Quan Sách

Chương 208: Đột nhiên nổi sát tâm!




Làn da người bóng loáng nõn nà, dưới ngọn đèn, xinh đẹp ma mị, người đàn ông mạnh mẽ hoạt động, cả căn phòng nháy mắt tràn đầy hơi thở tình dục.

Một người đàn ông trần truồng, đang mạnh mẽ tới tấp, người đàn ông hô hấp dồn dập, trong giây lát, người phụ nữ hét lên một tiếng, người đàn ông từ trong yết hầu phát ra tiếng gầm rú “A... a...”

Dục vọng nguyên thủy của đàn ông, lúc này hoàn toàn được phóng thích, người đàn ông được kích thích, đột nhiên sau đó giống như diều đứt dây, gục lên người phụ nữ, mềm nhũn.

Người phụ nữ thì vẫn chưa thỏa mãn, bị đè ở dưới, giống như con cua leo lên, tiếp tục theo tiết tấu cố định kích thích, chẳng nề hà đối phương đại thế đã mất, kích thích vài lần, không có phản ứng, thất vọng, trong lòng khó chịu và bực bội.

- Ngân dạng chá thương đầu!
Người đàn ông nói thầm, nghĩ muốn xoay người, không ngờ bị đối phương kìm chặt dưới thân, làm thế nào cũng khó nhúc nhích.

Người phụ nữ không phải ai khác, chính là Tổng giám đốc tập đoàn Thái Thủy có uy tín và danh dự Thiệu Băng Oánh, mà người đàn ông là quan phụ mẫu Lễ Hà, hoàng đế ngự trị Lễ Hà Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc anh tuấn đẹp trai, phong độ nổi tiếng, thê nhưng năm tháng không buông tha người, tuy rằng bề ngoài nhìn qua còn không đến mức tuổi già sức yếu, nhưng khi quần áo cởi, kia một thân cũng rất khó coi, mà bản lĩnh gây sức ép, cũng là tâm cao ngất, chỉ có điều lực bất tòng tâm, mỗi lần đều chỉ có thể qua loa ứng phó.

- Ha hả vẫn là tuổi trẻ tốt!
Thư Trị Quốc từ trên người Thiệu Băng Oánh đứng lên, cười cười, lúc đó còn không kìm nổi bóp ngực đối phương.

Ở trên người Thiệu Băng Oánh, Thư Trị Quốc vẫn là có thể nếm được một loại hương vị khác, nhân như mã, Thiệu Băng Oánh con ngựa này khá mãnh liệt, phục tùng không dễ dàng, vì cưỡi lên con ngựa này, Thư Trị Quốc cố suốt năm năm, nhưng một khi chân chính cưỡi được...

Y mới bỗng nhiên phát hiện, mãnh liệt mã chi mãnh liệt, không chỉ có ở chỗ khó cưỡi lên, còn ở chỗ sau khi cưỡi lên khó có thể khống chế.

- Thật sự già rồi!
Thư Trị Quốc ở trên người Thiệu Băng Oánh, rốt cục như lão Liêm Pha cảm thán, dục vọng người này, tựa như bình không đáy khó có thể đầy.

Ở trên, Thư Trị Quốc kiệt quệ hết toàn lực, giống con bò già bình thường ra sức cày cấy, chính mình mệt mỏi nhừ tử, đối phương lại cảm thấy chưa thỏa mãn mà ở phương diện khác, Thiệu Băng Oánh nhu cầu không đủ, tập đoàn Thái Thủy của cô giống nhất chỉ một con sâu thật lớn hút máu chặt chẽ đóng đinh ở tại trên đầu con bò già Lễ Hà, nói không khoa trương, Thái Thủy đã trở thành gánh nặng lớn nhất Lễ Hà.

- Bí thư, ngài phải thêm sức mạnh a, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua mấy tháng nữa, ngài liền có thể đề bạt ở thành phố, thời điểm kia, làm lãnh đạo thành phố, lúc về lại Lễ Hà, chính là uy phong lẫm lẫm!
Thiệu Băng Oánh khanh khách cười nói, trên mặt kia có chút ý vị cô không hề che dấu, vô cùng nhuần nhuyễn.

Thư Trị Quốc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng thẳng dậy đến châm một điếu thuốc hút một hơi, giơ tay dùng sức vỗ cái mông trơn bóng của Thiệu Băng Oánh, ha hả nói:
- Thật sự là chân giò, tôi mà không ly khai Lễ Hà, sẽ bị em ăn đến xương cốt không còn!

Thiệu Băng Oánh mày nhướng lên, trên mặt tỏ ra không vui, im một lát, cô nói:

- Nhưng bí thư Thư, ngài đừng quên, có một số việc là cần ngài kết thúc , hiện tại Lễ Hà cao thấp, hận Thái Thủy tôi tận xương, thiệt tôi mấy năm nay tiếp nhận nhà máy xi măng Dịch Chu này làm nhiều chuyện như vậy, hoá ra đều là làm không công.

Cô đứng lên, giống như mèo hoang phát tình, mắt đỏ bừng, nói:
- Còn có, để cho lòng người lạnh ngắt chính là Trần Kinh Phòng kinh tế thương mại không tán thưởng đóng giả thanh cao, hắn và Thái Thủy tôi đối nghịch, cán bộ như vậy là quan phụ mẫu gì?

- Người như vậy lãnh đạo Phòng kinh tế thương mại làm sao có thể khiến chúng ta xí nghiệp tâm phục khẩu phục?

- Thậm chí, hắn còn khiêu chiến quyền uy của ngài, công khai hướng ngài gõ nhịp, người như vậy ngài đối với hắn nhân từ, thì phải là đối với chính mình tàn nhẫn, bí thư a, ngài không thể do dự!

Thư Trị Quốc khóe miệng nhẹ nhàng động, trên mặt thâm trầm, y đột nhiên đưa tay ấn tàn thuốc, một từ không nói ngồi trên sô pha.

Mấy ngày nay, hắn và người chung quanh vây quanh hắn, nói nhiều nhất chính là hạ bệ Trần Kinh.

Thư Trị Quốc trong lòng không nghĩ hạ bệ Trần Kinh sao? Nếu toàn bộ Lễ Hà có người muốn cho Trần Kinh chết nhất, người này chính là Thư Trị Quốc.

Nhưng chuyện này có thể đơn giản như vậy sao? Thư Trị Quốc nếu như không phải ném chuột sợ vỡ đồ, y sẽ đợi cho tới hôm nay?

Mấy ngày nay, Thư Trị Quốc dụng tâm cân nhắc Trần Kinh, y càng cân nhắc, càng là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Kinh, nhìn như lỗ mãng, kỳ thật dụng tâm rất sâu, không nói làm gì, chỉ cần căn cứ tình hình Thư Trị Quốc nắm giữ, Trần Kinh lôi kéo Hoàng Tiểu Hoa, chiêu thức ấy hắn làm rất đẹp!

Hoàng Tiểu Hoa sinh tâm khác, nghĩ muốn cá lợi nước đục, y nhất định hạ bệ Trần Kinh đích đáng.

Hoàng Tiểu Hoa hướng Dịch Minh Hoa phản ánh vấn đề, đây là lần đầu tiên y mắc mưu.

Mà Trần Kinh khiến Hoàng Tiểu Hoa đi cổ động Dịch Tiên Bình phản ánh vấn đề, đó là lần thứ hai y mắc mưu.

Trần Kinh có thể khiến Hoàng Tiểu Hoa nghe hắn chỉ huy, căn bản là hắn nắm được tâm lý Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa theo Thư Trị Quốc nhiều năm như vậy, am hiểu nhiều thủ đoạn, nhưng y liên tiếp ở trước mặt Trần Kinh lỡ tay, chỉ một điểm đơn giản này, là có thể nhìn ra Trần Kinh tuyệt đối không phải hạng người dễ chơi.

Thư Trị Quốc còn nghiêm túc nghiên cứu Trần Kinh, Trần Kinh từ Phó phòng Phòng Lâm nghiệp khởi bước, một đường đi tới, Lâm Trung Tắc trước gặp chuyện không may, Mã Bộ Bình tiếp theo lại gặp chuyện không may, hiện tại người thứ ba liền đến lượt Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc không thể không thừa nhận, chính mình trước kia khinh thường Trần Kinh, người này thực sự không đơn giản.

Có lẽ, hiện tại Trần Kinh hiện tại biểu hiện ra ngoài hết thảy, chỉ là băng nổi trên đại dương, chân chính, giấu ở chỗ tối mới là lốc xoáy sâu không lường được.

- Trần Kinh nhất định phải chết, Lễ Hà tranh cãi sẽ không dừng!
Mặt Thiệu Băng Oánh trở nên vặn vẹo khó coi.
- Tiểu tử ấy không tán thưởng tôi để mắt tới, cho một chút ngon ngọt để nếm thử, còn không biết quý trọng, lúc nào cũng cùng tôi đối nghịch, người như vậy sao có thể lưu?

Thiệu Băng Oánh có chút khó chịu bên trong, bình thường cô khí chất tao nhã, lúc này đã hoàn toàn bị cô ném lên chín tầng mây, cô cảm xúc hoàn toàn phóng thích, trở nên giống người đàn bà điên.

- Tốt lắm, tốt lắm hạ bệ, hạ hắn.
Thư Trị Quốc trong lòng chán ghét, nói.

Thiệu Băng Oánh hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười, tiến đến bên cạnh Thư Trị Quốc, hai tay ôm lấy thắt lưng đối phương, miệng tiếp cận ghé vào lỗ tai y, thấp giọng nói:
- Lãnh đạo tức giận? Băng Oánh này đều vì muốn tốt cho ngài, Trần Kinh hiện tại là phát rồ, hoàn toàn là địch của ngài, chung quanh chửi bới hình tượng của ngài, tổn hại uy tín của ngài.

- Người như vậy, chậm lấy không bằng sớm lấy, ngài dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, thay trưởng phòng, cho dù có một chút dư luận không hay, cũng hoàn toàn có thể đàn áp thôi, tôi nhìn ra vấn đề không lớn.

Nói đến chỗ này, Thiệu Băng Oánh dừng một chút, nói:

- Đúng rồi, bên ngoài không phải có đồn đại sao? Nói cái gì Trần Kinh và Phó chủ tịch Trần ở tỉnh có quan hệ, tin tức này chỉ do tung tin vịt giả dối, Trần Kinh người này chính là tâm bất chính, cố ý muốn làm rối, mục đích đơn giản là muốn mượn da Trương Hổ, có thể đạt được một số ích lợi, lại nói tiếp, thật sự là buồn cười!

Thư Trị Quốc thở ra một hơi, trên mặt buồn bực càng tích càng dày đặc, sát ý ở trong lòng y nổi lên...

...

Huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa bị Thư Trị Quốc gọi vào văn phòng, đã hơn nửa tiếng, trong lòng y không khỏi có chút không yên bất an.

Y vài lần mở miệng nói chuyện, nhưng vừa thấy Thư Trị Quốc bộ dáng bận rộn, lời của y liền ngẹn ở yết hầu, như thế nào cũng nói không nên lời.

Đối với Thư Trị Quốc, Hoàng Tiểu Hoa trên mặt có một loại tự nhiên e ngại, Thư Trị Quốc độc, Thư Trị Quốc trở mặt vô tình, bản lĩnh Thư Trị Quốc đưa người vào chỗ chết, Hoàng Tiểu Hoa đi theo y nhiều năm như vậy, có thể biết hết.

Thư Trị Quốc đối đãi đối thủ cho tới bây giờ đều là đuổi tận giết tuyệt , sự thô bạo trong khuôn mặt, làm cho người ta từ trong tâm cảm thấy không rét mà run.

Hoàng Tiểu Hoa có đôi khi nghĩ, nếu Thư Trị Quốc sinh đúng thời, y chắc chắn là người tàn bạo hiếu sát, tuyệt đối chính là một ma đầu, bởi vì Thư Trị Quốc tao nhã, đẹp trai và phong độ, ẩn núp có thể nói trái tim tà ác, Thư Trị Quốc chính là cái loại người không biết giới hạn, không có điểm mấu chốt.

Không biết qua bao lâu, Thư Trị Quốc rốt cục đã xong rồi, y như cười như không, liền như vậy nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa vội đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:
- Bí thư, ngài tìm tôi có việc?

Thư Trị Quốc nhíu mày:
- Như thế nào? Có việc mới có thể tìm cậu? Tôi thật lâu không gặp cậu, chính là muốn gặp cậu một lần, nhờ chút việc? Không thể sao?

- Có thể , đương nhiên có thể.
Hoàng Tiểu Hoa liên tục gật đầu, trong lòng cũng là chột dạ, y nhìn ra, Thư Trị Quốc mắt giống như có gì không đúng, cái loại ánh mắt này, khiến đáy lòng y run lên.

- Tiểu Hoa a, cậu và tôi quen biết hẳn là hơn mười năm ? Chúng ta là cộng sự cũng hơn mười năm, cậu còn nhớ rõ, lúc trước chúng ta cùng nhau đến trường Đảng Thành phố học tập không? Tôi thường sẽ nhớ tới ngày đó.
Thư Trị Quốc chậm rãi nói.

Chuyện y vừa chuyển, mắt nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Hoa nói:
- Tiểu Hoa, cậu thành thật khách quan nói, mấy năm nay tôi đối đãi cậu thế nào?

Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe lời Thư Trị Quốc nói, người liền cứng lại, trong lòng y hiểu rõ, hôm nay gặp mặt, là lúc ngả bài rồi.

Thường xem trên ti vi, khi lão đại nói với tiểu đệ:
- ... Tôi đối đãi cậu thế nào?

Tiểu đệ lập tức trả lời:
- Đại ca, anh đối với em ân trọng như núi.

Như vậy đối thoại rất phiến tình, mà loại đối thoại phiến tình này, rất nhiều thời điểm chính là lúc cuối cùng ngả bài, Hoàng Tiểu Hoa nói không được câu ân trọng như núi, y chỉ biết, thời điểm quyết định vận mệnh mình có lẽ đã tới.

Y rất hiểu Thư Trị Quốc, không đến lúc ngả bài, y sẽ không nói những lời này...