Quan Sách

Chương 528: Góp vốn đầu tư?




Trần Kinh dọn đến nhà mới.

Toàn bộ người thân trong gia đình đều đến chúc mừng, Trần Kinh đã đặc biệt đặt hơn mười bàn tiệc ở nhà hàng, mới đón tiếp được hết mọi người.

Tin tức chốn quan chức truyền đi hiệu quả cao, nhiều khi nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ví dụ như chuyện Trần Kinh chuyển nhà, đây căn bản không phải là chuyện bày tiệc rượu, nhưng nhiều huyện ở dưới chỉ cần là người có một chút quan hệ với Trần Kinh thậm chí chỉ là quen biết sơ sơ cũng đều đến tặng quà.

MàDịch Minh Hoa, Mông Hổ, Thang Dịch Dương của Lễ Hà thậm chí còn đặc biệt vào thành để chúc mừng.

Bên Đức Cao, trưởng cục công an Hồ Lệ, Đường Chiêu Chiêu của Đức Thủy, Vương Học Bình cũng đến đẻ chúc mừng.

Một chuyện mà Trần Kinh căn bản không chú trọng, bỗng nhiên thu hút bao nhiêu người đến, điều này làm cho Trần Kinh không thể không than vãn về độ nhanh của việc truyền tin tức trên thế giới này.

Nói đến Mông Hổ và Thang Dịch Dương của Lễ Hà, hai người này hiện giờ được đề bạt rất nhanh.

Mông Hổ trong lần điều chỉnh gần đây đã được đề bạt làm cục trưởng cục lâm nghiệp, còn Thang Dịch Dương đã sớm thành phó cục trưởng thường vụ cục công an huyện, cũng được coi là nắm quyền lớn trong tay.

Về điểm này, Dịch Minh Hoa rất thông minh, trong lòng anh ta rất rõ, muốn quan hệ ôn hòa với Trần Kinh, thì không chỉ đi lại nhiều, lễ lạt nhiều, mà quan trọng hơn là băng đảng thân tín của Trần Kinh ở Lễ Hà năm đó, anh ta nhất định phải chiếu có nhiều hơn.

Chiêu này của anh ta cũng thật sự làm thay đổi cách nhìn của Trần Kinh về anh ta.

Kể ra mâu thuẩn của Trần Kinh và Dịch Minh Hoa ở Lễ Hà năm đó, lắng đọng trong thời gian dài như vậy, Trần Kinh đã không để ý đến những chuyện đó nữa rồi.

Trần Kinh coi trọng Lễ Hà, đối với Lễ Hà có một sự biết ơn.

Không có sự va chạm và tôi luyện ở Lễ Hà, sẽ không có Trần Kinh của hôm nay, ở Lễ Hà, Trần Kinh học hỏi được rất nhiều điều, những thứ này là của cải cả đời hắn!

Cùng uống rượu với đám anh em Lễ Hà, sau đó là đến các đồng nghiệp cũ ở Đức Thủy.

Vương Học Bình, Đường Chiêu Chiêu và Hồ Lệ, bởi vì bọn họ ở Đức Cao, Đức Cao và Sở Thành có quan hệ rất mật thiết. Cơ hội tiến tỉnh thành của bọn họ cũng rất nhiều.

Dường như mỗi lần vào thành, bọn họ ít nhất là gọi điện cho Trần Kinh, còn đa số là gặp mặt nói chuyện.

Đường Chiêu Chiêu hiện tại là chủ tịch quận Đức Thủy, Vương Học Bình là phó bí thư. Hai người vẫn luông thân thiết với nhau.

Hai người bọn họ ở Đức Thủy kiên định đi theo con đường của Trần Kinh, tài nguyên chính trị Trần Kinh để lại Đức Thủy năm đó, bọn họ đã nắm chắc trong tay, còn bí thư quận ủy Đức Thủy Cao Bá Khang trong một thời gian tương đối dài vẫn không nắm giữ được cục diện.

Cuối cùng Trần Kinh cũng vẫn biết được chuyện này,đặc biệt gọi điện cho Đường Chiêu Chiêu, nói cho Đường Chiêu Chiêu một trận không ra gì.

Trần Kinh phê bình Đường Chiêu Chiêu, nói bây giờ tình thế thay đổi, điều kiện và cơ hội phát triển thien biến vạn hóa, sao có thế đi đến cùng theo con đường cũ?

Còn nữa, Trần Kinh nói rõ với Đường Chiêu Chiêu, Cao Bá Khang bí thư là lãnh đạo có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, ông ấy mặc dù bị giáng xuống Đức Thủy, nhưng về tình hình của Đức Thủy lại biết rất rõ.

Bộ máy Đức Thủy nên lấy Cao Bá Khang làm trung tâm triển khai công việc, nội bộ bên trong phải đoàn kết tốt. Không đoàn kết tốt thì sẽ không phát triển, không đoàn kết thì cũng sẽ không có thành tích!

Đường Chiêu Chiêu lúc này mới nhượng bộ một chút trên nhiều vấn đề quan trọng, cục diện Đức Thủy mới có được sự phát triển mới.

Mà sự thật chứng minh, Cao Bá Khang không phải đèn tiết kiệm.

Ông ta chậm chạp trì trệ, không phải là bị thủ đoạn của Đường Chiêu Chiêu và Vương Học Bình làm cho bó tay không còn cách nào, ông ta đang đợi cơ hội thích hợp. Cao Bá Khang rất trẩm ổn, túc trí đa mưu, đã không hành động thì thôi, đã hành động thì chắc chắn là hành động lớn.

Trước khi Trần Kinh gọi điện cho Đường Chiêu Chiêu, Cao Bá Khang đã tích cực chuẩn bị phản kích rồi.

Sau này Đường Chiêu Chiêu mới rõ cục diện, trong lòng rất kinh ngạc toàn thân toát mồ hôi, lại càng tín phục Trần Kinh.

Trận đấu Cao-Đường, cuối cùng hai bên mỗi bên lùi một bước, kết thúc hòa bình, không ai làm gì được ai. Nhưng qua trận đấu này, hai bên đều hiểu rõ hơn về lực lượng của đối phương, coi như là dùng một phương pháp khác để hòa hợp.

Hiện tại kinh tế Đức Thủy vẫn chiếm vị trí dẫn đầu ở Đức Cao, hai bên cũng đã nếm đủ mật ngọt, cục diện chính trị Đức Thủy hiện giờ bắt đầu chuyển biến thành ôn hòa rồi!

Nhưng có một điểm, đó chính là ảnh hưởng của Trần Kinh ở Đức Thủy đã được cắm rễ, như bối cảnh quan hệ của Đường Chiêu Chiêu, Vương Học Bình, Vương Thanh...cũng bị người ta gắn mác Trần Kinh, người khác nếu muốn đối đầu với bọn họ giờ trò gì đó, cũng không thể không nể mặt Trần Kinh.

Trong lòng Trần Kinh biết, nền móng hiện tại của hắn vẫn chưa sâu, cấp bậc vẫn còn thấp, một cán bộ cấp phòng nhỏ bé, vẫn chưa xây dựng được nền móng tư bản.

Nhưng vẫn còn một vài chuyện, không thể xoay chuyển theo ý của hắn, hiện tại nhân mạch mà hắn nắm giữ càng ngày càng lớn, dần dần hình thành một căn cứ của chính mình, cũng cơ bản trở thành xu thế nước chảy về sông.

Chuyển đến nhà mới, việc đi lại giữa Trần Kinh và Uyển Kỳ thường xuyên hơn.

Cơ bản chỉ cần Phương Uyển Kỳ tan ca có thời gian, cô ta đều đến chỗ Trần Kinh, vợ chồng Chung Tú Quyên cũng cầm chắc thân phận cô con dâu này rồi, hoàn toàn không coi Phương Uyển Kỳ là người ngoài, hơn nữa cả nhà của Trần Chi Hoa, nhà của cô, mọi người hiện tại đều biết Phương Uyển Kỳ.

Nói ra trong chuyện này còn có một câu chuyện nhỏ.

Thân phận của Uyển Kỳ không chỉ là phóng viên địa truyền hình tỉnh, cô ta còn tự mình mở một công ty truyền thông Sở Giang rất lớn, người khác không biết thân phận cảu cô ấy, Diêm Danh lăn lộn ở Sở Giang lâu năm, quen biết đủ hạng người ở Sở Giang, anh ta cũng biết đến truyền thông Sở Giang.

Hơn nữa, trong một lần ở hội nghị doanh nghiệp tư nhân Sở Giang, Diêm Danh tận mắt nhìn thấy Phương Uyển Kỳ ngồi ở vị trí chủ tịch.

Lúc đó vẻ đẹp và khí chất của Uyển Kỳ thu hút rất nhiều người, Diêm Danh là một trong số đó.

Lúc đó trong đầu anh ta còn hoang tưởng, nếu cả đời này mình có thể chinh phục được một tuyệt sắc giai nhân như vậy, lại còn thành đạt nữa, được như vậy thì còn đòi hỏi thêm gì nữa?

Nhưng anh ta không ngờ, nhân vật thần bí như Uyển Kỳ, lại là vợ của Trần Kinh.

Điều này làm anh ta có cái nhìn sâu sắc hơn với Trần Kinh, thật là nắm quyền lớn trong tay, người phụ nữ như thế nào mà không có?

Mà hai vợ chồng Trần Xán và Sử Kiến mấy năm nay làm ăn trên thương trường ngày càng phát đạt, Trần Kinh mua nhà, bọn họ không ngờ lại chuyển cho Trần Kinh 100 nghìn tệ vào tài khoản.

Trần Kinh gọi bọn họ đến nghiêm túc hỏi xem bọn họ làm gì vậy?

Trần Xán cười ha ha nói:
-Anh, đây là tiền hoa hồng của anh, anh không biết anh là cổ đông của công ty chúng ta sao? Năm nay công ty làm ăn tốt, 100 nghìn tệ cũng không ít, anh vẫn chưa bằng lòng sao!

Trần Kinh chau mày nói:
-Nói lung tung! Hai người đột nhiên rút ra nhiều tiền như vậy, còn muốn vận hành công ty nữa không? Anh có nghèo đi chăng nữa, mua nhà mà cần các em bỏ tiền ra sao?

Sử Kiến vẫn thành thật, cậu ta đem sổ sách tài vụ từ nửa cuối năm ngoái đến nửa đầu năm nay đưa cho Trần Kinh xem, cái này không xem cũng không sao, vừa mới xem Trần Kinh liền giật mình.

Hai vợ chồng này, đúng là giỏi thật, trong vòng hơn nửa năm mà kiếm được hơn 500 nghìn tệ, bắt đầu từ kinh doanh máy tính, hiện tại đã bắt đầu kinh doanh MP3, điện thoại...những sản phẩm kỹ thuật số, mấy năm nay những sản phẩm kỹ thuật số có lợi nhuận rất cao, hai người này chắc chắc kiếm được đầy túi.

Sử Kiến thấy sắc mặt Trần Kinh biến đổi bất định, trong lòng có chút lo lắng, nói:
-Anh, những thứ này đều là thật đấy, bọn em không làm được sổ sách giả đâu. Hơn nữa tiền mà bọn em kiếm đều đường đường chính chính, cũng không chiếm đoạt của quốc gia, đều là tiền sạch!

Trần Xán giằng lấy đồ vật trong tay Trần Kinh nói:
-Được rồi, Sử Kiến, không cần phải giải thích, em xem Trần Xán anh, một người có thể diện như vậy, sẽ làm chuyện phạm pháp loạn kỷ sao? Hơn nữa, anh của chúng ta là lãnh đạo, chúng ta có thế nào cũng không dám làm bừa trước mặt anh!

Trần Kinh cười nói:
-Hai em có khả năng kiếm tiền, nhưng lâu rồi không thấy hai em về nhà, trong mắt chỉ biết đến tiền sao? Còn nữa, Linh Nhi bây giờ rất thân với tôi, nhưng Tảo Tảo thì sao? Thấy tôi bảo nó gọi cậu, đứa trẻ này nhút nhát, còn tưởng là gặp sói xám nữa!

Trần Kinh nói những lời này, Trần Xán nằm trên ghế sô pha không nói gì, bĩu môi cụp đầu, tầm trạng tụt xuống.

Sử Kiến hơi cậu nệ nói:
-Anh, anh nói rất đúng, em và Xán Xán bàn với nhau rồi, bắt đầu từ cuôi năm nay, công ty sẽ chủ yếu do Xán Xán phụ trách, em phụ trách hậu cần, nuôi con, sau này Tảo Tảo nhất định thường xuyên đến đây chơi.

Trần Kinh chau mày, vui vẻ, nhìn Sử Kiến nói:
-Em nói sao? Xán Xán quản công ty, em phụ trách nuôi con? Em…em nói ngược rồi!

Sử Kiến cười gượng nói:
-Xán Xán có năng lực hơn em, em...em không được đâu!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, có chút dở khóc dở cười.

Nhìn tư thế của Trần Xán, ở Sử gia đúng là làm yên ổn gia đình.

Năm đó Sử gia không hài lòng về cô con dâu Trần Xán này, lúc đó Chung Tú Quyên rất tức giận, nói Xán Xán không lo không gả được chồng, một mình con gái tôi có thể chấp mười người con gái khác.

Lúc ấy Trần Kinh nghe mẹ mình nói những lời này, trong lòng thấy hơi buồn cười, cảm thấy mẹ mình quá mạnh mẽ, nhưng hiện tại xem ra, không ai hiểu con gái bằng mẹ, Trần Xán thật sự là một người giỏi giang, làm việc rất chắc chắn, cẩn thận.

-Được rồi! Xán Xán!
Trần Kinh hạ giọng, rút thẻ từ trong túi áo ra đưa cho Trần Xán nói:
-Số tiền này em cầm đi!

Trần Xán nhảy dựng lên;
-Không, anh! Anh…

-Em nghe anh nói đây!
Trần Kinh nghiêm mặt, Trần Xán không dám nói nữa!

Trần Kinh dừng một chút nói:
-Số tiền này em cầm đi, tự mình đầu tư, hiện tại muốn kinh doanh MP3 đã có sẵn phương án, bây giờ bỏ chút vốn làm dây chuyền sản xuất MP3 cũng chả mất bao nhiêu, anh đoán, đây chính là thương cơ...

Trần Xán phản ứng rất nhanh nói:
-Anh muốn góp vốn làm ăn với em?

Cô không đợi Trần Kinh trả lời, giành lấy tấm thẻ, nói:
-Vậy quyết định thế đi! Em tin vào mắt nhìn của anh! Gần đây em luôn đắn đo về việc này, chỉ là không quyết định được mà thôi, hôm nay nếu anh đã thấy vậy, vụ kinh doanh này nhất định phải làm.

Anh yên tâm, anh 100 nghìn tệ, em 100 nghìn tệ, tổng cộng 200 nghìn, thuê một cái xưởng nhỏ, không đầu tư dựng xưởng, mà thuê công nhân, số tiền này là đủ rồi.