Quan Sách

Chương 556: Một đêm kinh khủng




Trắng đêm không ngủ, Trần Kinh hút hết hai bao thuốc, nhưng ngòi bút vẫn không viết ra được một chữ.

Không phải là hắn không viết ra chữ, mà là từ trước đến giờ hắn chưa từng làm qua tài liệu nào lớn như vậy, hắn cảm thấy bản thân suy tính không chu toàn, luôn có cảm giác thứ mình viết quá nhỏ bé, có thể rất khó để khiến Mễ Tiềm hài lòng.

Trên bàn bày rất nhiều tài liệu, trong này có dự thảo trong hai năm gần đây của Mễ Tiềm, còn đối với hội nghị lần này, mấy thư ký khác thay Mễ Tiềm viết bài phát biểu, ngoài ra thái độ, quan niệm và nhất quán phong cách của Mễ Tiềm đối với cải cách tổ chức, , đây đều là thứ cần Trần Kinh suy tính.

Bây giờ Trần Kinh là ban ngày đi làm, buổi tối trở về viết bản thảo, tối nay đã nhịn đến hơn hai giờ, nội tâm vẫn cứ do dự như cũ.

Mà hắn càng do dự, trong đầu nghĩ càng nhiều, băn khoăn cũng càng nhiều, cũng chính là trì trệ không dám viết.

Một tuần nộp dự thảo, tài liệu lớn như vậy, trong vòng một tuần phải nộp, áp lực này quả không phải là nhỏ, nhưng nhiệm vụ cứng nhắc này, áp lực có lớn hơn cũng phải hoàn thành, Trần Kinh đã nghĩ kỹ rồi, từ ngày mai xin nghỉ không đi làm, chuyên tâm ở nhà viết tài liệu.

Trần Kinh suy nghĩ chuyện về tài liệu, đầu muốn nổ ra.

Hôm sau khi tan ca, Uông Minh Phong gọi điện cho hắn, rõ ràng là Sa Minh Đức muốn gặp hắn.

Trần Kinh vội vàng chạy đến biệt thự Ngọc Sơn, hắn và Sa Minh Đức nói chuyện khoảng nửa giờ đồng hồ.

Sa Minh Đức chủ yếu là xoay quanh văn bản đó, ông ta hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề.

Trong đó có một vấn đề ông ta hỏi Trần Kinh, liên quan đến vấn đề học tập của cán bộ.

Lúc này đây tỉnh ủy tổ chức cho một số cán bộ đi Singapore học tập, có phải tương lai phương thức học tập sẽ đa dạng hóa? Có phải còn có phương thức gì khác cũng có thể đạt tới hiệu quả dự trù?

Đối với vấn đề này, Trần Kinh cho một câu trả lời khẳng định.

Ngoài ra Trần Kinh còn có một phương pháp xử lý ngắn gọn hơn, đó chính là đem đội ngũ cán bộ ở khu vực duyên hải phát đạt chuyển đến nội địa thậm chí là biên cương để rèn luyện, và đem cán bộ nội địa chuyển đến vùng duyên hải phát đạt để làm việc.

Loại phương thức này đối với việc bồi dưỡng cán bộ vô cùng hữu dụng, có thể hình thành một hiệu quả lâu dài.

Sa Minh Đức nghe xong quan niệm này của Trần Kinh, ông ta lập tức gật đầu, Sở Giang có thể thử nghiệm phương pháp này, chỉ có điều lo lắng là vùng duyên hải cán bộ cạnh tranh kịch liệt, từ nội địa ra đó, số lượng cán bộ không thể quá nhiều, bọn họ không tiêu hóa nổi.

Mặt khác, cách làm này có thể xói mòn một số cán bộ ưu tú.

Người ta hướng chỗ cao đi lên, nước hướng chỗ thấp mà chảy, sau khi đem cán bộ ưu tú phái đi, bọn họ rất có khả năng sẽ cắm rễ ở đó, sau này có thể sẽ không trở về nữa.

Sa Minh Đức hỏi Trần Kinh, viết văn chương linh cảm lấy từ đâu? Là từ lần này tỉnh ủy phái cán bộ đi học về sao?

Trần Kinh trả lời, viết văn chương này, là vì sau khi nói chuyện phiếm với mấy nhân viên du học về, trong lòng bỗng nhiên kết hợp với nội dung phạm vi công tác của mình, sau đó quy nạp lại cẩn thận rồi viết ra.

Sau khi viết xong hắn đem tới chỗ Hồ Duyệt, hắn cũng báo cáo với Sa Minh Đức.

Trần Kinh không thể xác định có phải Sa Minh Đức rất căm tức vì hắn viết bài văn này.

Nhưng Sa Minh Đức có thể trong lúc bận rộn như vậy chịu gặp một tên vô danh tiểu tốt như mình, hơn nữa nói đến vấn đề bài văn, vậy thì ít nhất Sa Minh Đức đối với thiên văn này rất coi trọng. Có lẽ ông ta cũng đang suy nghĩ vấn đề phương hướng và hướng đi của việc cải cách tổ chức của tỉnh Sở Giang.

Sau khi nói chuyện xong với Sa Minh Đức, Uông Minh Phong tự mình tiễn Trần Kinh ra cửa.

Ông ta vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
- Tiểu Trần, cậu tiểu tử này rất được a, Sa bí thư không tức giận, nếu như ông ta tức giận rồi, tôi thấy chức trưởng phòng của cậu không cần phải làm nữa, chuẩn bị xuống biển làm buôn bán rồi, con đường hiện giờ cậu đi không thông rồi.

Ông ta dừng một chút nói với Trần Kinh:
- Lần này trọng trách trên vai cậu, là trở về viết tài liệu kia đi, tôi hy vọng cậu có thể thành công, chúc cậu may mắn!

Trong đầu Trần Kinh, thiên mã hành không, nghĩ đến việc này, hắn lập tức đứng từ ghế lên.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, Uông Minh Phong làm sao biết việc mình viết tài liệu lớn?

Ông ta biết việc mình giúp Mễ Tiềm viết dự thảo sao?

Trần Kinh vừa nghĩ như thế, tâm tư lập tức linh hoạt lên.

Uông Minh Phong biết chuyện này, bí thư tỉnh Ủy Sa kia nhất định sẽ biết, Sa bí thư biết việc mình phải làm ngay bây giờ, lại tìm mình nói chuyện vào lúc này, có phải sâu trong này còn có nguyên nhân?

Trần Kinh vừa nghĩ như thế, sau đó lại nghĩ đến Mễ Tiềm.

Phòng thư ký tỉnh ủy nhân tài đông đúc, trong đó có nhiều cán bộ lợi hại như vậy Mễ Tiềm không dùng, lại cố tình dùng mình, có phải ông ta cũng suy tính đến quan hệ chặt chẽ giữa mình và Uông Minh Phong?

Trần Kinh biết ý niệm trong đầu mình không hề có căn cứ, chỉ là chủ quan phỏng đoán, nhưng phỏng đoán này vừa xuất hiện, Trần Kinh liền đứng dậy bắt đầu bước đi.

Hắn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong thư phòng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, đây chắc chắn là chuyện này.

Hiện tại thái độ của tỉnh ủy đối với Hoành Châu rất kiên quyết, lại đồng thời truyền tin Sa bí thư và Mễ Tiềm có mâu thuẫn gay gắt.

Thậm chí khoảng thời gian trước còn có tin, tỉnh ủy cố tình điều chỉnh bộ máy ban tổ chức, Sa Minh Đức phải điều chỉnh bộ máy ban tổ chức, cũng rõ ràng là mâu thuẫn giữa ông ta và Mễ Tiềm kích phát đến không thể vãn hồi, ông ta muốn làm cứng rắn rồi.

Nếu giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm xảy ra xung đột, Sa Minh Đức còn có năng lực đi giải quyết vấn đề của Hoành Châu?

Trong đầu Trần Kinh đan xen quá nhiều các loại căn cứ, ý niệm, hắn bỗng nhiên lớn gan nghĩ, có phải giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức đang tìm kiếm sự cân bằng và thỏa hiệp?

Dù sao, tranh đấu ở tỉnh, thật sự đấu tranh đến một mất một còn, ảnh hưởng này quá lớn, ai cũng không muốn như vậy.

Sa Minh Đức và Mễ Tiềm hai người đều là cán bộ cao cấp, bọn họ không có khả năng không hiểu đạo lý này.

Hơn nữa, sự khác biệt giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tính cách của hai người quá cố chấp, hai người đều kiên trì bảo vệ chủ trương của mình, không muốn lùi lại một bước.

Nếu như hai người đều có thể tự lui một bước, ở một số mặt khác nhau có thể hoàn hoãn hơn nữa, sự khác nhau giữa hai người có phải sẽ không lớn như thế?

Trần Kinh vừa nghĩ như thế, tâm tư bỗng nhiên kích động.

Hắn châm một điếu thuốc, hít thật sâu một hơn, khiến màn khói trong phổi nghẹn lại thật lâu, sau đó lại thở ra.

Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.

Hắn một lần nữa ngồi ở trên bàn, cầm lấy bút rất nghiêm túc viết lên trên giấy “ cuộc nói chuyện trên hội nghị toàn tỉnh ủy…..”

Hắn cảm thấy đầu mình chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, cầm bút bắt đầu viết, bút vừa động, các loại ý nghĩ liền liên tục không ngừng tuôn ra..

Hai tiếng đồng hồ, viết đến bốn giờ sáng, một quyển thảo mấy ngàn chữ.

Trần Kinh không có chút bối rối nào, lại bắt đầu nghiêm túc ngồi chỉnh sửa lại, mãi cho đến khi ngoài trời sáng rõ, Trần Kinh mới duỗi cái lưng mệt mỏi đi xuống lầu, ra ngoài ăn một bữa sáng đơn giản, về nhà ngã xuống giường, ngủ vùi một giấc.

Đến khi hắn cảm thấy tỉnh lại, đã là xế chiều rồi, gần đây cha hắn ham mê câu cá, không có ở nhà.

Mẹ hắn giờ này chắc cũng đi đón Linh nhi và Tảo Tảo rồi, Trần Kinh cũng không trông cậy vào ai được, chỉ đành phải tự mình xuống bếp, chuẩn bị qua loa chút đồ ăn, xem như lấp đầy được cái bụng.

- Đông đông

- Đến đây, đến đây, ai đó!
Trần Kinh nói, chân bước nhanh ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một người trung niên, tuổi ngoài bốn mươi, người này mập mạp, bộ dạng có chút buồn cười.

- Xin hỏi, đây là nhà Trần Kinh, Trần trưởng phòng phải không?
Người trung niên tức giận nói, ông ta hơi nghiêng đầu về phía trước, tóc của ông ta thưa thớt, nhưng rất chỉnh tề, không có cọng nào lộn xộn, muỗi muốn đậu ở trên, cũng khó có thể đậu vững.

Trần Kinh hỏi ngược lại:
- Xin hỏi ông là….

- Tôi họ Vu, tên Vu Hồng Cương, hôm nay cố ý tới thăm trưởng phòng Trần!
Người trung niên cười nói.

Trần Kinh gật đầu nói:
- Ông vào nhà ngồi trước đi!
Trần Kinh mời ông ta vào, thấy trên tay ông ta có mang theo túi quà lớn, đồ vật bên trong giá trị không phải là nhỏ a..

Trần Kinh vừa rồi vô ý nhìn thấy bên trong có một cây nhân sâm Trường Bạch Sơn chính tông, thứ này nhìn bình thường, nhưng trên thị trường, riêng một cây nhân sâm này giá trị cũng phải mất mấy chục ngàn.

Trần Kinh nhận lễ là không sai, nhưng quà quý như vậy, hắn không thể nhận bừa bãi?

Vu Hồng Cương tặng lễ vật chọn lúc này là có chủ ý đấy, vào lúc buổi chiều thế này mang lễ vật đến, bình thường trong nhà có trẻ nhỏ, như thế không tiện để tặng quà, mặt khác người nhận quà lại không có ở nhà, người nhà cũng không tiện cự tuyệt quá đáng.

Hơn nữa, Vu Hồng Cương đã tìm hiểu một chút về Trần Kinh, biết Trần Kinh không phải là người cổ hủ, bình thường tặng lễ vật hắn sẽ giữ thể diện cho người tặng.

Cho nên, hôm nay Vu Hồng Cương thoải mái tới, trên tay cũng mang theo lễ vật.

Ông ta đem một túi lớn đồ đặt trên bàn trà, ánh mắt đánh giá Trần Kinh, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, cậu là gì của trưởng phòng Trần….

Trần Kinh khẽ cười nói:
- Ông có thể không cần mang lễ vật vào đây, mang vào rồi chắc chắn là cũng phải mang ra đấy, ông tới gặp Trần Kinh, nhưng ngay cả Trần Kinh cũng không quen, đây là đến tặng lễ vật sao?

Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Bất kể là dùng phương thức tặng lễ gì, đều không thể tiếp nhận được.

Vu Hồng Cương bị Trần Kinh nói những lời này, ông ta nhanh chóng kịp phản ứng nói:

- Ngài, ngài chính là trưởng phòng Trần?

Trần Kinh gật đầu nói:
- Tôi chính là Trần Kinh, về hồ sơ của ông, trước mắt đang trong điều tra, lúc này ông chạy đến tặng lễ cho tôi, ông tự cảm thấy có thích hợp không? Mang đồ về đi, suy nghĩ cẩn thận lại một chút, chuẩn bị nói chuyện với tổ chức đi!

Vu Hồng Cương vừa nghe Trần Kinh nói như vậy, trong lòng cũng có chút nóng vội.

Ông ta cũng là cán bộ cấp tỉnh, ở Lâm Giang cũng là nhân vật được nhiều người ủng hộ, hôm nay đích thân đến đây đưa lễ, lại bị Trần Kinh nói như vậy, ông ta sao có thể khoác được?

Việc hôm nay là bí thư Tô chỉ điểm ông ta đến, nếu không phải bí thư Tô chỉ điểm, ông ta cũng không làm chuyện ngu xuẩn như thế, nhưng Trần Kinh này lợi hại a, không ngờ căn bản cũng không bận tâm đến mặt mũi của bí thư Tô, trực tiếp hạ trục lệnh với mình.