dám báo cáo lung tung, liền nói ra một chút tình hình cơ bản, nhưng cuối cùng ông ta nói:
- Về vần đề lần này của đồng chí Hồ Duyệt, chúng tôi cho rằng không thể phớt lờ, việc này dính đến vấn đề hình tượng truyền thông của chúng ta.

Hiện tại Trung ương và Tỉnh uỷ đều muốn chỉnh đốn nghiêm túc vấn đề hình tượng truyền thông, phải…

Ông ta nói một nửa, đã bị đối phương ngắt lời, đối phương liền nói một câu:
- Đồng chí Hồ Duyệt đại biểu cho hình tượng truyền thông Sở Giang, ông ta là danh nhân văn hoá của cả nước.

Lãnh đạo nói xong lời này liền cúp điện thoại, trong lòng Vu Khánh Đông hiểu được chuyện này là không thể làm, cuối cùng đành phải mượn cớ xuống thang, tìm một cơ hội để Hồ Duyệt lần nữa phục hồi chức, cái gọi là quan hệ bất chính cơn bão táp dâm loạn mà Hồ Duyệt làm huyên náo cứ như vậy hành quân lặng lẽ rồi.

...

Mùi rượu nồng đậm, Uông Minh Phong đã say ngà ngà.

Ngũ Đại Minh ở bên cạnh ông ta vỗ vai nói:
- Lão Uông, tôi nói với anh, không nên uống nhiều rượu, uống nhiều sẽ tổn hại sức khoẻ.

Uông Minh Phong lắc đầu nói:
- Bí thư Ngũ, anh thật vất vả mới đến tỉnh thành một chuyến, hôm nay phải uống cho say. Lại nói tiếp, cơ hội anh và tôi ngồi uống rượu với nhau rất hiếm hoi, hôm nay chúng ta phải tâm sự, rất nhiều chuyện tôi muốn học kinh nghiệm từ anh.

Ngũ Đại Minh vừa gắp đồ ăn, lại đưa tay nhìn đồng hồ khẽ cười nói:
- Minh Phong, có chuyện cứ nói đừng ngại, tôi thấy tâm tư của anh hôm nay rất nặng nề. Có phải gặp chuyện gì rồi phải không? Là sự tình về Hoành Châu?

Uông Minh Phong nói:
- Cũng đúng, mà cũng không đúng. Tôi mời anh là huynh trưởng, chuyện này tôi cũng không gạt anh. Gần đây Bí thư tìm tôi nói chuyện, ý là muốn cho tôi đi xuống, anh nói chuyện này….

Ngũ Đại Minh vỗ tay nói:
- Đây là chuyện tốt. Minh Phong thời gian anh ở bên Bí thư đủ dài rồi, cũng tích luỹ được nhiều kinh nghiệm ở các phương diện, đã tới lúc nên trao quyền cho cấp dưới. Tôi đoán lúc này đang điều chỉnh bộ máy ở thành phố Hoành Châu của toàn tỉnh, phía dưới nhất định sẽ thiếu người, anh đúng lúc này đi bổ sung.

Ngũ Đại Minh dừng một chút, bỗng nhiên nói:
- Nếu không thì, anh dứt khoát đi Đức Cao của chúng tôi thôi, hiện tại môi trường của Đức Cao tốt, điều kiện cũng tốt, dễ làm ra thành tích. Anh đi Đức Cao. Tôi phải đi Hoành Châu xử lý cục diện rối rắm, không phải vừa khớp sao?

Uông Minh Phong cười ha hả, nói:
- Bí thư Ngũ những lời anh nói chính là đang chế giễu tôi. Anh đừng quên tôi chỉ là cán bộ Phó giám đốc sở, căn bản là không có kinh nghiệm độc chắn một mặt, tôi có thể thay anh được không?

Ông ta trầm ngâm một chút, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên Bí thư Ngũ, Đức Cao tôi còn thật sự muốn đi, nơi đó bây giờ hoàn cảnh và điều kiện thật hấp dẫn người.

Ngũ Đại Minh vung tay lên nói:
- Vậy đi, lần này điều chỉnh nhất định phải đi rồi, vị trí chủ tịch của Đức Cao còn đang trống, anh đi bổ sung vào vị trí này không thành vấn đề. Đức Cao có anh tới quản công việc chính quyền tôi thật yên tâm.

Uông Minh Phong lại gắp đồ ăn, nói:
- Bí thư Ngũ, vẫn là điểm đến tình hình thực tế. Ý của Bí thư là muốn cho tôi xuống Hoành Châu.

- Hoành Châu?
Ngũ Đại Minh cả kinh, cau mày nói:
- Hoành Châu có vị trí sao? Vị trí nào?

Uông Minh Phong thở dài một hơi, nói:
- Ai biết? Hoành Châu cạnh tranh kịch liệt anh cũng biết đấy, lúc này người nhắm vào Hoành Châu rất nhiều mười ngón tay cũng đếm không hết, nhiều người nhắm vào Hoành Châu như vậy, ha hả. Tôi không đủ sức cạnh tranh.

Ngũ Đại Minh trầm ngâm một chút, hiểu được chuyện Uông Minh Phong đang lo lắng.

Lần này điều chỉnh bộ máy ở Hoành Châu, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố Hoành Châu sẽ không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, trong đám người trước mắt còn có Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Cao Vệ, Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Tô Hoa Bình, Phó Chủ tịch thành phố Đức Cao Mã Bộ Bình, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Dung Châu Quách Vĩ Toàn, đây vẫn chỉ là vài người trên bề nổi.

Trong bóng tối, còn không biết bao nhiêu người như hổ rình mồi đối với Hoành Châu, tất cả mọi người đang ngóng trông Tỉnh ủy giải quyết vấn đề Hoành Châu, đợi lần nữa điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, đều thò chân xía vào.

Hoành Châu có một số khó khăn, khó khăn đầu tiên là sự cạnh tranh kịch liệt, mặt khác không dễ dàng làm ra thành tích, bất kể là hoàn cảnh xã hội hay là hoàn cảnh nhân văn đều rất kém cỏi, muốn tìm đường đúng đắn cho Hoành Châu, thật sự là rất vất vả...

- Minh Phong, gần đây Tỉnh ủy không phải đang tra Hoành Châu sao? Tra thế nào?

Uông Minh Phong nhíu mày, nói:
- Anh đừng nhắc việc này nữa, vấn đề Hoành Châu hiện tại rất khó giải quyết, từ khi Phó chủ tịch tỉnh đi Hoành Châu cứu tế trở về, Bí thư Sa đã đưa ra quyết nghị, sắp xếp cho phòng Đốc tra và Ủy ban Kỷ luật tỉnh uỷ phối hợp đi điều tra tình huống hoả hoạn thật sự của Hoành Châu.

Anh nói là cái gì? Căn bản chính là vắt chày ra nước, có thể nói là châm chen vào không lọt, tạt nước không lọt, cái gì cũng chưa tra được, vấn đề gì cũng đều không tra được à.

Vấn đề nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ, vấn đề cũng khó giải quyết hơn chúng ta nghĩ.

Ngũ Đại Minh nhăn mặt nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt ông ta nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Ông dường như là đang nhớ lại quá khứ của mình, nhớ lại tình cảnh và công việc của mình năm đó ở Hoành Châu, qua thật lâu, ông lại hỏi:
- Bí thư Sa là không thể nào buông tha như vậy, nhất định sẽ có biện pháp mới, hẳn là phải tiếp tục sắp xếp người đi tra.

Uông Minh Phong cười cười ha hả, lắc đầu nói:
- Bí thư Ngũ, anh đừng nói nữa, hôm nay tôi mời anh uống rượu chính là vì việc này, tôi cũng có phán đoán như anh, cho rằng Bí thư nhất định sẽ tăng mạnh điều tra, sẽ tiếp tục xâm nhập điều tra việc này.

- Nhưng…

Uông Minh Phong lắc đầu liên tục, nói:
- Bí thư Ngũ, anh nói sao? Bí thư hôm nay bố trí công tác của Hoành Châu, sắp xếp do ban Tổ chức dẫn đội đi Hoành Châu điều tra kiêm khảo sát cán bộ, cụ thể do Trần Kinh dẫn đội, anh nói Trần Kinh hắn là một nhân tài không tồi.

Nhưng ngay cả hắn là thiên tài, chức vị hắn cao như vậy, nguồn lực trên tay nhiều như vậy, có thể trông cậy vào hắn có thể giải quyết được vấn đề gì không?

Vấn đề của Hoành Châu giải quyết như vậy, khi nào thì mới có thể có kết quả? Đến lúc đó bộ máy vừa điều chỉnh, hay là đổi thang mà không đổi thuốc, mọi người tiếp nhận đều là loạn sạp.

Tâm tình của Uông Minh Phong có chút kích động, trong lời nói rất bực tức, mà Ngũ Đại Minh không có phụ họa ông ta, mày của ông ta vắt thành một đoàn rơi vào trầm tư.

Qua thật lâu, Ngũ Đại Minh lắc đầu nói:
- Trần Kinh đúng là cuối cùng bị cuốn vào chuyện của Hoành Châu, tiểu tử này số khổ.

Ông ta vỗ vai Uông Minh Phong nói:
- Tuy nhiên Minh Phong, đây đối với anh là tin tức tốt. Trần kinh chắc chắn sẽ không giống phòng Đốc tra và Ủy ban Kỷ luật không tra ra được gì ở Hoành Châu, anh phải suy nghĩ nhiều tìm hiểu Hoành Châu, hay là tỏ bản lĩnh trên người hắn đi.

Uông Minh Phong sửng sốt, nhìn chằm chằm Ngũ Đại Minh nói:
- Bí thư Ngũ, ý của anh là Trần Kinh lần này đi Hoành Châu có được không? Hoành Châu cũng không phải là địa phương khác, Trần Kinh căn bản là không quen thuộc với Hoành Châu…

Ngũ Đại Minh cắt ngang lời của ông ta nói:
- Uông Minh, anh à. Thật sự là sự tình quan tâm sẽ bị loạn. Trần Kinh anh còn không biết, năng lực làm việc của tiểu tử này không thể nghi ngờ đấy, hắn đi lần này nhất định sẽ có nhiều thu hoạch hơn phòng Đốc tra, quan trọng hơn là, hắn đi Hoành Châu, hàm ý là Bí thư Sa và Trưởng ban Mễ đồng thời ủng hộ hắn, điều này phòng Đốc tra và Ủy ban Kỷ làm sao có thể so bì được?

Uông Minh Phong thở một hơi thật dài, chậm rãi gật đầu nói:
- Chỉ hy vọng như thế đi.

Uông Minh Phong không phải là không tin tưởng Trần Kinh, càng không phải là không rõ chuyến đi lần này của Trần Kinh với hàm ý là sự hợp tác đầu tiên của Bí thư Sa và Trưởng ban Mễ.

Uông Minh Phong sở dĩ không coi trọng Trần Kinh, là vì lần này phòng Đốc tra và tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật thật sự là làm cho mọi người thất vọng rồi, tổ điều tra trở về, Uông minh Phong liền nghĩ đến khuôn mặt gay gắt của Đường Kiếm Bình kia.

Sắc mặt của Đường Kiếm Bình rất nghiêm túc ác liệt có thể không phải ông ta tức giận, hoàn toàn tương phản, Đường Kiếm Bình biểu hiện càng nghiêm túc, nói không chừng trong lòng của ông ta càng cao hứng.

Lão hồ ly này rất giảo hoạt, Uông Minh Phong gần đây là bị ông ta ép tới không thở nổi, lúc nào cũng luôn lo lắng sợ hãi khi làm việc ở văn phòng.

Ông ta sợ một khi không cẩn thận chính mình lại chui vào cái bẫy của Đường Kiếm Bình.

Vào thời khắc mấu chốt hiện tại này, chính mình nếu phạm sai lầm, Sa Minh Đức cũng không bảo vệ được chính mình.

Hoành Châu phức tạp, Đường Kiếm Bình không biết còn bày ra bao nhiêu cạm bẫy bên kia, Trần Kinh có thể ứng phó được không?

Uông Minh Phong rất hoài nghi với việc này.

Lại nói Trần Kinh, khi hắn đi làm đến trưa, lúc này điện thoại của Phương Uyển Kỳ liên tiếp gọi tới, bảo là muốn Trần Kinh cùng cô đi xem triển lãm tranh.

Ở hội mỹ thuật Sở Thành, Diệc Sở người sưu tầm thi hoạ trứ danh trong nước đã tổ chức triển lãm tranh sưu tầm, thu hút nhiều người, Phương Uyển Kỳ nói cô đặc biệt muốn đi.

Trong lòng Trần Kinh lẩm bẩm, hắn cũng không biết Phương Uyển Kỳ còn có sở thích này, có chút kinh ngạc nói:
- Uyển Kỳ, làm sao vậy? Hiện tại phẩm vị của em vượt trội rồi hả? Không ngờ muốn đi xem triển lãm tranh rồi, nhàn hạ thoải mái không tồi.

Phương Uyển Kỳ nói:
- Trần Kinh, anh không nên xem thường em, em nói với anh, khi em lên trung học, đã đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ ở trường đấy. Xem ra em cũng có mầm mống nghệ thuật đấy, thì ra anh là người không để ý nên mới không phát hiện ra sở trường của em.

Trần Kinh đưa tay bày tỏ nói:
- Được, được em nói chỗ đi, anh sẽ đến sau.

Phương Uyển Kỳ hỏi:
- Đúng rồi, Trần Kinh, hôm nay anh mặc đồ gì? Nếu không anh qua đây, trước thay đồ ở chỗ em, sau đó chúng ta cùng đi?

Trần Kinh hầm hầm nói:
- Xem triển lãm tranh còn thay quần áo? Có muốn mời thợ trang điểm đến trang điểm nữa hay không?

- Vậy anh nên mặc chỉnh tề một chút, không nên lôi thôi lếch thếch, giống như một dã nhân, như vậy làm mất mặt của em. Phương Uyển Kỳ nói.

Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Được rồi, vậy anh không lôi thôi lếch thếch, vậy không biết chừng có người tưởng anh là nghệ thuật gia, cái gì dã nhân vân vân, ở nơi cao nhã thánh thần sẽ có sao?

Miệng lưỡi trơn tru.
- Phương Uyển Kỳ sẵng giọng, lập tức cười rộ lên, nói:
- Trần Kinh, anh nhớ phải đúng giờ, hôm nay có một niềm vui lớn bất ngờ chờ anh, anh đừng để cho em thất vọng à.

- Tít, đô.
Phương Uyển Kỳ cúp điện thoại, Trần Kinh nhìn chằm chằm di động, nói thầm một câu:
- Ngạc nhiên...