Quan Sách

Chương 247: Sáng tạo!




Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trịnh Khang Khang dáng người cao ráo, người hơi gầy, bình thường gặp ai cũng đều cười tủm tỉm, có vẻ đặc biệt rất có phong độ!

Sáng sớm tinh mơ, Trịnh Khang Khang đã tươi cười đến phòng làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh nói:
- Trưởng ban Trịnh, hôm nay Bí thư có thể đi làm muộn chút, anh đến sớm rồi!

Trịnh Khang Khang xua tay nói:
- Không sớm không sớm, tôi không có chuyện gì nên đi dạo qua đây chút, thấy vậy liền vào, sao? Không chào đón à?

Trần Kinh vội nói:
- Đâu có, đâu có! Trưởng ban Trịnh đến chỗ tôi, tôi được sủng ái mà lo ngại đấy thôi, làm gì có chuyện không hoan nghênh!

Trần Kinh đứng dậy pha trà cho Trịnh Khang Khang, Trịnh Khang Khang ngăn hắn lại nói:
- Không cần, không cần! Chúng ta nói chuyện bình thường, làm sao phải khách sáo như vậy?

Anh ta dừng một lát rồi nói:
- Hồi trước tôi có nghe nói ở huyện Lễ Hà có một tài tử của Sở Giang, không chỉ viết báo rất tốt, những mặt khác cũng là một người có năng lực, tôi đang chuẩn bị cho người đi khái thác một chút, không nhớ ra vị anh tài này, sớm đã nhìn trúng, cái này không phải là ưu tiên đề bạt!

- Tôi có thể nói với anh, tôi đã nhiều năm làm công tác tổ chức ở Đức Cao, những cán bộ được đặc cách tiến cử như thế này rất ít gặp, Trần Kinh cậu bây giờ có thể là kiểu mẫu của Đức Cao chúng ta đấy!

Trần Kinh liên tục khiêm tốn, mấy câu tâng bốc này của Trịnh Khang Khang khiến hắn không chịu nổi.

Quả thực việc Trần Kinh được đặc cách tiến cử lần này không phải là trình tự bình thường của tổ chức. Rất có khả năng người đẩy sau lưng chính là Trịnh Khang Khang!

Trần Kinh phân tích, tin tức Ngũ Đại Minh đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy Đức Cao còn chưa được công bố, Trịnh Khang Khang đã biết chuyện này rồi. Nhưng Trần Kinh vẫn không hiểu, Trịnh Khang Khang sao lại biết mối quan hệ của Ngũ Đại Minh và hắn chứ?

Đối với mục đích Trịnh Khang Khang lần này đến tìm Trần Kinh, chắc chắn là có chuyện gì đây!

Ngũ Đại Minh xử lý thỏa đáng chuyện Lâm Hà, đối với chuyện điều chỉnh bộ máy Lâm Hà, Ngũ Đại Minh có hai phương án, bên ngoài ông ta yêu cầu ban tổ chức cho phương án. Nhưng bên trong, ông ta cũng yêu cầu Chu Thanh định ra một phương án cho ông ta!

Hai phương án này, một sáng một tối, Ngũ Đại Minh cuối cùng chọn cái nào, cái này trước mắt chẳng ai biết được.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là Ngũ Đại Minh muốn tận dụng cơ hội này, để ban tổ chức tỏ rõ thái độ của mình.

Nếu phương án mà ban tổ chức cung cấp, không phải là phương án trong lòng Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh có thể bác bỏ phương án này, điều này là một tiếng chuông cảnh báo với Ban tổ chức, đồng thời cũng là không tín nhiệm,không chừng bước tiếp theo, Ngũ Đại Minh sẽ cân nhắc Ban tổ chức!

Bí thư nắm trong tay cục diện, chủ yếu là muốn nắm nhân sự trong tay, không nắm Ban tổ chức trong tay, làm sao có thể được?

Ngũ Đại Minh mượn cơ hội điều chỉnh bộ máy Lâm Hà lần này, không chỉ muốn nắm được Lâm Hà, mà còn muốn nắm được Ban tổ chức cán bộ, thúc ép Ban tổ chức cán bộ tỏ thái độ, đây chính là điểm tài tình trong mánh khóe chính trị của Ngũ Đại Minh!

Trong lòng Trịnh Khang Khang tất nhiên hiểu được điểm này, nhưng muốn thăm dò chính xác được ý đồ trong lòng Ngũ Đại Minh, anh ta không biết chắc!

Trưởng ban tổ chức cán bộ không thể lĩnh hội chính xác được ý đồ của lãnh đạo, cái này chính là không làm tròn bổn phận, cho nên Trịnh Khang Khang tìm Trần Kinh, chính là vì mục đích này mới đến!

- Lần trước tiểu Trần, Bí thư đã nhấn mạnh, việc chọn lựa bổ nhiệm cán bộ Đức Cao chúng ta, nhất định phải trọng dụng người tài, người mưu trí, cái này đối với công tác tổ chức của chúng tôi, yêu cầu tương đối cao. Gần đây, trên vấn đề chọn người chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn!

- Khó mà quyết định được, nhất là không nắm được tiêu chuẩn!
Trịnh Khang Khang nói.

Anh ta dừng một chút rồi chuyển đề tài:
- Ví dụ như lần này có vài cán bộ huyện Lâm Hà bị cách chức, chúng tôi sắp xếp họ thế nào đây? Sắp xếp họ vào cương vị nào mới phù hợp đây? Đối với những đồng chí tốt có thái độ nhận sai, hối cải làm lại, chúng tôi lại phải dùng tiêu chuẩn nào để xét, đây là điểm mà trước mắt chúng tôi thấy áp lực nhất!

- Chúng tôi nếu muốn suy xét vấn đề từ góc độ tổ chức, lại muốn xem xét vấn đề trên góc nhìn của người dân. Đôi khi yêu cầu của nhiều mặt cần phải chiếu cố, không dễ dàng gì!

Trần Kinh chớp chớp mắt, trầm ngâm không nói. Trịnh Khang Khang thấy Trần Kinh không nói gì, hắn ngồi trên ghế sofa tay vuốt ve tay vịn ghế, trong lòng có chút bất ổn!

Tình hình Đức Cao thay đổi rất nhanh, Bí thư Ngũ mới nhận chức làm việc sạch sẽ gọn gàng, tốc độ mở rộng cục diện vượt sức tưởng tượng của nhiều người, trước mắt, Bí thư Ngũ coi như đã mở rộng cục diện, ở mặt nhân sự, Trịnh Khang Khang cần nhanh chóng tỏ thái độ!

Ngũ Đại Minh này thực không tầm thường, nhưng kiểu tỏ thái độ lại là một người bí hiểm!

Trịnh Khang Khang không chỉ cần tỏ thái độ, hơn nữa còn phải nắm được ý đồ của Ngũ Đại Minh, tỏ thái độ là chuyện tỏ thái độ, Trịnh Khang Khang có thể lĩnh hội được ý đồ của Ngũ Đại Minh hay không lại là vấn đề năng lực.

Nhưng hai vấn đề này không tồn tại riêng biệt, nếu Trịnh Khang Khang không có năng lực nắm được ý đồ của Ngũ Đại Minh, vậy thì năng lực có vấn đề, cũng không có cách nào tỏ thái độ một cách rõ ràng.

Trịnh Khang Khang đoán không rõ được ý đồ của Ngũ Đại Minh, các phương án điều chỉnh nhân sự đưa ra đều bị Ngũ Đại Minh bác bỏ, bác bỏ không chỉ là năng lực, mà còn có cả thái độ!

Đây là tác phong của Ngũ Đại Minh!

Khi Ngũ Đị Minh dùng người thì năng lực được đặt lên hàng đầu, có năng lực mà không có thái độ thì bị một gậy đánh chết, còn nếu có thái độ mà không có năng lực cũng không thể nuông chiều!

Trưởng ban tổ chức cán bộ không phải là một vị trí bình thường, nhất định phải là nhân tài có được hai yếu tố trên mới có thể ngồi được trên vị trí này.

Phiền não gần đây của Trịnh Khang Khang chính là cái này, vì chuyện điều chỉnh bộ máy Lễ Hà, anh ta đã vắt hết óc, chậm trễ không định được phương án!

Lúc đầu Trịnh Khang Khang đã nghiên cứu nhiều mặt, anh ta cảm thấy bản thân đã nắm được ý đồ của Ngũ Đại Minh, đã có một phương án kỹ càng rồi!

Nhưng khi anh ta tự cho mình đã có một phương án kỹ càng rồi, người bị cách chức ở Lâm Hà Hồng Nhâm Bác bỗng nhiên nhờ mối quan hệ nào đó mà tìm được anh ta.

Nguyên nhân của chuyện này là Giám đốc tòa soạn Nhật báo Đức Hoa Trương Bình Hoa mời gã ăn cơm, Trịnh Khang Khang đến nơi mới biết Hồng Nhâm Bác cũng ở đó. Trên bàn ăn, Trương Bình Hoa ngầm chỉ, bữa cơm hôm nay là do Hồng Nhâm Bác mời. Nguyên nhân chính là sai lầm đã phạm phải ở khoảng thời gian trước đó, cảm giác có lỗi với lãnh đạo, có lỗi với tổ chức, gã tìm Trịnh Khang Khang, chính là hi vọng Trịnh Khang Khang có thể cho gã một cơ hội để làm lại từ đầu!

Lúc đó Trịnh Khang Khang có chút kinh ngạc, đồng thời cũng trách Trương Bình Hoa làm việc qua quýt, nhưng anh ta lại nghĩ lại, cảm thấy trong chuyện này hình như có vấn đề.

Hồng Nhâm Bác và Trương Bình Hoa đều là lão quan, từ trước đến nay làm việc đều rất có chừng có mực, sao lần này lại có thể mạo muội như vậy được?

Sau khi ăn cơm xong, Trương Bình Hoa vẫn chưa để cho Trịnh Khang Khang đi, buổi tối lại muốn chơi bài! Vào lúc này, y nói thật:
- Lão Trịnh à, con người Lão Hồng ấy à! Mạng lưới quan hệ thì có, biết tôi cũng anh ta quen biết như thế nào không? Cái này chính là Trần Kinh giới thiệu…

Trịnh Khang Khang vừa nghe đến cái tên Trần Kinh, trong lòng anh chợt căng thẳng, trong lòng bắt đầu lo lắng về phương án của mình!

Trời mới bắt đầu tối, Trịnh Khang Khang cùng với mấy người Trương Bình Hoa chơi bài, trên bàn bài Hồng Nhâm Bác rất hào phóng, trong chốc lát đưa ra hơn 150 triệu, mặt mũi cũng không nhăn nhó chút nào.

Mượn cớ đánh bài, Trịnh Khang Khang và Hồng Nhâm Bác nói vài câu. Cách nói năng của Hồng Nhâm Bác rõ ràng, đúng mực, rõ ràng không có chút dè dặt nào của lãnh đạo cấp dưới khi gặp anh ta, ngược lại lại có chút định liệu trước.

Đêm đó Trịnh Khang Khang trở về, liền nghĩ lại chuyện này.

Phương án của Trịnh Khang Khang căn cứ vào cái gì mà quy định? Chính là anh ta dựa vào Chu Thanh.

Chu Thanh là người thế nào, Chu Thanh có những người như thế nào, Trịnh Khang Khang đều biết!

Anh ta nghĩ, Ngũ Đại Minh đối với Chu Thanh không phải là nói gì nghe nấy sao? Trịnh Khang Khang có thể nghĩ ra phương án giống hệt như của Chu Thanh, cái này không phải là tỏ thái độ tốt nhất sao?

Nhưng giữa đường lại không hạ gục được Hồng Nhâm Bác, đây lại là chuyện gì đây? Chẳng lẽ Chu Thanh vẫn dùng Hồng Nhâm Bác sao?

Mạch suy nghĩ của Trịnh Khang Khang rối loạn, anh ta không rõ sự việc rốt cục sẽ chuyển theo hướng nào, vậy mới có ngày hôm nay anh ta đi gặp một tay chân hiểu được tình hình của Trần Kinh.

- Trưởng ban Trịnh, nói thật, những thứ này của anh, tôi đều là cái hiểu cái không! Nhưng có một cái nhìn, Bí thư biết rất rõ. Đó chính là đối với những đồng chí phạm sai lầm, có thể có cơ hội làm lại từ đầu, thì cần phải cố gắng hết sức cho bọn họ cơ hội.

- Mặt khác còn có một điều, Bí thư kiêng kị nhất chính là nói hùa gì đó! Cái gì cũng như nhau, cái gì mọi người cũng đồng lòng nhất trí, không có chút khác nhau, điều này là không lành mạnh, là có vấn đề!
Trần Kinh nói. Trên trán hắn đổ mồ hôi, mấy câu này, là hắn động não suy nghĩ.

Có một số việc không phá được, chỉ có thể tốt ở bề ngoài, có nghe hiểu được hay không, có thể hiểu được bao nhiêu, đó chính là chuyện nhận thức lí nghiệm.

Trần Kinh biết rõ, Ngũ Đại Minh muốn Trịnh Khang Khang và Chu Thanh tách ra để cho phương án điều chỉnh nhân sự Lễ Hà, đây không chỉ là tận dụng việc này để nắm được Trịnh Khang Khang, mà quan trọng hơn là ông ta muốn bộ máy dựa vào những người của mình có thể có những ý kiến khác nhau!

Trịnh Khang Khang nếu lấy ra thứ gì đó, đúng là hùa vào cùng Chu Thanh, cùng lắm cũng chỉ có thể là thái độ, nhưng năng lực vẫn thiếu.

Ý đồ của Bí thư, Trưởng ban thư ký tiếp thu được, hẳn là có sự khác biệt với những gì mà Trưởng ban tổ chức cán bộ tiếp thu được! Đây là mấu chốt, đây là năng lực!

Làm một phép so sánh, con người Hồng Nhâm Bác, Chu Thanh không cần, buông tha cho. Nhưng Ngũ Đại Minh lại muốn dùng gã, Ngũ Đại Minh muốn dùng gã thì chỉ có thể thông qua sự đề xuất phương án của Trịnh Khang Khang! Khi Trịnh Khang Khang đề xuất phương án, Ngũ Đại Minh lại thông qua, điều này khẳng định năng lực và thái độ của Trịnh Khang Khang, đồng thời đối với Chu Thanh cũng là một kiểu châm biếm và hạn chế.

Cái gian hàng lớn này của Đức Cao, Ngũ Đại Minh không chỉ có thể dựa vào Chu Thanh, mà ông ta còn cần dùng rất nhiều người!

Dùng người như thế nào, làm sao để đem người thích hợp đặt vào chỗ thích hợp, có thể nắm chắc trong tay, đây là một cuộc khảo nghiệm, một cuộc khiêu chiến.

Tất nhiên, Ngũ Đại Minh là cao thủ về mặt này, Chu Thanh là lực lượng chín dưới tay Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh cũng cần có những lực lượng khác đến kiềm chế anh ta. Cái này gọi là giới quan trường!

Ngoại trừ những cái này ra, Ngũ Đại Minh vẫn cần một thực lực mà khi ông ta ở bất kỳ một hoàn cảnh nào đều có thể nắm bắt được, thực lực này sẽ nằm trên vai Trần Kinh! Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu mà Ngũ Đại Minh sắp xếp cho Trần Kinh!

Trịnh Khang Khang và Trần Kinh nói chuyện rất lâu, càng nói chuyện trong lòng y càng giật mình, y là một kẻ lõi đời trong giới quan trường, làm gì có chuyện y để tâm mà không nhìn thấu được chứ?

Hiểu rõ chuyện này, trong lòng Trịnh Khang Khang rất sảng khoái, có thể có được phương án không trùng với Chu Thanh, đây là chuyện anh ta vui mừng nhất. Cái này không phải là ý thức cạnh tranh của hai người, mà còn dính líu đến địa vị và sự phát triển về sau trong bộ máy chính trị!