Quan Sách

Chương 385: Thiệu Hồng Ngạn phát điên rồi!




Phương Khắc Ba nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu vang, hơi cau mày.

Gã giương mắt nhìn về phía Thiệu Hồng Ngạn, nhẹ nhàng hừ hừ, nói:
- Thiệu tổng, tối nay mọi người cùng nhau tụ tập, uống chút rượu đi, anh có thể không nhắc đến công việc không?

Thiệu Hồng Ngạn đỏ mặt, rất lúng túng, Tống Ca ngồi bên cạnh Phương Khắc Ba vội giảng hòa nói:
- Bí thư Phương, lần trước anh nói sẽ song ca với em 1 ca khúc tiếng Anh đấy, anh không được nuốt lời đâu đó. Giờ chúng ta cùng hát ca khúc đó nhé, em đã chọn bài rồi!

Người đẹp Tống Ca thướt tha như vậy, đặc biệt lại rất hiểu lòng người, vô cùng phong tình.

Cô nàng rất thích mặc đồ công sở đơn giản, nhưng sự mộc mạc này dường như lại góp phần làm bổi bật vẻ phong tình của cô nàng.

Không thể không nói, Tống Ca là người phụ nữ rất biết cách làm nổi bật ưu thế của mình, cô không giống những người phụ nữ khác, cả ngày trang điểm xinh đẹp, khiến người ta liếc mắt nhìn sơ thì thấy vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn lâu, lại thấy quá mức bình thường.

Tống Ca thì khác, cô nàng ra sức khiến mình có nét duyên ngầm. Mới nhìn cô nàng người khác sẽ không chú ý lắm.

Nhưng chỉ cần tiếp xúc nhiều, sự thướt tha của cô nàng sẽ lộ dần từng chút 1, khiến người ta vô tình bị hấp dẫn, dần bị rơi vào trong đó.

Cũng như Phương Khắc Ba hiện giờ. Vị trí của Tống Ca trong lòng gã rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai khác xung quanh.

2 người song ca 1 bài Tiếng Anh, hầu hết đều là Tống Ca hát, có đôi lúc Phương Khắc Ba ngồi cạnh khẽ hừ mấy câu, nhưng hát xong bài, mọi người đều vỗ tay, khen ngợi Phương Khắc Ba có giọng hát rất uyển chuyển.

Mà lúc này đây, tâm trạng của Phương Khắc Ba hiển nhiên rất tốt.

Không để lở thời cơ, Tống Ca nói:
- Bí thư Phương, lâu lắm rồi không hát cùng anh, không ngờ lâu lắm rồi anh không hát, thế mà giọng vẫn trong như vậy, đúng là khiến người ta phải giật mình đấy!

Tống Ca ngừng một chút nói:
- Chẳng còn cách nào khác, gần đây công việc ở công ty bận bịu quá, những phút thư giãn như ngày hôm nay đúng là xa xỉ!

Cô nàng chỉ vào Thiệu Hồng Ngạn ngồi bên cạnh, nói:
- Anh xem, Thiệu tổng của chúng ta mắt cứ cụp xuống, trông khó coi chưa kìa!

Cô nàng nhẹ nhàng nói 1 câu, kéo đề tài trở về Thiệu Hồng Ngạn.

Phương Khắc Ba lại nhìn sang Thiệu Hồng Ngạn, cảm thấy đối phương thuận mắt hơn, Thiệu Hồng Ngạn cũng không đánh mất cơ hội, nói:
- Tôi mà bận rộn gì chứ? Bí thư Phương mới bận trăm công ngàn việc! Gần đây còn thêm chuyện cải tảo xây dựng quận Ngũ Lý Sơn Cảnh nữa, Bí thư Phương chắc bận lắm nhỉ?

Phương Khắc Ba khoát tay nói:
- Có bận cũng phải nghỉ ngơi, có bận cũng không thể cố gắng quá được, vừa nắm vừa buông mới là phương pháp làm việc chính xác!

Thiệu Hồng Ngạn cười nịnh, liên tục gật đầu.

Mấy năm nay, chuyện xử lý mối quan hệ của Thiệu Hồng Ngạn ngày càng thuận lợi hơn. Trước kia bản thân y là Tổng giám đốc 1 xí nghiệp quốc doanh, quyền cao chức trọng, được nhiều người ủng hộ, quả thực ở thành phố có thể hô mưa gọi gió. Hoàn cảnh khi đó đã tạo cho y sự kiêu ngạo, thậm chí là ngạo mạn, không bao giờ chịu được dù chỉ 1 chút oan ức.

Tính cách của y cứ như vậy cho đến khi y rời khỏi xí nghiệp, lúc đó y vẫn khó chịu, rất nóng nảy, rất cáu kỉnh.

Nhưng giờ thì Thiệu Hồng Ngạn đã tìm về đúng vị trí của mình rồi. Theo như lời người khác nói thì Thành Rome không phải xây ngày 1 ngày 2 mà thành được.

Thiệu Hồng Ngạn muốn thực hiện dã tâm của mình, không thể 1 sớm 1 chiều, phải nếm trải đau khổ, để đứng trên người ta, giờ chịu chút oan ức đã là gì?

Thiệu Hồng Ngạn rất biết điều, còn có Tống Ca ngồi bên cạnh phối hợp, tâm tình Phương Khắc Ba càng lúc càng tốt. Cuối cùng, gã chủ động mở miệng hỏi:

- Lão Thiệu, sao vậy? Hình như tôi thấy anh không vui?

Thiệu Hồng Ngạn ngừng 1 chút, nói:
- Nói chung cũng không có gì, gần đây không phải Đức Thủy đang xảy ra vụ giải phóng mặt bằng sao? Việc này bọn họ điều tra tới lui không ngờ lại điều tra đến Công ty bất động sản Tam Giang chúng tôi. Cái tên Trần Kinh này, bụng dạ nhỏ mọn, chuyện gì cũng lăm le để báo thù.

Công trình xây dựng Phiếm Giang chúng tôi trước có chút xung đột với người dân, nhưng lần xung đột đó thì có liên quan gì với chuyện giải phóng mặt bằng lần này chứ?

Chúng tôi còn chưa nhận được đất của nhà nước, sao lại đem trách nhiệm này đổ lên đầu chúng tôi?

Phương Khắc Ba nhíu mày, gõ nhè nhẹ vào tay vịn của ghế, nói:
- Lưu Tích Nhân, người này luôn tự cho mình là đúng, tự cao tự đại!

Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Bí thư Phương, Bí thư Lưu gần đây không ở Đức Thủy, ông ấy lên Bắc Kinh lo cho dự án rồi. Quận ủy Đức Thủy giờ do Trần Kinh chủ trì công việc hằng ngày. Nhìn bộ dạng Trần Kinh có vẻ như muốn quẳng Bí thư Lưu sang 1 bên, muốn tạo ra vương quốc riêng của mình rồi à!

- Quốc vương? Quốc vương cái quái gì?
Phương Khắc Ba nói, giọng gã rất khó chịu.

Thời gian gần đây, Ngũ Đại Minh sức khỏe không tốt. Ở thành ủy có nhiều việc do Phương Khắc Ba phụ trách. Phương Khắc Ba lập tức cảm thấy mình có thêm nhiều đất diễn, dự án Khu du lịch Ngũ Lý Sơn hiện nay đã khởi công, dự án này trị giá đến mấy trăm triệu.

Ngoài ra, xây dựng thành phố Đức Cao, đây là 1 dự án đầu tư mấy chục tỷ, Phương Khắc Ba giờ đang nắm trong tay mấy dự án cải tạo những khu vực quan trọng. Đối với gã mà nói, đây là thứ chứng tỏ những quyền lợi và quyền uy hiện tại.

Trong tay có quyền rồi, năng lực cá nhân cũng có đất để diễn. Phương Khắc Ba đã qua khỏi những ngày tháng kiềm chế khiêm tốn trước đây, gần đây dần đã cao giọng rồi.

Ở Đức Cao đồn, nói Phương Khắc Ba không tìm được vị trí cho riêng mình, cứ nghĩ mình là người nối nghiệp, không có mệnh Hoàng đế mà lại có tâm Hoàng đế.

Hiện nay Thiệu Hồng Ngạn nói Trần Kinh muốn vứt Lưu Tích Nhân sang 1 bên, những điều này chạm vào nỗi đau của gã, gã thấy rất không thoải mái.

Gã sầm mặt mắng Thiệu Hồng Ngạn:
- Anh nói làm Quốc vương cái gì? Nó chỉ ở 1 cái quận nhỏ như cái lỗ mũi, sao có thể là 1 vương quốc được chứ? Toàn là bịa đặt, tùy tiện tung tin đồn nhảm, không chịu trách nhiệm!

Phương Khắc Ba tức giận, nói bay nước bọt lung tung, Thiệu Hồng Ngạn bị gã phun đến mức mặt toàn mấy chấm nước bọt.

- Nếu đồng chí Trần Kinh được yêu cầu thay thế Lưu Tích Nhân xử lý công việc hằng ngày, vậy hắn có toàn quyền xử lý tất cả những việc xảy ra ở Đức Thủy, điều này có gì đáng nghi? Giờ chúng ta không bàn về cách làm việc của hắn, chúng ta chỉ bàn đến thái độ của hắn.

Tôi thấy thái độ làm việc của Trần Kinh cũng được, có thái độ làm việc như vậy, Đức Thủy sẽ không bị quấy nhiễu, nhất định có thể ổn định, nhất định sẽ có hiệu quả!

Phương Khắc Ba khen ngợi Trần Kinh, khiến Thiệu Hồng Ngạn sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tống Ca ngồi bên cạnh sốt ruột đến mức đỏ mặt tía tai, không ngừng nháy mắt với Thiệu Hồng Ngạn.

Cuối cùng, trong đầu Thiệu Hồng Ngạn lóe lên 1 suy nghĩ, hiểu rõ mọi chuyện.

Y ngầm dẫm chân, thầm mắng mình hồ đồ, sao lại không nghĩ đến điều này? Quả thực khốn kiếp mà!

Tình cảnh Trần Kinh bây giờ và Phương Khắc Ba trước kia giống nhau như đúc, đều không giữ chức trưởng, chỉ là chức phó. Trần Kinh có gan làm chủ, có gan quán triệt theo ý mình, đây chính là điều Phương Khắc Ba không làm được, hoặc có thể nói là gã không dám làm.

Gã chỉ muốn thăm dò 1 chút, lập tức lại bị đạn dội ngược, không thể không nói, đây là chỗ khó chịu của gã

Giờ, Thiệu Hồng Ngạn lại nói Trần Kinh khoa chân múa tay trong công việc, gã sao có thể không tức giận?

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, cảm xúc của Phương Khắc Ba rất tệ.

Thiệu Hồng Ngạn xanh cả mặt, nhất thời luống cuống chân tay.

Vốn y mong tìm Phương Khắc Ba, lợi dụng sức ảnh hưởng của Phương Khắc Ba ở Đức Thủy để xoay chuyển cục diện, nhưng giờ xem ra, tính toán của mình đã sai rồi, chuyện này không đơn giản như tưởng tượng.

Nhìn Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn chỉ đành thất bại trở về, chỗ dựa lớn nhất của y ở Đức Cao cũng không đáng tin cậy nữa rồi.

"Làm sao bây giờ?"

Thiệu Hồng Ngạn tự hỏi, trong đầu cố gắng nghĩ cách, nhưng lại không biết phải làm sao!

Chưa bao giờ y cảm thấy bất lực như vậy. Mấy năm nay, không 1 phút giây nào mà y không nghĩ cách để chỉnh đốn Trần Kinh.

Nhưng, y đã nghĩ hết cách, dùng đủ mọi kế, nhưng căn bản không lung lay được Trần Kinh.

Không chỉ có như thế, Trần Kinh bây giờ càng lúc càng manh, từ tầm thường giờ đã thành 1 Phó Chủ tịch quận có thực quyền của quận Đức Thủy rồi, cứ theo đà này, không phải hắn sẽ trở thành 1 quan phụ mẫu ngay sao?

Y lại nghĩ đến lời thầy bói, y không ngờ, trần kinh đúng là khắc tinh của mình.

Y nghĩ đến đây thì không còn khống chế được mình nữa, trong đầu y hiện lên 1 ý niệm, y muốn làm thế nào để Trần Kinh phải không thể sống tốt đẹp.

Nếu Trần Kinh đã hại mình không thể sống yên ổn, mình cũng phải khiến cho Trần Kinh không yên ổn.

Y quyết định, gần như là 1 quyết định điên cuồng. Y gọi ngay cho Trâu Hải công ty xây dựng Phiếm Giang, y nói 1 hồi, cuối cùng y bảo Trâu Hải tìm người đi tự thú.

Trần Kinh đã như vậy, nhất định muốn níu chắc sự việc không buôn, vậy Thiệu Hồng Ngạn đành buồng tay, để Trần Kinh được như ý.

Nghĩ đến đây, trong đầu Thiệu Hồng Ngạn lại lóe lên ý tưởng, thông suốt thêm được nhiều điều.

Trần Kinh mới đến Đức Thủy, nếu vì chuyện này mà hắn đắc tội với nhiều người, nếu vì chuyện này mà cuối cùng hắn không thể khống chế được hiện trường, vậy kết cục sẽ như thế nào?

Với tính khí của Lưu Tích Nhân Trần Kinh còn có thể ở lại Đức Thủy không?

Hơn nữa, nội bộ Đức Thủy, tính bài ngoại rất mạnh, Trần Kinh trước kia dù đã dùng biện pháp mạnh để chấn chỉnh hệ thống giáo dục thành công, nhưng nếu như hắn không tiếp tục cố gắng, chuyện xử lý vấn đề nghiêm trọng lần này không phát huy được tác dụng tích cực, cuối cùng không thể vãn hồi được nữa, Trần Kinh sẽ phải đối mặt với những chuyện gì đây?

Thiệu Hồng Ngạn càng nghĩ càng vui vẻ, trong đôi mắt y ánh lên niềm vui không thể che giấu.

Thiệu Hồng Ngạn luôn thấy mình là người bình tĩnh, mà trên thực tế, từng ấy năm, bản lĩnh tu tâm dưỡng tính của y đã luyện tới nơi tới chốn rồi.

Nhưng, đối mặt với Trần Kinh thì y lại chẳng thể nào bình tĩnh được.

1 tên nhóc miệng còn hôi sữa khiến y mất việc, mất cả thể diện. Từ 1 người có máu mặt nhất Đức Cao giờ trở thành kẻ gặp ai cũng như con chó vẫy đuôi, tất cả những chuyện này đều do Trần Kinh mà ra.

Nghĩ về chuyện này, những gì đã xảy ra hiện rõ mồm một trước mắt y, chúng không hề bị thời gian làm cho phai nhạt mà ngược lại càng trở nên lắng đọng, rõ nét hơn.