Quan Sách

Chương 507: Kế Bí thư của Dung Châu!




Thành ủy Dung Châu, không khí tòa nhà thành ủy hôm nay rõ ràng có chút áp lực.

Bởi vì hôm nay bí thư thành ủy Kế Tiểu Bình đi làm rất sớm, có người thấy sắc mặt Kế bí thư rất ảm đạm, sắc mặt bí thư không tốt, người cấp dưới nơm nớp lo sợ? Cứ như vậy, không khí trong cả tòa nhà đều bị đè nén.

Rất nhanh, có người thấy trưởng ban tổ chức đi đến phòng làm việc của bí thư, rất lâu vẫn chưa ra.

Trưởng ban tổ chức báo cáo công việc cho bí thư, vẫn đề báo cáo chính là vấn đề nhân sự tổ chức.

Hiện tại vừa hay ban tổ chức đang điều tra nghiên cứu Dung Châu, điều này có phải là nhân sự thành Dung Châu có sự điều động mới?

Bất kể là cơ quan đảng ủy cấp nào, vấn đề nhân sự đều là vẫn đề rất nhạy cảm, đề cập đến vấn đề này, không ai có thể dửng dưng, cũng không ai dám bộc lộ tâm trạng vào lúc này, chính diện phản diện đều có thể bị xử lý.

Ở thời điểm như thế này, biện pháp đúng đắn duy nhất là khiêm tốn, chính là không được để lòi cái đuôi ra.

Quan Tiền Tiến và Kế Tiểu Bình ngồi đối diện nhau, Kế Tiểu Bình thích thư pháp, nhưng không phải là rất tinh thông, trong phòng anh ta treo một bức thư pháp, vế trên là bốn chữ: “Liêm khiết tự luật”

Bốn chữ này là anh ta tự viết, xét về hình thể của chữ, đoan trang ngay ngắn, hẳn là phong cách của thể chữ Đa Bảo Tháp Bi, nhưng chỉ là một chút, bố cục và hình tượng, nhan thể còn kém xa, cho nên người trong ngành nhìn qua, luôn cảm thấy có chút đột ngột.

Kế Tiểu Bình thích thư pháp, vùng Dung Châu phạm vi về phương diện này rất dày đặc, Dung Châu mỗi năm đều có cuộc thi thư pháp. Ba năm liên tiếp đều có những nhà thư pháp nổi tiếng đến Dung Châu mở triển lãm tranh, mà tỉnh ủy Dung Châu và ủy ban thành phố đều coi nghệ thuật là tấm danh thiếp của thành phố.

Kế Tiểu Bình mấy năm gần đây đang chuẩn bị một dự án lớn, đó chính là muốn viết văn về phương diện văn hóa, muốn thực sự xây dựng Dung Châu thành quê hương của thư họa Trung Nguyên.

Mà cách làm này của Kế Tiểu Bình cũng khiến anh ta nhận được tôn vinh của hiệp hội thư pháp Trung Quốc.

Trong thể chế của nước cộng hòa, cái thứ vinh dự này luôn được vận dụng rất hay.

Một vài người nổi tiếng thích chơi cờ, trình độ không cao nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, cờ viện liền trao tặng danh hiệu đẳng cấp.

Còn có một số người, thích chơi chữ, nhưng trình độ không cao, cũng không có tác phẩm nào nổi tiếng, hiệp hội tác gia liền ban cho danh hiệu hội viên danh dự.

Kế Tiểu Bình chính là loại này. Có được danh hiệu hội viên danh dự, ở vùng Dung Châu liền có người săn đón anh ta, anh ta cũng rất tự tin về khoản này, rất thích đi khắp nơi viết chữ lưu niệm.

Một nhà hàng đặc sắc nổi tiếng nhất Dung Châu, nhà Dung Lễ, biển hiệu trước cửa chính là chữ mà Kế Tiểu Bình viết.

Mà ở trên phương diện cơ sở hạ tầng chính phủ, bến tàu, bến xe Dung Châu, mấy trường trung học Dung Châu đều do Kế Tiểu Bình viết tên, dân gian có người giễu cợt Tiểu Bình nói anh ta là bí thư viết chữ.

Trên bàn làm việc của Kế Tiểu Bình luôn có nghiên mực và bút lông. Lúc anh ta suy nghĩ vấn đề, liền cầm bút lông viết chữ, có lúc viết xong một trang giấy, anh ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Đối thủ của anh ta ghen ghét đố kị liền nói Kế Tiểu Bình không phải viết chữ mà viết âm mưu quỷ kế, cho nên cả đời học viết chữ mà không thành.

Lúc Quan Tiền Tiến vào phòng Kế Tiểu Bình, Kế Tiểu Bình đang viết chữ.

Quan Tiển Tiến liền đứng bên cạnh quan sát, đợi đến khi viết xong một trang, Tiểu Bình mới bảo anh ta ngồi xuống.

Thư kí mang trà vào cho Quan Tiền Tiến, Tiểu Bình nói:
-Thế nào, Tiền Tiến, tối qua cậu với Trần Trưởng ban nói chuyện thế nào?

Quan Tiền Tiến lắc đầu nói:
-Bí thư, vắt cổ chày ra nước, những cơ quan cũ này rất khó nuốt, tôi vừa với mở miệng, đã bị lời nói của hắn bịt kín rồi, tôi một chữ cũng không nói ra được.

Kế Tiểu Bình hừ lên một tiếng:
-Người này không phải là lão luyện, hắn là môn sinh đắc ý của Ngũ Đại Minh, từng làm thư kí của Ngũ Đại Minh, hơn nữa từng làm bí thư ở cấp dưới, đừng thấy hắn ta trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, cậu đấy, không tìm hiểu rõ đối phương đã đâm đầu vào, có thể thu hoạch sao?

Quan Tiền Tiến vội nói:
-Tôi sơ suất rồi! Ở mặt này tôi không thể nào so với bí thư được!

Kế Tiểu Bình lạnh lùng cười nói:
-Tôi không mạnh hơn cậu là bao, hôm qua nói chuyện với Cao Vệ cũng là ra về mà chẳng vui vẻ gì. Tên Cao Vệ này, nhìn qua hòa hoa phong nhã, thực chất bên trong vô cùng độc ác. Anh ta đến Dung Châu làm trò cười cho thiên hạ, xem ra, lần này anh ta thực sự muốn chúng ta xảy ra chuyện gì đó mới bằng lòng buông tay.

Quan Tiền Tiến cười nói:
-Anh ta có thể làm được gì? Dung Châu nằm trong tay anh, anh ta muốn gây chuyện cũng không làm được.

Kế Tiểu Bình không nói câu nào, trầm ngâm một chút nói:
-Bên Quốc Kiều Chu Sách Hoa là một thằng ngốc, cậu nói xem anh ta đang làm gì? Anh ta đang chỉnh đốn lâm nghiệp, nghiêm túc điều tra vận chuyển trái phép gỗ rừng, anh ta cho rằng Cao Vệ đến đó khảo sát lâm nghiệp bọn họ.

Quan Tiền Tiến lắc đầu nói:
-Chu Sách Hoa dù gì ở Quốc Kiều cũng lâu rồi, mắt suốt ngày chỉ nhìn chăm chú vùng trời trên đầu mình, đến lúc cho anh ta hoạt động chút rồi.

Kế Tiểu Bình lắc đầu nói:
-Không vội! Cao Vệ người này không thể xem thường, người như anh ta xuất chiêu rất thất thường. Trong lòng anh ta nghĩ cái gì, chúng ta căn bản không biết được, đó chính là vẫn đề!

-Anh ta còn có thể nghĩ gì được? Còn muốn nói chuyện với anh, không điều anh đi không được? E rằng anh ta vẫn chưa có sức lớn như vậy đâu?

Kế Tiểu Bình không trả lời câu hỏi của Quan Tiền Tiến, cầm điện thoại, bấm số gọi:
-Tiếu Thanh phải không? Cậu đến đây một chút!

Trưởng ban thư kí thành ủy Tiếu Thanh chạy đến, anh ta đẩy cừa vào thấy Quan Tiền Tiến ở đó, dường như hơi bất ngờ, anh ta nói:
-Quan trưởng ban, lúc nãy Cao trưởng ban một đoàn đi trường Đảng thị sát, anh không đi cùng?

Quan Tiền Tiến sửng sốt:
-Bọn họ đi trường Đảng? Không phải là đi quận Hải Châu sao? Cao trưởng ban này, thay đổi nhanh thật.

-Ngồi đi! Bây giờ cậu đi cũng không kịp, anh ta thích đột nhiên tập kích cứ để anh ta làm, công việc ban tổ chức Dung Châu chúng ta chẳng lẽ không chịu được thử nghiệm sao?
Kế Tiểu Bình ấn ấn tay nói.

-Lão Tiếu, tình hình thế nào? Đều đi trường Đảng chưa?

Tiếu Thanh nói:
-Không, vẫn còn ba người chưa đi, lúc nãy trưởng ban giám sát cán bộ Trần thông báo cho tôi, nói hắn muốn nói chuyện với lãnh đạo thành phố chúng ta, muốn điều tra vấn đề đồng chí Vĩ Toàn.

-Hắn nói chuyện?
Quan Tiền Tiến kinh ngạc nói:
-Không được, tôi phải gọi điện cho Hứa Ái Quốc, hiện giờ đồng chí Vĩ Toàn đang trong thời kỳ khảo sát của tổ chức...

-Gọi điện làm gì? Cao Vệ sắp xếp Trần Kinh phụ trách việc này, đây là sự thật, nói chuyện thì nói chuyện! Chúng ta nhất định phải dốc sức bảo vệ đồng chí Vĩ Toàn, không thể để anh ấy gặp khó khăn trong chuyện này.
Kế Tiểu Bình nói.

Anh ta quay đầu lại nói với Tiếu Thanh:
-Cậu sắp xếp một chút, tịm địa điểm trong phòng họp, bố trí quy củ, nghiêm túc một chút...

-Vâng!

Kế Tiểu Bình khoát tay nói:
-Được rồi, được rồi! Đi làm việc đi, Lão Tiều công việc của cậu là để mắt đến chuyện này, nhất định phải gây ấn tượng tốt vớI Trần Kinh, sẵn sang đón tiếp hắn đến bất cứ lúc nào!

Kế Tiểu Bình nói xong liền cầm bút lông lên, trải giấy ra mặt bàn múa bút tốc ký.

Quan Tiền Tiến và Tiếu Thanh đi ra ngoài, anh ta không thèm ngẩng lên nhìn, dường như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thư pháp.

Giờ ăn cơm trưa, Kế Tiểu Bình gọi điện hỏi Tiếu Thanh xem Trần Kinh đến chưa, sắp xếp như thế nào rồi.

Tiếu Than hơi luống cuống:
-Đã đến đâu! Trần trưởng ban này, điện thoại không gọi được, không biết hắn đang giở trò gì, anh nói xem bọn họ không phải cố tình làm ra vẻ huyền bí sao?

Kế Tiểu Bình nhíu mày nói:
-Cậu đến khách sạn xem, tôi nói với cậu rồi, bảo cậu để ý việc này, thế mà không biết rõ động tĩnh của bọn họ là sao?

Tiếu Thanh không dám nói gì.

Anh ta chuẩn bị đầy đủ rồI, nhưng Trần Kinh căn bản không có dặn dò gì, anh ta nào biết Trần Kinh có thể có hoạt động gì khác hay không?

Khách sạn quốc tế Dung Châu.

Diêm Cương và Phùng Ngai chính là người mà Trần Kinh chọn, hai người ở lại nghe theo lệnh Trần Kinh, những người khác đều theo trưởng ban Cao đi thị sát điều tra nghiên cứu.

Nhưng Trần Kinh đợi sau khi trưởng ban Cao đi, hắn hạ lệnh cho hai người kia:
-Ngủ!

Mệnh lệnh này khiến hai người nhìn nhau ngơ ngác, còn Trần Kinh về phòng, chùm chăn bắt đầu ngủ khò khò.

Diêm Cương và Phùng Ngai ở khách sạn cảm thấy vô cùng buồn chán, hai người lại không dám gọi Trần Kinh dậy, chỉ có thể ngồi không trong phòng.

Cuối cùng, đến lúc ăn cơm trưa, Trần Kinh uể oải bước ra , Diêm Cương và Phùng Ngai vừa nghe thấy tiếng cửa mở lập tức chạy đến, Diêm Cương nói:
-Trần trưởng phòng, anh làm chúng tôi chán chết đi được! Chúng ta bây giờ là tổ giám sát tạm thời, gánh nặng trên vai không hề nhẹ, anh xem Cao trưởng ban ở ngoài kia vất vả mệt nhọc, chúng ta lại ngủ ngon lành trong khách sạn, Cao trưởng ban về sẽ nghĩ như thế nào?

Trần Kinh nói:
-Chủ nhiệm Diêm, anh đúng là không ở trong cuộc nên không biết, anh thử đi cùng trưởng ban Cao đến Quốc Kiều một lần mà xem? Hai ngày không ngủ rồi, không nghỉ ngơi tốt thì làm việc thế nào được?

Diêm Cương ngạc nhiên, Phùng Ngai nói:
-Diêm chủ nhiệm, anh không cần phải cầm đèn chạy trước ô tô, anh không thấy Trần trưởng phòng của chúng ta đã có dự tính trước rồi sao? Lần điều tra này, Trần trưởng phòng là lãnh đạo, anh và tôi là thủ hạ, chỉ nghe theo lệnh là được rồi!

Diêm Cương chết nhanh sống cũng nhanh, vội vàng nói:
-Anh xem đầu óc tôi, vẫn là anh Phùng trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, sao tôi lại không nghĩ ra chứ! Đúng rồi, chúng ta chỉ nghe theo Trần trưởng ban là được.

Trần Kinh liếc nhìn Diêm Cương, đâng định nói, hắn nhìn thấy trước mặt hình như trưởng ban thư ký thành ủy Dung Châu đến rồi.

Hắn vội giơ tay ra:
-Thật ngại quá Tiếu trưởng ban, vốn dĩ định buổi sáng đến thành ủy, nhưng hai ngày nay tôi nghỉ ngơi không tốt, thật sự mệt mỏi không chịu được, định nghỉ ngơi một chút, không ngờ ngủ đến trưa luôn.

Tiếu Thanh bắt tay Trần Kinh nói:
-Nghỉ ngơi là đúng, cũng may tôi đến không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Trong lòng Tiếu Thanh lại nghĩ, sớm đã nghe danh Trần Kinh là một tên khó đỡ, nhưng vừa ngủ đã ngủ đến trưa, nhìn bộ dạng buồn ngủ của hắn, thật sự hắn không nói dối, đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Hại mình cả buối sáng đều tập trung vào chuyện này, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm.