Quan Sách

Chương 389: Bí thư đã về!




Mặt trời tươi đẹp, bầu trời trong sáng.

Trong tòa nhà của Công ty truyền thông Sở Giang ở quận Tiền Hà, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đang ngồi đối diện nhau.

Phương Uyển Kỳ là 1 doanh nhân giỏi, ở quận mới, chính phủ đã đầu tư làm rất nhiều tòa nhà mẫu, những tòa nhà mẫu này lúc đầu rất vắng vẻ, chính phủ thông báo với bên ngoài sẽ cho thuê những tòa nhà này.

Phương Uyển Kỳ đã lợi dụng cơ hội này để thuê 1 tòa nhà 5 tầng, hơn nữa còn bỏ tiền mua danh cho tòa nhà, biến tòa nhà này thành Trụ sở của Công ty truyền thông Sở Giang.

Phương Uyển Kỳ thuê tòa nhà này, sau đó trang trí lại cẩn thận, bỏ tiền để xanh hóa phía trước phía sau, giờ trước sân của tòa nhà Công ty truyền thông Sở Giang trông rất đẹp, rất có khí thế.

Từ năm ngoái, Phương Uyển Kỳ vào Đức Cao, đến giờ, Công ty truyền thông Sở Giang đã phát triển rất mạnh ở Đức Cao.

Hiện nay Phương Uyển Kỳ đánh vào ngành quảng cáo, ngoài ra còn làm thêm vài hoạt động khác.

Đánh vào ngành quảng cáo cũng là chuyện dễ hiều. Địa khu Đức Cao dù là chính quyền hay doanh nghiệp đều cần phải quảng cáo để đưa lên tỉnh, phải tìm đến Công ty truyền thông Sở Giang để quay phim chụp hình. Phương thức hoạt động như vậy, vừa giảm chi phí quảng cáo tuyên truyền, thị trường cũng được mở rộng.

Mà các loại hình hoạt động cũng tương đối rộng rãi.

Kinh tế Đức Cao phát triển rất rộng, cac khu đều muốn nâng cao danh tiếng của mình, thế nên đưa ra đủ các loại hình hoạt động. Chẳng hạn như Lễ hội văn hóa, thậm chí các buổi biểu diễn cũng có liên quan đến truyền thông.

Hiện nay Phương Uyển Kỳ đã mở chi nhánh ở Đức Cao, lợi dụng khí lực lớn này để mở chi nhánh Đức Cao, tầm nhìn của cô nàng nhắm đến toàn Trung Nguyên, chí ít thì cũng là mấy thành phố xung quanh Đức Cao.

Hiện tại xem ra ý đồ của Phương Uyển Kỳ đã thành nào phần công, Trần Kinh đến đây đã bị cảnh vật và tinh thần của nơi này hấp dẫn.

Không thể không nói, quận mới và quận cũ khác biệt rất lớn.

Quận Lão Hán phồn hoa, nhưng cũ nát dơ dáy bẩn thỉu, bất kể nhìn từ góc độ nào, vẻ cũ nát đều rất rõ rệt.

Nhưng quận mới thì khác, quận mới có rất nhiều nơi vẫn chưa làm xong, vẫn có cảm giác bừa bộn. Nhưng quận mới có tinh thần và có tiềm lực hơn, điều này không thể nào che giấu được.

Chẳng hạn như tòa nhà của Công ty truyền thông Sở Giang hiện nay. Chỗ này hơi xa, nhưng xung quanh có thể thấy có vài dự án đang bắt đầu khởi công. Những dự án này không chỉ là những dự án xây dựng do chính phủ đầu tư.

Trong đó còn có rất nhiều đầu tư vào các tòa nhà bất động sản, nhà xưởng, siêu thị...

Những công trình như vậy mọc lên như nấm, chứng tỏ sự phát triển của quận mới, hầu hết mọi người đều rất coi trọng quận này.

Văn phòng của Phương Uyển Kỳ rất rộng, hơn 100m2.

1 văn phòng lớn như vậy chỉ có 1 bàn làm việc, đằng sau là 1 giá sách, rồi sau đó là 1 bộ sofa không lớn lắm.

Sau đó là không gian trống, đều dùng để đặt những cây cảnh trang trí.

Bên ngoài phòng làm việc còn có 1 vườn hoa, trong hoa viên cỏ xanh mượt, đủ các loại hoa đang khoe sắc, dạt dào ý xuân.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đang ngồi giữa nơi này.

Trong hoa viên có 1 chiếc dù che nắng, bên dưới là bàn màu trắng và ghế dựa. Bên cạnh còn có xích đu và võng, rất mang phong cách Châu Âu làm người ta có cảm giác thoải mái.

- Sao thế? Em thấy hình như anh hơi mệt mỏi! Áp lực công việc lớn quá à?
Phương Uyển Kỳ nói.

Cô nàng với Trần Kinh đã quen nhau lâu, suy nghĩ của Trần Kinh cô cũng hiểu, cô thấy Trần Kinh có vẻ không tập trung, cô biết chắc chắn là có việc.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, thần sắc thoáng có chút xấu hổ.

Tính cách Phương Uyển Kỳ luôn thẳng thắn, không phải là người tâm tư tinh tế, Trần Kinh không ngờ hôm nay cô nàng này có thể nhạy cảm như vậy!

Hiện nay chuyện ẩu đả do giải phóng mặt bằng của Hà Hoa, Đức Thủy nếu không có gì bất thường thì hẳn sẽ nhanh chóng được xử lý!

Kết quả xử lý này kém xa so với Trần Kinh tưởng tượng.

Tất cả đều vì Trâu Hải bên Công ty xây dựng Phiếm Giang chủ động nhân tội, căn cứ theo tình hình hiện nay, Ủy ban Kỷ luật đã tham gia điều tra. Hơn nữa đã xử lý hai lãnh đạo chủ chốt văn phòng quản lý khu phố

Nếu chuyện này dừng ở đây thì cũng thôi đi, nếu chuyện này tiếp tục xâm nhập, rất nhiều lãnh đạo cấp quận dĩ nhiên cũng dính líu.

1 vụ mâu thuẫn giải phóng mặt bằng, cuối cùng dính líu đến vấn đề tham nhũng, kết quả này không phải kết quả Trần Kinh hy vọng.

Dưới con mắt của Trần Kinh, giải phóng mặt bằng Hà Hoa cách tốt nhất là địa phương thâm nhập làm công tác, khoản tiền bồi thường giải phóng mặt bằng phải được giao đúng nơi đúng số, sau đó đơn giản hóa chuyện này, từ đó giúp cho công tác cải tạo thành phố

Mà hiện tại, sự việc đã như thế này rồi, đã quá phức tạp rồi, ảnh hưởng của nó đối với đại cục khó có thể đánh giá được. Trước mắt đối với Đức Thủy mà nói, muốn phát triển, muốn đột phá, ngoại trừ tiếp tục phương hướng xây dựng trung tâm thương nghiệp và trung tâm mua sắm của Đức Thủy như Lưu Tích Nhân đặt ra, quan trọng hơn là phải làm tốt công tác xây dựng và cải tạo thành phố

Định vị của cả thành phố Đức Cao là thành phố du lịch đặc sắc, là thành phố phát triển về du lịch, xây dựng thành phố đã trở thành 1 dự án quan trọng của quan trọng.

Hiện nay, công trình cải tạo Đức Thủy vừa mới bắt đầu đã xảy ra mâu thuẫn giải phóng mặt bằng quan trọng như thế. Mâu thuẫn giải phóng mặt bằng lại dẫn đến nhiều chuyện, vậy sau này vấn đề giải phóng mặt bằng có còn xảy ra mâu thuẫn nữa không?

Căn cứ quy hoạch, cải tạo Đức Thủy có rất nhiều nơi phải quy hoạch lại, giải phóng mặt bằng chiếm tỷ trọng cực lớn.

Những thứ khác không nói, nhưng muốn thăng cấp con đường của quận, thì phải giải phóng mặt bằng tương đối nhiều, nếu dựa theo cách làm và thái độ hiện nay, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Trần Kinh không thể nào không suy xét đến phương diện này, nếu chủ trì công việc, Trần Kinh không thể để tình thế Đức Thủy đi theo quỹ đạo bất lợi cho đại cục, rốt cuộc thì hắn đã có chút sơ suất rồi.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nói chuyện, chủ yếu là muốn thông qua Phương Uyển Kỳ để nghe ngóng những kiến nghị vĩ mô của Đức Thủy.

Phương Uyển Kỳ là 1 ký giả, bản thân lại kiêm đạo diễn, ưu thế và điểm sáng của cô nàng trong lĩnh vực này rất mẫn cảm,

Điểm sáng của Đức Thủy rốt cuộc ở đâu? Con đường phát triển của Đức Thủy cuối cùng nên đi theo hướng nào, đây là vấn đề Trần Kinh luôn tự hỏi.

Tâm tư của Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh khác nhau, ánh nhìn của cô nàng luôn di chuyển trên người Trần Kinh, cô nàng cảm thấy Trần Kinh gầy đi trông thấy, nhìn khí sắc cũng thấy Trần Kinh rất mệt mỏi.

Vốn, trong lòng Phương Uyển Kỳ hơi giận, nhưng giờ trong lòng cô nàng cảm thấy thương hắn nhiều hơn.

Trần Kinh cũng chẳng dễ dàng gì, 1 mình dấn thân vào môi trường mới, xung quanh ai ai cũng bài xích hắn, không để hắn yên ổn, hắn kiên trì đi trên con đường này chắc chắn là rất mệt.

- Cốc cốc!
2 người đang nói chuyện thì có tiếng gỡ cửa vang lên. Phương Uyển Kỳ nhíu mày, Trần Kinh quay đầu lại, cửa đã bị đẩy ra, người bước vào mặc quân trang, tên vai có 2 gạch ba sao, dáng đứng thẳng tắp.

Trần Kinh đứng dậy, Phương Uyển Kỳ chỉ vào đối phương nói:
- Đây là Phương Liên Kiệt, em trai em. 2 người quen nhau à?

Trần Kinh thản nhiên cười cười gật đầu, thần sắc Phương Liên Kiệt có chút mất tự nhiên, nói:
- Xin chào!

Trần Kinh đưa tay ra bắt tay đối phương, 2 người đều cảm nhận được sức mạnh của đối phương.

Phương Uyển Kỳ cười nói:
- Được rồi, em biết trước kia giữa 2 người đàn ông các anh có vài va chạm, hôm nay thế này đi, em làm chủ, mời 2 người, hy vọng 2 người biến thù thành bạn!

Phương Liên Kiệt có chút không yên, nhưng lại không dám manh động, trông bộ dạng rất buồn cười. Trước kia cậu chàng đánh cược với Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ vô cùng tin tưởng Trần Kinh, còn Phương Liên Kiệt thì ngược lại.

Trong mắt Phương Liên Kiệt, thủ đoạn chỉnh đón hệ thống giáo dục Đức Thủy của Trần Kinh cũng giống như lúc cậu ta mới gia nhập Quân khu Trung Nguyên, chỉ là khoa chân múa tay, vô cùng ngạo mạn chứ chẳng khác biệt gì.

Lúc ở Quân khu Trung Nguyên, Phương Liên Kiệt đã va chạm đến mức đầu rơi máu chảy, đến giờ những chuyện khi đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cậu ta

Cũng như những thanh niên từng trải qua thất bại khác, đã trải qua thất bại, khi nhìn lại những gì đã qua luôn cảm thấy đầu óc người khác quá đơn giản, bản thân mình đã trải qua rồi, mình hiểu nên xử lý mọi việc thế nào nhất.

Phương Liên Kiệt đã phạm phải sai lầm này khi nhìn nhận Trần Kinh.

Hiện nay, Trần Kinh đã xử lý ổn thỏa mọi việc, trong lòng Phương Liên Kiệt có chút xấu hổ vô cớ.

Có lẽ không chỉ là xấu hổ mà còn có chút hâm mộ và đố kỵ. 2 người tuổi tác tương đương, Trần Kinh xử lý công việc thì đàng hoàng như vậy, khiến cho ai nấy đều thấy được sự mạnh mẽ của Trần Kinh, cuối cùng còn có thể làm nên sự việc.

Còn Phương Liên Kiệt khi trước cũng hy vọng người ta thấy được sự mạnh mẽ của cậu ta, cậu ta luôn muốn tạo cho mình hình tượng 1 quân nhân dứt khoát quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cuối cùng thì lại bị va chạm đến mức đầu tóc rối tung, vô cùng chật vật.

So sánh giữa hai người, trong lòng Phương Liên Kiệt làm sao cân bằng cho được?

Trần Kinh cũng không biết về vụ cá cược này, nhưng hắn có thể cảm nhận chàng sĩ quan trẻ đang đứng bên cạnh này đã có thái độ đối xử với mình khác trước 1 trời 1 vực.

Lúc trước Phương Liên Kiệt luôn có 1 sự kiêu căng, ngạo mạn, nhưng giờ, hình như những cái gai của củ ấu này đã được mài bớt rồi.

Ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy, Phương Liên Kiệt bây giờ so với mấy năm trước đã kiềm chế hơn nhiều!

Phương Uyển Kỳ sắp xếp ăn cơm, Phương Liên Kiệt muốn uống rượu, mà vừa hay lúc này Trần Kinh lại nhận được điện thoại của Mã Tiến, Mã Tiến nói là Bí thư Lưu đã về.

Trong lòng Trần Kinh trầm xuống, có chút buồn bực, Lưu Tích Nhân về sao lại không báo cho mình? Hắn vội hỏi:
- Bí thư đang ở đâu? Sao chuyện này tôi không biết trước?

- Chủ nhiệm Chân bảo tôi gọi điện báo cho anh, anh ấy đã ra sân bay đón rồi, chắc sắp về rồi ạ!
Mã Tiến nói.

Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở rồi, Chân Củng không trực tiếp gọi điện đến, chứng tỏ anh ta đã đến chỗ Lưu Tích Nhân rồi, tin này xem ra chính xác!

- Sao vậy? Có việc à?
Phương Uyển Kỳ nói.

Trần Kinh hít sâu một hơi, lắc lắc đầu nói:
- Không có gì, anh gọi cú điện thoại đã!

Trần Kinh bước ra ngoài, bấn số Nhiếp Quang, điện thoại tít tít 2 tiếng, giọng Nhiếp Quang vang lên:
- Là Bí thư Trần à? Tôi Nhiếp Quang đây!

- Chủ tịch quận, Bí thư Lưu đã về, giờ chắc sắp đến sân bay rồi, tôi giờ không có ở Đức Cao, anh xem có thể đi đón được không??
Trần Kinh thản nhiên nói.