Ấn tượng của Đơn Kiến Hoa về Trần Kinh rất mơ hồ.
Ông ta mơ hồ nhớ mười năm trước có người cán bộ trẻ tuổi mang theo chút đặc sản của Đức Cao tới tặng ông.
Năm đó Đơn Kiến Hoa ở sở Thủy lợi làm Phó giám đốc sở phân quản quản lý hạng mục, rất nhiều người tặng quà, đừng nói là quà của cán bộ phòng bên dưới tặng, ngay cả mặt của rất nhiều chủ tịch Huyện bí thư huyện ông ta cũng không nhớ hết được, ông ta sao nhớ được Trần Kinh?
Nhưng hiện tại trong lòng ông ta rất rõ, ông ta nhất định phải nhớ kĩ khuôn mặt này.
Mà vì rõ khuôn mặt này và tìm hiểu Trần Kinh, Đơn Kiến Hoa trước đây cũng bỏ ra nhiều công sức, nhưng thật sự gặp mặt thì ông ta vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bởi vì người thanh niên này thực sự quá trẻ, tóc ngắn, người cao, râu cạo sạch sẽ, cộng thêm ánh mắt long lanh mà thanh niên thích nhất, bộ dạng này đúng là của một sinh viên, sao có thể tưởng tượng người trước mặt này chính là nhân vật số một phòng giám sát cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy?
Uống trà ăn cơm, mùi vị rất khác, thiếu sự kích thích của cồn, bớt đi sự huyên náo, lại thêm không gian thưởng thức yên tĩnh.
Trần Kinh hết sức bình thản, theo ý của Ngũ Đại Minh, ông ta hy vọng nếu Trần Kinh có thể chủ động tạo quan hệ nhiều hơn với Đơn Kiến Hoa, khiến quan hệ của hai người gần lại một chút, ở một mặt nào đó, hai người có thể những giao hẹn ngầm, thậm chí nhất trí hành động.
Nhưng Trần Kinh không làm như vậy.
Trong lòng hắn rõ, vụ án liên quan tới tập đoàn khách sạn Sở Giang kia rất khó giải quyết, Đơn Kiến Hoa phụ trách quản lý phòng Đốc tra tỉnh ủy, ông ta hẳn là vẫn chưa đủ năng lực và tự tin để xử lý quyết đoán vụ án này, Đơn Kiến Hoa đang đối mặt với cục diện khó khăn nên làm như nào?
Trần Kinh tin tưởng, nhiều khả năng ông ta sẽ tìm mình.
Dù sao vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang ngay từ đầu là do ban tổ chức chuyển tới, tuy lúc đó đối tượng người khác tố cáo là Cao Thọ Sơn.
Nhưng Cao Thọ Sơn là người đứng đầu tập đoàn khách sạn Sở Giang, người khác rất dễ liên tưởng vụ án này liên quan tới Trần Kinh.
Quả nhiên, Đơn Kiến Hoa không nén được, ông ta chủ động mời Trần Kinh ăn cơm, vì thế mới có bữa cơm đặc biệt ngày hôm nay.
Hai người nói chuyện phiếm, không khí rất hòa hợp, vào lúc này, Đơn Kiến Hoa chủ động mở miệng:
- Trưởng phòng Trần, công tác phòng đốc tra áp lực rất lớn. Trước kia tôi chưa từng tưởng tượng bản thân sẽ vào phòng đốc tra, điều tôi làm chủ nhiệm, đúng là có phần giống bắt chó đi cày.
Hiện tại không giấu gì cậu em, tôi có chút bể đầu sứt trán, cứ lấy vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang gần đây mà nói, rất khó xử lý, tôi còn chưa điều tra ra manh mối gì, áp lực từ mọi phía đổ tới, trong phòng có những đôn đốc viên cảm xúc bắt đầu dao động, tôi lo vụ án này chúng tôi xử lý không tốt.
Trần Kinh cười cười nói:
- Chủ nhiệm Đơn khiêm tốn, anh kinh nghiệm phong phú, vụ án này sao làm khó được anh? Tôi thấy anh nên mượn mấy vụ án điển hình gần đây để mở ra cục diện đi?
Đơn Kiến Hoa trong lòng thầm kêu khổ, nâng chén trà lên nói:
- Cậu đừng giễu cợt tôi, tôi người đường hoàng không nói lời đen tối, hôm nay tôi mời cậu tới chính là muốn thỉnh giáo cậu, lão đệ, cậu phải dạy tôi, vụ án này nên làm thế nào, tôi nghe cậu.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Anh xem, anh xem, giấu đầu hở đuôi, nói là mời tôi ăn cơm, miệng lại trộn mật ong vào, hóa ra vẫn là vô sự bất đăng tam bảo điện.
Đơn Kiến Hoa ngượng ngùng cười, thần thái có chút xấu hổ.
Nhưng trong lòng ông cũng mơ hồ giật mình.
Vốn bữa cơm hôm nay ông cũng là kiểu cái gì cũng có thể thử khi lâm vào đường cùng, ông ta cũng không trông cậy Trần Kinh có thể thực sự hướng dẫn ông cái gì.
Cấp bậc của Trần Kinh thấp hơn ông ta, cũng là vừa mới vào tỉnh thành, hắn có thể có bao nhiêu chủ ý?
Hơn nữa, Trần Kinh tuổi còn rất trẻ, người trẻ tuổi thăng chức hơn nửa là dựa vào bối cảnh quan hệ, nếu như là phân biệt đối xử, sao có thể tới phiên hắn?
Cán bộ như vậy, nuông chiều thành hư. Thời điểm gió xuôi nước xuôi, mọi việc đều ổn thỏa, một khi gặp vấn đề, nhiều lúc sẽ sợ thất thố, không biết làm sao cho phải.
Nhưng Trần Kinh vừa nói vậy, bộ dạng như đã đoán ra trước, trong lòng ông ta có chút không chắc nữa.
- Trưởng phòng Trần, cậu cũng đừng nói móc tôi, cậu có chủ ý gì nếu không keo kiệt thì chỉ giáo đi.
Đơn Kiến Hoa nói.
Nụ cười trên mặt Trần Kinh nhạt dần đi, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Phòng đốc tra là phòng đốc tra tỉnh ủy, nếu là cơ quan trung tâm của tỉnh ủy, vậy phải thể hiện ý chí của tỉnh ủy, một vụ án xử lý như nào, phòng đốc tra sẽ phải nghiên túc xử lý cho đúng mực.
Đồng tử Đơn Kiến Hoa vừa thu lại, nghe rất chăm chú, ông ta dừng lại nói:
- Trưởng phòng Trần, lời này của cậu thật sâu sắc, nhưng tôi ngu dốt, thực sự không rõ ý đồ của lãnh đạo tỉnh.
- Cậu nói chuyện này xem, có nhiều cơ quan chức năng có thể điều tra như vậy, sao tỉnh ủy lại cố tình sắp xếp phòng đốc tra chúng tôi đi điều tra, đây là ý gì?
Trần Kinh không nhanh không chậm uống một ngụm trà, nói:
- Chủ nhiệm Đơn, đạo lý này rất đơn giản, dùng phòng đốc tra, vậy chứng tỏ là trong Đảng trước tiên phải phân biệt rõ vấn đề này. Nếu là cơ quan chức năng đi điều tra, vậy sẽ liên quan tới việc chấp pháp nghiêm khắc.
Pháp luật pháp quy hiện nay, bất cứ kẻ nào và đơn vị nào cũng đều bình đẳng, vậy còn linh động nọ kia được không?
Đơn Kiến Hoa nhướn mày nói:
- Ý của cậu là…
Trần Kinh lắc đầu cười nói:
- Tôi không có ý gì, tôi chỉ ăn nói lung tung thôi, anh cảm thấy hữu dụng thì nghe, cảm thấy không được thì cũng không phải nghe.
Đơn Kiến Hoa thở hắt ra, im lặng.
Mấy câu nói kia của Trần Kinh rất mơ hồ, nhưng từng câu đều không tách khỏi sự yếu hại của vấn đề. Hiển nhiên, Trần Kinh rất rõ chỗ yếu hại của vấn đề, biết rất rõ chỗ khó khăn của Đơn Kiến Hoa.
Đơn Kiến Hoa ý thức được, bản thân mình đã coi thường người thanh niên này rồi.
Trưởng phòng giám sát cản bộ, người bình thường có thể đảm nhiệm được sao?
Nhưng ở quan trường, có những vấn dề không thể hỏi đến cùng, hỏi như vậy sẽ khiến hai bên đều ngại ngùng.
Ngộ tính đây.
Đơn Kiến Hoa đột nhiên cảm giác bản thân lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, ngộ tính hóa ra vẫn kém như thế, thật sự kém tới cực điểm.
Trần Kinh không quấy rầy việc Đơn Kiến Hoa suy nghĩ, hắn châm điếu thuốc, chầm chậm hút, hắn đột nhiên cảm giác mình giống một giả thần giả thánh.
Mấy lời giả thần giả thánh kia nói ra chỉ khiến cho người ta càng mơ hồ, sau đó người ta sẽ cho rằng hắn cao hắn lợi hại.
Trần Kinh hiện tại chính là như vậy, Đơn Kiến Hoa không dễ đối phó, cáo già lăn lộn ở Sở Thành nhiều năm như vậy, lại dễ đối phó vậy sao?
Trần Kinh rõ ràng, không chơi trò vặt, thì không cách gì khiến Đơn Kiến Hoa tin mình, ông ta không tin mình, sao có thể khiến hắn duy trì được bước đi cố định?
Trên quan trường, sự hữu nghị giữa người với người chính là lợi ích và lá bài úp.
Trần Kinh và Đơn Kiến Hoa khó nói là có lợi ích chung, nhưng Trần Kinh chắc chắn Đơn Kiến Hoa rất có hứng thú, điểm này rất quan trọng.
Bằng không, Trần Kinh còn trẻ như vậy, hai người ăn cơm nói cười, ăn cơm xong, một chủ nhiệm phòng đốc tra oai như kia mà thèm để ý tới một trưởng phòng nhỏ nhoi như hắn sao.
Về phần Trần Kinh đang điều tra vấn đề của Đơn Kiến Hoa từng chủ trì hội nghị, giúp Đơn Kiến Hoa bớt đi phiền phức, theo lý Đơn Kiến Hoa nên cảm ơn, những thứ này đều là thứ vô dụng.
Trên thế giới này thứ không đáng giá nhất chính là lời cảm ơn, đối với kẻ có tiền mà nói, sự cảm ơn của họ nhiều khi chính là mấy đồng bạc sáng loáng.
Anh ta cảm tạ anh, thì cho anh mấy đồng bạc, như vậy anh ta yên tâm thoải mái rồi, cái này bản chất không khác gì ăn mày.
Bởi vì hai bên cảm ơn và được cảm ơn đều không trọng nhau. Người ta cảm ơn anh, trong lòng chưa chắc đã coi trọng anh, chính là như vậy.
Mà thứ này trong quan trường càng không đáng một xu.
Quan trường là cái gì? Quan trường quan tâm chỉ là vấn đề lợi ích?
Trần Kinh thực sự là cái gì mà Bao thanh thiên, hắn cũng không lăn lộn được tới vị trí như ngày hôm nay.
Hắn có thể lăn lộn tới được vị trí này, về vấn đề của Đơn Kiến Hoa hắn có cách nhìn nhất định, vậy hẳn là phải liên quan tới lợi ích thiết thân của hắn. Bằng không hắn và Đơn Kiến Hoa không thân chẳng quen, hắn dựa vào cái gì mà giúp Đơn Kiến Hoa một tay?
Cho nên, lời cảm ơn như vậy chính là trò cười ngoài mặt, trong lòng biết được nghĩ như nào?
Trần Kinh quá hiểu mấy trò này, cho nên, hắn cũng coi là rất bình thường. Về vụ án liên quan tới tá phong của Đơn Kiến Hoa kia hắn không đề cập gì, tránh phải nói nhiều, hai bên còn khúc mắc.
Không biết qua bao lâu, Đơn Kiến Hoa vẻ mặt đau khổ nói với Trần Kinh:
- Trần lão đệ, lão ca tôi xin cậu, cậu là cao nhân, cậu cho tôi một phương hướng chuẩn xác được không? Sau này giữa huynh đệ ta, phải giao lưu nhiều hơn, nếu cậu gặp khó khăn, tôi sẽ là người đầu tiên…
- Đơn ca, những lời này đừng nói nữa, tất cả mọi người là vì nhân dân làm việc, những lời đó có chút trái nguyên tắc.
Trần Kinh khẽ cười nói:
- Kỳ thật, tôi bình thường có một sở thích, là thích đọc diễn văn của lãnh đạo, ở đồ của lãnh đạo ở đâu? Chính là trong lúc họ phát biểu, chúng ta làm việc ở cơ quan, không thể không lĩnh hội sâu sắc ý đồ của lãnh đạo.
Phải lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo từ đó bắt tay làm việc, chỉ có thể bắt tay vào từ những lời nói của lãnh đạo.
Trần Kinh nói những lời này có chút nhiệt tình, mấy câu này là Ngũ Đại Minh dặn hắn trước khi đi.
Bản thân hắn chẳng hiểu khỉ gì mấy lời này, hiện tại hắn chỉ đọc ra như cái máy, hoàn toàn là giả.
Đơn Kiến Hoa nghe xong mấy câu đó, thần thái lại kích động, giơ ngón tay cái ra nói:
- Trần lão đệ, cao, thật sự cao. Một câu của cậu mà tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu thấy tôi cứ luôn tỉnh tỉnh mê mê, hóa ra cách làm việc lại giấu trong những sự việc đơn giản như vậy, tôi thật xấu hổ.
Trong lòng Trần Kinh rất xấu hổ, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Được rồi, Đơn ca, anh cũng đừng tâng bốc tôi nữa, chúng ta hôm nay lén gặp nhau, chuyện nói đều là những thứ tạp nham, anh cũng đừng hoàn toàn tin tưởng.
Đơn Kiến Hoa ha hả cười nói:
- Được, tôi nhất định kết người bạn Trần lão đệ này, về sau tôi và cậu có thể hợp tác với nhau, tôi cũng muốn thỉnh giáo nhiều nữa, tính chất công tác của hai chúng ta tương tự, trong lúc mấu chốt thống nhất bước đi được không?
- Cái này…
Trần Kinh có chút do dự, Đơn Kiến Hoa liền có chút khẩn trương.
- Được, tôi sẽ lăn lộn cùng ông anh, nhưng tôi phải nói rõ trước, về sau tôi có phiền toái gì sẽ hết sức tìm anh, anh cũng không thể từ chối tôi.
Trần Kinh nửa đùa nửa thật nói.
- Sao có thể chứ. Cậu tìm tôi là để mắt tới tôi, tôi lại không mừng qua sao?
Đơn kiến Hoa cười ha hả, ánh mắt nhìn Trần Kinh đầy thần bí và kinh sợ.