Quan Sách

Chương 566: Tay của anh đỡ chưa?




Trần Kinh không phải tự nhiên mạo muội đi tham gia cuộc tụ họp gì của tổ chức Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt nói rất mờ ám, nhưng Trần Kinh ngược lại biết rõ, đây nhất định không phải là cuộc tụ họp hay gì.

Hồ Duyệt cũng được xem là nhân vật nổi danh ở Sở Thành, cá tính của anh ta “thích văn chương, mê sắc đẹp”, người có tiếng một chút ở Sở Thành đều biết.

Nhật báo Sở Thành là đơn vị gì? Từ trước cho tới nay bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh của Thần báo Tam Sở, bọn họ đều biết Hồ Duyệt là loại người gì?

Có tin đồn quan hệ bất chính giữa Hồ Duyệt và phóng viên của Nhật báo Sở Thành, hơn nữa Hồ Duyệt đã thành bị cáo, việc này không cần phải nói, nhất định có liên luỵ phức tạp. Rất có thể dính đến lợi ích và tranh đấu của mấy nhà truyền thông nội bộ, người khác dám đem manh mối chỉ điểm Hồ Duyệt, vậy đối phương nhất định không phải là nhân vật bình thường.

Nơi mà Hồ Duyệt nói không có gì xa lạ, khách sạn Lệ Đô nơi này Trần Kinh rất quen thuộc, Hồng Lượng gần đây gọi điện thoại cho Trần Kinh, mời Trần Kinh tụ họp, Trần Kinh đều nói bận việc để thoái thác, hẹn lại lần sau.

Hôm nay, Trần Kinh lại liên hệ với Hồng Lượng, nói đêm nay ăn bữa cơm với nhau.

Trần Kinh đến khách sạn Lệ Đô rất sớm, Hồng Lượng vì mở tiệc chiêu đãi, nên đặc biệt làm ở một biệt viện ở phía sau khách sạn, môi trường ở nơi đây rất tốt, có đầy đủ mọi thứ phục vụ, tắm hơi, mát xa, bơi lội, ngâm chân, ca hát, phía sau còn có phòng tập thể thao, phòng chơi bài, các hạng mục giải trí của bên ngoài, nơi này đều có.

Một số phương tiện giải trí mà bên ngoài không có, nơi này cũng có.

Hồng Lượng từ Lễ Hà đánh liều đến đây, trong tình hình phức tạp như thế của ngành khách sạn ở Sở Thành ông ta lại có thể tạo ra một mảng bầu trời riêng như thế, cả đời đâu dễ dàng như vậy?

Trong việc đối nhân xử thế, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Hồng Lượng cũng rất là nổi trội.

Trong phòng có chút ầm ĩ, có người đang chơi xúc xắc, có người đang ca hát, Hồng Lượng dẫn Trần Kinh vào cửa, trong phòng ngay lập tức yên tĩnh trở lại.

Trần Kinh liếc mắt đã nhìn thấy Trần Đoàn, hắn hơi cau mày lại, gật đầu nói:
- Ô kìa, Trần đại công tử cũng đến à…

Trần Đoàn thoáng có chút mất tự nhiên, ở bên cạnh anh ta, vẫn là cô gái Vu Liên Liên tiểu minh tinh có ánh mắt như hoa đào. Cô ngược lại trước tiên đứng dậy duyên dáng cười nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, chào ngài.

Ánh mắt của cô đong đưa, ánh mắt ấy giống như cái móc, dường như muốn câu dẫn linh hồn của Trần Kinh.

Trần Đoàn hừ nhẹ một tiếng, vỗ mông Vu Liên Liên, cười ha hả nói:
- Lấy lại sự lẳng lơ của em đi, cậu Kinh không thích bộ dáng này của em.

Mặt của Vu Liên Liên Liên đỏ lên, cô liền lui về sau.

Trần Đoàn nhìn chằm chằm cái mông uốn éo của Vu Liên Liên, anh ta lạnh lùng cười nói:
- Trời sinh bị người cưỡi.

Anh ta quay đầu nhìn Trần Kinh, lấy một điếu thuốc từ trên bàn đưa cho Trần Kinh nói:
- Ngồi đi, cậu Kinh, gần đây cậu ngày càng lợi hại, tôi bây giờ nghe nói cậu là nửa trưởng ban của Ban tổ chức, rất giỏi, nhưng cậu vẫn còn nhỏ hơn tôi, vậy mà sự nghiệp cũng đại thành rồi.

Trần Kinh cười nói:
- Đại công tử, anh cũng đừng chễ giễu tôi, so với cuộc sống của các anh, tôi thì sinh sống trong dầu sôi lửa bỏng. Các anh mỗi ngày đều tự do tự tại, có tiền, có gái đẹp, có thời gian, chúng tôi mỗi ngày bận tối mày tối mặt. Không gian riêng tư của mình cũng bị đè ép, gần như là không có không gian.

Trần Kinh dừng một chút, nhìn chằm chằm cánh tay Trần Đoàn nói:
- Cánh tay của anh đỡ chưa? Ngày đó tôi có chút nóng nảy.

Sắc mặt Trần Đoàn biến đổi.

Nói tới chuyện đó anh ta cũng có chút bẽ mặt, dựa theo tính cách của anh ta mà nói, anh ta và Trần Kinh là chưa thể hòa hợp, thế phải bất hoà.

Nhưng bình tĩnh suy nghĩ một chút, Trần Đoàn ngược lại cũng không có biện pháp gì với Trần Kinh, không chỉ là như thế, Trần Kinh còn có thể áp chế Trần Đoàn mọi nơi. Trần Đoàn và Trần Kinh còn mâu thuẫn ồn ào, anh ta sẽ không kiếm được lợi ích.

Trần Kinh cầm bình rượu đập vào tay của anh ta, cũng rõ ràng đập vào đầu óc của anh ta.

Anh ta nếu trở mặt Trần Kinh, Trần Kinh lập tức có thể làm cho anh ta bất lợi, cân nhắc lợi hại, anh ta không dám làm như vậy.

- Được rồi, hắc, thật đúng là nhìn không ra, anh nho nhã yếu đuối không chịu nổi, vậy mà có bản lĩnh ra tay đánh người chẳng hề sợ hãi.
Trần Đoàn có chút tự giễu nói.

Anh ta và Trần Kinh hai người nói chuyện, Hồng Lượng đứng một bên nghe có chút mơ hồ, nhưng câu nói sau cùng của Trần Đoàn ông ta nghe cũng hiểu rõ, ông ta lập tức giật mình.

Trần Kinh khi nào đã ra tay đánh Trần Đoàn?

Trần Đoàn là người nào, có trọng lượng thế nào ở tỉnh thành, Hồng Lượng biết rất rõ, ở tỉnh thành đừng nói là một Trưởng phòng, ngay cả Phó giám đốc sở, Giám đốc sở, nghe thấy tên của Trần Đoàn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt.

Trần Kinh cũng quá mãnh liệt, dám cầm chai rượu đập Trần Đoàn?

Hơn nữa, đập người rồi, hiện tại hai người còn có thể ngồi cùng một chỗ, Hồng Lượng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mới phát hiện Trần Đoàn còn ở thế hạ phong, điều này càng làm cho ông ta giật mình.

Mà trong mắt ông ta, Trần Kinh cũng trở nên thần bí...

Mà vào lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Trần Lâm và Hồng Đan hai người ôm nhau tiến vào.

Trần Lâm vừa nhìn thấy Trần Kinh, ánh mắt trợn to, nghiêm chỉnh đi đến nói với Trần Kinh:
- Anh Kinh, vừa tới à?

Hồng Đan ở một bên cũng nhanh nhảu nói:
- Anh Kinh.

Hồng Lượng ở một bên trừng mắt nhìn Hồng Đan, nói:
- Gọi kiểu gì vậy, anh Kinh là để con gọi hay sao?
Ông ta quay đầu nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, cô bé kia chính là con gái của tôi, cô bé từ nhỏ đã mồ côi mẹ, tôi lại không đủ sức dạy bảo, hiện tại mới ra thế đấy.

Hồng Đan ở một bên bĩu môi, Trần Kinh khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi. Ngồi đi, ngồi đi. Chuyện có gì đâu? Cô là cô, cha cô là cha cô, chúng ta mỗi người có một cách xưng hô, đừng ngại.

Sắc mặt Hồng Đan lúc này mới dịu đi một chút, ngồi ở trên ghế sa lon.

Hồng Lượng và Trần Đoàn còn có Trần Kinh đương nhiên là ngồi chung với nhau, Hồng Lượng hôm nay đặc biệt chuẩn bị trà, Trần Kinh rót cho từng người một ly trà, sau đó mấy người lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Chủ đề tán gẫu dĩ nhiên là nhắc đến khách sạn rồi.

Hiện tại phải cải cách tập đoàn khách sạn Sở Thành, đây đối với toàn bộ ngành khách sạn Sở Thành là một cơ hội phát triển mà trước nay chưa từng có.

Bởi vì tập đoàn khách sạn Sở Thành trước kia rất bá đạo, đối với trên kinh doanh có đặc điểm, khách sạn dám mạo hiểm thực thi đủ loại áp chế và chế tài, làm cho môi trường ngành khách sạn Sở Thành rất ác liệt.

Nhưng sự tiến vào của khách sạn Âu Lãng, đã dần thay thế địa vị của tập đoàn khách sạn Sở Thành, ngành sản xuất của khách sạn Sở Thành cũng càng ngày càng quy phạm rồi, mà cơ hội kinh doanh cũng ngày càng nhiều.

Trần Đoàn hít một hơi khói thật sâu, nâng chung trà lên uống một hớp, nói với Trần Kinh:

- Cậu Kinh, tôi cùng chú Hồng đang bàn bạc, đang suy nghĩ về vấn đề cải cách khách sạn Sở Thành. Thay đổi chế độ khách sạn Sở Thành, đơn giản là hình thức cải cách cổ phần đầu tư, mặt khác sẽ cắt giảm một số nghiệp vụ không cần thiết, bất thành. Nếu như là cải cách hình thức đầu tư cổ phần cần dẫn vốn tư bản vào, chúng ta là hoàn toàn đủ tư cách nhập cổ phần đấy.

Mặt khác, nếu như cách thức tiếp theo, phải khuếch trương khách sạn Lệ Đô, chúng ta cũng có thể ném một số tiền để đổi lấy một số các nguồn lực tốt hơn.

Trần Kinh gật đầu nói:
- Điều này rất tốt, các anh rất có mắt kinh doanh tôi trên tinh thần ủng hộ các anh.

Hồng Lượng vừa nghe Trần Kinh tỏ thái độ này, sắc mặt của ông ta có chút buông lỏng rồi, cười ha hả nói:
- Có sự ủng hộ của trưởng phòng Trần, tôi tin chúng ta nhất định thành công, ha hả.
Ông ta cười nói:
- Bây giờ chúng ta đang kinh doanh ngành khách sạn, có người nói là Sở Giang suy sụp rồi, Âu Lãng đến rồi.

Khí thế của Âu Lãng rất mạnh rất thịnh, trong thời gian nữa năm, bọn họ đã thu mua hoặc xây mới chín khách sạn ở toàn tỉnh.

Hiện tại gần như mỗi thành phố, khách sạn cao nhất đều là khách sạn Âu Lãng, thế lớn như vậy khiến một số đồng hành của chúng ta là bất lực...

Trần Kinh hơi cau mày, hắn có chút hiểu được ý tứ của Hồng Lượng.

Hồng Lượng hiện tại phải phát triển Lệ Đô, nhất định là trực tiếp đối mặt Âu Lãng.

Trong chuyện này sẽ có quan hệ cạnh tranh, hai bên nói không chừng còn có thể có chút xung đột, Hồng Lượng không chắc quan hệ của mình và Âu Lãng, hoặc nói là không chắc thái độ của chính mình với Âu Lãng, hôm nay chính là đến dò xét đấy.

Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Hồng tổng, một số lo lắng của ông là dư thừa. Nói thật, việc buôn bán tôi không bằng ông, nhưng có một điểm tôi biết rõ, đó chính là bất kể khi nào, cạnh tranh để tồn tại, cạnh tranh không thể tránh né.

Đối thủ quá mạnh mẽ, muốn cạnh tranh cần động não, nghĩ biện pháp nhiều.

Biện pháp luôn có, chỉ cần dùng tâm suy nghĩ, chắc chắn sẽ có một con đường có thể tạo điều kiện cho ông lựa chọn.

Hồng Lượng vỗ tay nói:
- Trưởng phòng Trần thốt ra lời này, trong nội tâm của tôi cũng mở rộng rồi, Trần đại công tử, cậu nói có đúng hay không?

Trần Đoàn cười nói:
- Chú Hồng, cậu Kinh là lãnh đạo, nói chuyện uyên thâm, chú phải cẩn thận nghe hiểu lời của hắn, phải hiểu sâu lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo. Ở ngành khách sạn này, hắn cũng là người có quyền uy, thông qua vụ án tập đoàn khách sạn Sở Thành, ai còn dám nói Trần Kinh không hiểu nghề khách sạn này?

Trần Kinh khẽ cười một tiếng, không nói gì.

Hắn đã nhìn ra, Trần Đoàn và Hồng Lượng là nhất thể, khách sạn Lệ Đô, Trần Đoàn hẳn là có cổ phần.

Đương nhiên, loại này cổ phần có thể là trên danh nghĩa là cổ phần ẩn hình, nếu không Trần Đoàn hôm nay sẽ không phí sức như vậy.

Trần Đoàn đến trước mặt Trần Kinh, nói:
- Cậu Kinh, hôm nay tôi cũng đã nói rõ rồi, Lệ Đô phải được sắp xếp lại, hơn nữa Lệ Đô muốn trở thành khách sạn năm sao, cậu cảm thấy Âu Lãng có thể buông tha để Lệ Đô tồn tại?

Trần Kinh cười, nói:
- Lời này của anh quả là có ý nghĩa, kinh tế thị trường, khôn sống mống chết, mọi người ở trong một hoàn cảnh cạnh tranh công bằng, ai lại dễ dàng buông tha ai chứ? Cho dù chịu không nổi cũng không khoan nhượng.

Trần Kinh nửa đùa nửa thật nói:
- Vừa rồi Đại công tử nói tôi hiểu ngành khách sạn, nói thật, tôi không muốn hiểu ngành này. Tôi chỉ hy vọng ngành này về sau đừng xảy ra nhiều chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, vi phạm quy định, dây dưa, phiền toái như vậy nữa.

Nếu muốn cạnh tranh với khách sạn quốc tế, chúng ta đầu tiên phải ý thức được một chút, đó chính là nề nếp. Đừng cổ hủ nghĩ đào núi phải đào thành động, như vậy sẽ xảy ra vấn đề đấy.

Lời nói của Trần Kinh như nói giỡn, kỳ thật cũng là nhắc nhở, hắn hy vọng Hồng Lượng đừng để những sự tình bị ma xui quỷ khiến mà phạm sai lầm.

Đặc biệt là trong việc cải cách doanh nghiệp nhà nước này, ham nhất thời món lời nhỏ, về sau có thể sẽ đưa tới đại họa. Trần Kinh cũng quen biết Hồng Lượng mấy năm, vào lúc này, hắn không thể không nhắc nhở trước Hồng Lượng.

Mà về phần phương diện cạnh tranh khách sạn, Trần Kinh cuối cùng cho rằng Lệ Đô và Âu Lãng là có thể cùng tồn tại.

Một thành phố tỉnh lị, nếu có hai khách sạn năm sao thì như thế nào? Căn bản là không có chuyện gì cả

Đương nhiên, điều mà Trần Kinh không hy vọng chính là Hồng Lượng muốn làm những mưu toan ngấm ngầm kia, nếu như vậy, Trần Kinh sẽ buông tay không để ý tới chuyện này, phỏng chừng đều là khó có thể làm được.