Quan Sách

Chương 22: Chu Sâm Lâm xui xẻo




Tâm trạng Chu Sâm Lâm thật phức tạp.

Trần Kinh là người y vốn không để ý, nhưng chính là Trần Kinh, làm y ăn đủ khổ sở.

Nhớ tới ngày đó 5 chén rượu trắng vào bụng, trong bụng giống như bị lửa đốt, cả người vô cùng thống khổ, trong lòng Chu Sâm Lâm đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Y liều mạng uống rượu, vì cài gì? Còn không phải vì Trần Kinh ra yêu cầu, đưa cục diện dẫn đến cảnh y không thể không liều mạng?

Năm chén rượu trắng đổi lấy con đường vận chuyển gỗ trên lâm trường Bình Động, đây là món kinh doanh có lời, cho nên y uống hết. Chu Sâm Lâm lúc đó cũng nghĩ như vậy, cho nên y không sá gì.

Nhưng Trần Kinh lật mặt, vừa mới ký tên bỏ lệnh cấm, trở tay cho đội chấp pháp tiến vào Bình Động, tra xét số gỗ Bình Động đã chặt, dứt khoát cấm vận lâm trường Bình Động.

Chu Sâm Lâm lớn thế cũng không bị người ta đùa rỡn như vậy, cho nên cục tức này, y bất kể thế nào cũng không nuốt được.

Nhưng hôm nay, khi y đọc báo, sau khi biết được Trần Kinh cho Đội chấp pháp đi niêm phong quán cơm Hà Tây, trong thâm tâm y lại có phần thích thú!

Quán cơm Hà Tây là sản nghiệp của Trịnh Sảng, tiểu tử Trịnh Sảng này, ỷ vào có mấy đồng tiền, bình thường căn bản không để ai trong mắt. Trong quán ăn của Trịnh Sảng cái gọi là đặc sản thôn quê, từ Bình Động là nhiều, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy tiểu tử này hỏi một tiếng.

Có một lần Trạm Bình Động tra xét một đám rắn, tiểu tử Trịnh Sảng này trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Văn Long, Triệu Văn Long gọi Chu Sâm Lâm, bảo y thả vụ đó.

Lúc ấy với tính cách Chu Sâm Lâm, phải cho tiểu tử Trịnh Sảng kia biết tay một chút, cho y hiểu, nhưng sau nghĩ lại thế lực của Trịnh Sảng ở Lễ Hà, cùng với cá tính trừng mắt phải đáp lại ngay của Trịnh Sảng, Chu Sâm Lâm vẫn nuốt cục tức này xuống.

Nhưng từ đó về sau, Chu Sâm Lâm gặp Trịnh Sảng tuy rằng bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng cũng ghen ghét y, chỉ vì Trịnh Sảng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ở Lễ Hà càng lăn lộn càng nổi danh, Chu Sâm Lâm chỉ là một viên chức chính phủ nhỏ căn bản không có cách làm gì người ta.

Nhưng hôm nay, Trần Kinh lại dám tấn công Trịnh Sảng, trực tiếp niêm phong quán cơm của y.

Chu Sâm Lâm hiểu, động tác này của Trần Kinh, rất nhanh sẽ được cả huyện biết. Cậu là người như thế nào? Đường đường Chủ tịch huyện, một ngày trăm công ngàn việc, đại sự cả huyện đều phải giải quyết, làm sao rảnh rỗi quan tâm đến chuyện nhỏ này?

Nhưng y đã sớm biết chuyện này, có thể nghĩ lại chuyện này có ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Nghĩ đến đây, Chu Sâm Lâm lại cảm thán mình thời gian dài ở trong núi thật sự không nhạy tin tức, gió thổi cỏ lay trong thị trấn y căn bản không biết, từ phương diện này xem xét, điều vào thành phố là mục tiêu lớn.

Từ nhà Mã Bộ Bình đi ra, Chu Sâm Lâm về thẳng nhà mình trong thị trấn.

Nơi gọi là nhà, cũng là bà xã vừa thu xếp tốt, khu người nhà trong Phòng, hoàn cảnh bình thường, điều kiện cũng tạm, con mới vào trung học, dù khổ cũng không thể để con khổ, Chu Sâm Lâm cắn răng, quyết định cho đứa nhỏ vào thành phố học.

Người đọc sách nhiều sẽ rất giỏi, sâu trong nội tâm Chu Sâm Lâm vẫn phải thừa nhận điều này.

Giống như Trần Kinh đeo một cặp kính, nhìn qua nhã nhặn lịch sự, làm việc rất được, tra xét một nhà hàng, lại đăng báo, lại tuyên truyền, ào ào tạo nên động tĩnh lớn.

Nếu không như vậy, Trịnh Sảng là đầu rắn đất Lễ Hà, Trần Kinh đơn thương độc mã sao có thể đấu cùng y? Hiện tại làm sự việc lớn lên, Trịnh Sảng bị hạ thấp trong mắt quần chúng, y nghĩ muốn có hành động gì không thể không suy nghĩ cặn kẽ.

Khu nhà Phòng Lâm nghiệp, Chu Sâm Lâm vốn là người quen, y vừa bước vào cửa, nghe thấy nơi nơi đều nghị luận chuyện Trần Kinh niêm phong nhà hàng của Trịnh Sảng.

Có một số cô lớn dì cả trong miệng, toàn là Trần Kinh uy phong lẫm liệt, có chính khí nghiêm nghị, hắn có gan đắc tội quyền quý, dám ra tay niêm phong nhà hàng Hà Tây, làm cho người người vỗ tay vui mừng! Đây là vì làm vẻ vang hệ thống lâm nghiệp, là đại sự nở mày nở mặt của Phòng Lâm nghiệp.

Nghe những nghị luận phán đoán theo khuynh hướng chủ quan và cá nhân của mọi người, Chu Sâm Lâm không nhịn được lắc đầu, trước đây Chu Sâm Lâm cũng nghe một số nghị luận về Trần Kinh, chỉ có điều nghị luận này phần lớn nói hắn ít tuổi, kiêu ngạo hết sức lông bông, con mọt sách, ở Lễ Hà lăn lộn sớm hay muộn cũng không xong.v.v...

Hai loại nghị luận trước sau chênh lệch lớn như vậy, chỉ có thể giải thích Trần Kinh gần đây số mệnh rất tốt, đang trên đường dốc.

Đi qua sân, Chu Sâm Lâm thậm chí có thể cảm thấy có người chỉ trỏ y, nghĩ đến chuyện y và Trần Kinh cũng đang bị người nói chuyện say sưa, y vừa nghĩ tới chuyện kia, tâm trạng không thể thoải mái được, hận không thể có cái khăn che đầu lại, tránh cho mọi người nhìn thấy.

Trong nhà, vợ đang xem TV, mới mua TV hơn hai nghìn đồng, nhìn qua giống như đang xem người thật vậy.

Vợ Chu Sâm Lâm cùng họ với y, cũng họ Chu, tên gọi là Chu Quế Hoa. Tuổi so với y nhỏ hơn nhiều, tuy rằng là người từ trong núi ra, nhưng ăn mặc đẹp, rất có phong phạm người thành phố.

Chu Quế Hoa thấy Chu Sâm Lâm trở về, cô hơi dựng người từ sô pha đứng lên vẫy Chu Sâm Lâm, nói:
- Anh Chu, lại đây ngồi, lại đây ngồi đi! Anh vừa đi đến nhà cậu phải không? Cậu nói với anh cái gì?

Chu Sâm Lâm xua tay, nói:
- Có thể nói cái gì? Tính tình cậu em không phải không biết!

Chu Quế Hoa cười hì hì tiến lại gần:
- Mất hứng sao? Chuyện của anh em biết rồi, anh còn định giấu em? Hôm nay em và vợ Trưởng phòng Lâm chơi mạt chược, vợ Trưởng phòng Lâm đã nói hết với em.

- Nói chuyện gì với em?
Chu Sâm Lâm nhíu mày hỏi.

Lông mày Chu Quế Hoa giương lên, hơi hứng trí:
- Chuyện của anh đấy, anh được điều vào Phòng! Trong Phòng lần này tăng biên chế, nghe nói trừ vị trí quan trọng như Phó phòng Triệu, còn muốn tăng thêm hai Phó phòng. Trưởng phòng Lâm và cậu đều có ý cho anh tiến thêm một bước, đây chính là chuyện vui lớn nha!

Chu Sâm Lâm sửng sốt, nói:
- Em nghe ai nói? Bản thân anh sao lại không biết?

Chu Quế Hoa nghi ngờ nhìn ông xã liếc mắt một cái, nói:
- Anh không biết? Nhân sự giữ bí mật anh có thể không biết! Nhưng anh nghĩ xem, lần này anh lập công, chuyện Bình Động cả huyện đều trầm trồ khen ngợi. Nói sao ở trong Phòng kinh nghiệm của anh cũng đủ, bằng kinh nghiệm của anh...

- Lập công, lập công, lập công cái rắm! Đàn bà các người biết cái gì!
Chu Sâm Lâm lớn giọng nói, y vừa nghe hai chữ “lập công” trong lòng liền hoảng sợ, không tự chủ được nghĩ đến Trần Kinh.

- Sao anh lại kích động? Ăn đạn sao? Anh nói như vậy sao?
Chu Quế Hoa tức giận cũng không ít, từ sô pha đứng lên húc đầu vào ngực Chu Sâm Lâm.

Chu Sâm Lâm thở dài một tiếng, uể oải nói:
- Em à, không nên để ý chuyện Bát quái. Hiện tại là thời buổi rối loạn trong Phòng, chuyện này không đơn giản như em nghĩ đâu.

- Anh nói là Phó phòng Trần làm chuyện đó sao!
Chu Quế Hoa tiếp chuyện:
- Tất cả mọi người đều nói Phó phòng Trần có chính khí, làm việc rất tốt! Trịnh Sảng nói toạc ra rất thái quá, mấy năm nay ở Lễ Hà làm nhiều người oán than dậy đất, giận mà không dám nói gì, phó phòng Trần lần này ra mặt, rất nhiều người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng!

Chu Sâm Lâm từ chối cho ý kiến “Ừ” một tiếng, chuyện này y vẫn đồng tình, ít nhất chuyện Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây, trong lòng Chu Sâm Lâm y cảm thấy thoải mái.

Chu Quế Hoa mở máy hát lên, ngay lập tức thao thao bất tuyệt, cô đem hết tin vỉa hè mấy ngày nay rr huyện triệt để nói hết ra, càng nói càng hăng say.

Cuối cùng cô nói:
- Anh Chu, em còn nghe nói Phó phòng Trần các anh và Trịnh Sảng có thù riêng, Phó phòng Trần sớm đã không hài lòng với Trịnh Sảng, lần này chính là mượn cơ hội cho y biết tay!

Chu Sâm Lâm không chịu được phiền, hừ một tiếng nói:
- Nói hươu nói vượn, Trần Kinh và Trịnh Sảng trước đây không quen biết, làm sao có thù riêng?

- Chuyện này em không lừa anh, em nghe vợ Vương Quân đội chấp pháp nói, cô nói Trịnh Sảng ve vãn đàn bà xung quanh, dường như chọc tới người tình của phó Phòng Trần. Trịnh Sảng là người thế nào, trắng đen, cứng mềm, thế nào cũng không để ý, giống như đánh người, phó phòng Trần tuổi trẻ khỏe mạnh, làm sao nuốt được cục tức này!
Vẻ mặt Chu Quế Hoa khẳng định, lại lộ ra vài phần thần bí.

Nói xong, cô dường như lại cảm thấy thất vọng, hai mắt trừng lớn nhìn Chu Sâm Lâm:
- Anh Chu, em có thể nói với anh, vào thành phố, nếu anh giống như người đàn ông khác có người tình, gái già này sẽ thiến anh!

Chu Sâm Lâm ngắt lời cô nói:
- Được rồi, được rồi! Càng nói càng vớ vẩn, điển hình tin vỉa hè, lan xa đến vạn dặm.

- Cái gì là tin vỉa hè, hiện tại Phòng lâm nghiệp ai chẳng biết đội trưởng đội chấp pháp Mông Hổ chính là cái đuôi của Phó phòng Trần, tin tức đi ra từ đội chấp pháp, tám phần không sai được!
Chu Quế Hoa không chịu thua.

Chu Sâm Lâm không thắng được vợ, lười nói chuyện, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, đứng lên đi ra ngoài.

Y hiện tại im lặng, trong đầu chính là Trần Kinh.

Hơn nữa y nghĩ đến bản thân sau này làm cộng sự với Trần Kinh trong Phòng, trong lòng y liền hoảng sợ...

“Đinh, đinh...” tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Chu Sâm Lâm định đi tiếp điện thoại, Chu Quế Hoa một tay ngăn y lại:
- Em tiếp, em thích tiếp điện thoại!

Cô nhanh tay, ba bước hai bước đi đến bên điện thoại nhấc ống nghe lên nói:
- Xin chào, tôi là vợ Trạm trưởng Chu, anh tìm Trạm trưởng Chu...

- Ôi, trưởng phòng Lâm! Xin chào,xin chào... Đúng, đây ạ...
Chu Quế Hoa đứng ở cửa đột nhiên trở nên mau lẹ, cô nhanh chóng quay đầu nhìn Chu Sâm Lâm:
- Anh Chu, trưởng phòng Lâm tìm anh, anh mau lên...

Chu Sâm Lâm vừa nghe thấy điện thoại của Trưởng phòng Lâm, y không dám chậm trễ, bước nhanh lại tiếp điện thoại, trong điện thoại truyền đến thanh âm ôn hòa của Lâm Trung Tắc:

- Lâm Sâm à, nghe nói cậu vừa vào khu nhà ký túc xá? Điều kiện ăn ở có vừa lòng không?

- Vừa lòng ạ! Trưởng phòng, tôi còn chưa cảm ơn anh! Công việc của tôi còn chưa được điều động, anh liền sắp xếp tôi vào ký túc xá, để tôi không phải buồn phiền ở nhà.
Chu Sâm Lâm khách khí nói.

- Giữa chúng ta còn nói những lời này?
Lâm Trung Tắc giả vờ giận nói:
- Như thế này, hôm nay chị dâu cậu làm một bàn đồ ăn ngon, cậu và Quế Hoa đi sang nhà tôi, hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm, xem như tẩy trần cho các cậu vào thành an cư, thế nào? Có tiện không?

- Tiện, tiện! Sao lại không tiện?
Chu Sâm Lâm còn chưa nói, Chu Quế Hoa luôn bên cạnh nghe lén đã sớm mở miệng, trên mặt cười như hoa...