Vóc dáng Lâm Trung Tắc rất gầy, mặc quần áo mầu trắng nhìn qua có chút đơn bạc.
Y và Trần Kinh nói chuyện phiếm người hơi nghiêng, ngón trỏ và ngón giữa tay phải thường xuyên gõ lên mặt bàn, tư thế này dường như có thể làm cho người khác có cảm giác bị áp bách.
- Cơ cấu trong Phòng cần trang bị thêm, nhân viên phải tăng thêm theo chiều rộng, công tác lâm nghiệp đã được Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đưa vào trong phạm trù công tác trọng điểm, việc này đối với chúng ta mà nói là tin vui lớn!
Lâm Trung Tắc nói rất hưng phấn.
Trần Kinh gật đầu, nói:
- Tin tức này tôi cũng biết, huyện Lễ Hà chúng ta là một thị trấn vùng núi, coi trọng lâm nghiệp là tất nhiên. Lãnh đạo huyện chúng ta có thể chú ý đến việc này, đối với công việc của chúng ta là sự cổ vũ lớn nhất.
Lâm Trung Tắc vui vẻ cười to, nói:
- Đây là cơ hội, hơn nữa là cơ hội đối với những người trẻ tuổi như cậu. Chúng tôi lớn tuổi rồi, khả năng cũng chỉ đến đó thôi, Phó phòng Trần thì khác, cậu hôm nay mới hai mươi...
- Hai mươi lăm tuổi!
Trần Kinh nói:
- Cơ hội đầu tiên là cơ hội của lâm nghiệp Lễ Hà, việc kia cá nhân tôi còn phải cố gắng!
- Nói rất hay, nói rất hay!
Lâm Trung Tắc hôm nay dường như thật cao hứng, trên mặt tươi cười:
- Ngày mai mấy người phụ trách các trạm phía dưới đến Phòng báo cáo công việc, đến lúc đó cậu chủ trì hội nghị!
Trên mặt Trần Kinh lộ ra vẻ khó xử, buông chén trà trong tay, nói:
- Trưởng phòng Lâm, tôi đang muốn báo cáo với anh chuyện này. Buổi sáng ngày mai khả năng tôi xin phép nghỉ, nói có hơi buồn cười, Ủy ban kỷ luật một bộ phim quảng cáo về vấn đề trong sạch hóa bộ máy chính trị, bản thảo phim quảng cáo này làm vài lần mà lãnh đạo vẫn chưa hài lòng.
- Tôi không phải mua danh cầu lợi? Dịch bí thư hôm qua gọi điện, bảo tôi thế nào cũng phải xem bộ phim này, để trau chuốt lại dự thảo một chút. Anh xem việc này...
Vẻ mặt Trần Kinh có chút bất đắc dĩ, sắc mặt Lâm Trung Tắc thì hơi gợn sóng, gật đầu nói:
- Đây là chuyện tốt, chuyện tốt! Tôi thiếu chút nữa quên cậu là tài tử Sở Giang, cậu đi xem dự thảo kia, tuyệt đối không có vấn đề!
- Trưởng phòng Lâm nói chắc chắn như vậy, tôi hoàn toàn tin tưởng! Nói thật sự, áp lực của tôi rất lớn. Dịch bí thư không phải là người bình thường, trình độ học vấn rất cao, hậu bối như chúng ta làm việc phần lớn chưa sâu sắc, ai có thể đảm bảo ông ấy sẽ vừa lòng?
Trần Kinh thở dài một tiếng, nói.
Ánh mắt Lâm Trung Tắc lóe lên, trong lúc vô ý liếc về phía Trần Kinh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cân nhắc ý vị.
Trần Kinh đi Ủy ban kỷ luật, việc này tự nhiên không thể gạt được y, y còn loáng thoáng biết Trần Kinh đã gặp mặt Dịch bí thư, hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ.
Dịch bí thư trong lãnh đạo huyện, thuộc loại không dễ tiếp cận, hơn nữa lãnh đạo có tính cách cổ quái. Có thể bởi vì thân phận của ông ta là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, cán bộ bình thường không dám suy xét ông ta.
Mọi người đều biết rằng Bí thư Dịch Minh Hoa làm việc có bản lĩnh, thân thể cường tráng, có gan phá án. Trên thực tế người hiểu Dịch Minh Hoa rất ít.
Lâm Trung Tắc lại hiểu Dịch Minh Hoa, lúc Dịch Minh Hoa làm Bí thư Đảng ủy xã, lúc ấy Lâm Trung Tắc cũng là thành viên trong bộ máy xã. Dịch Minh Hoa là một tay viết văn hay, tinh thông yêu thích cổ văn thi từ, chuyện này người bình thường không biết.
Trần Kinh là tay viết lách năng động, không kể là thanh danh tài tử Sở Giang, không loại trừ hắn cùng Dịch bí thư kết bạn làm văn, tỉnh táo cũng biết được khả năng này.
Lâm Trung Tắc có hơi nghi ngờ, y hôm nay đột nhiên cảm thấy bản thân suy xét không ra người thanh niên trước mặt này, trước sau có bao nhiêu bản lĩnh, Trần Kinh sao lại thay đổi lớn như vậy?
- Vấn đề nhân sự trong Phòng, là vấn đề chúng ta phải suy xét trong giai đoạn tiếp theo, ý trên huyện là chúng ta đề nghị phương án, hoàn toàn tôn trọng ý kiến của chúng ta. Vấn đề này khá phức tạp, cũng khá nhạy cảm, họp cũng không dễ bàn bạc, tôi chuẩn bị cùng một số lãnh đạo chủ chốt nói chuyện, trước trưng cầu ý kiến mọi người.
- Tổng hợp lại ý kiến mọi người, sau đó chúng ta thống nhất họp để bàn bạc, hôm nay cậu hãy nói ý kiến của mình đi!
Lâm Trung Tắc thay đổi đề tài.
Trần Kinh một lần nữa nâng chén trà lên, hắn uống cạn chén, chén đã trống không!
- Gọi tiểu Vương tiếp trà cho cậu!
Lâm Trung Tắc xua tay, gọi một tiếng. Vương Sam mỉm cười đi lại tiếp thêm trà cho Trần Kinh.
Trần Kinh gần đây gặp Vương Sam trong lòng liền cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhân lúc này uống trà, hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Trưởng phòng Lâm, nói thật lòng, phương diện nhân sự kinh nghiệm của tôi nông cạn, không biết có ý kiến gì?
- Chỉ có một điều, tôi hy vọng Phòng lâm nghiệp chúng ta được tiếp thêm một mẻ máu mới. Tôi không cảm thấy người trong Phòng lâm nghiệp chúng ta không có ai không được, mà cảm thấy Phòng chúng ta muốn làm lớn, phải khuếch trương, như vậy mới có khí phách, tạo ra một một ít thay đổi.
- Trước khi tôi đến, nghe ngoài kia có người nghị luận, ai ai cũng nói chuyện muốn đề bạt.
- Việc nghị luận này bên trong Phòng chúng ta nói thì không sao, nếu nói ra ngoài, hậu quả nói không chừng có bao nhiêu nghiêm trọng!
Nói tới đây, Trần Kinh liếc mắt nhìn Lâm Trung Tắc, hai hàng lông mày của Lâm Trung Tắc nhăn lại, đang nghiêng tai lắng nghe, Trần Kinh ho khan một tiếng, thanh âm đột nhiên đề cao nói:
- Nói không hay lắm, một số đồng chí trong Phòng chúng ta có vấn đề hay không, vẫn chưa có chuyện gì. Ủy ban kỷ luật đối với vụ án đồng chí Văn Long, không thể nói lên bên trong Phòng lâm nghiệp chúng ta còn lại đều trong sạch, tôi cho rằng việc này không đơn giản như vậy.
- Vậy cậu cho rằng...
Lâm Trung Tắc tiến lên, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Trần Kinh thở dài một tiếng, lắc đầu:
- Ai biết được? Đối với việc tuyển và phân công cán bộ của chúng ta là một khảo nghiệm! Chúng ta đề cử phân công cán bộ, nếu bị chứng thật là có vấn đề, lãnh đạo sẽ nghĩ bộ máy lãnh đạo Phòng chúng ta như thế nào?
Lâm Trung Tắc biến sắc mấy lần, đôi mắt lóe lên, không ngừng nhìn mặt Trần Kinh băn khoăn.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, qua nhiều ngày mù mịt, Lâm Trung Tắc tâm tình tốt, lại thấy mây đen bị xua tan thấy mặt trời.
Nhưng Trần Kinh nói mấy câu đó, lại giống như vừa hất cho y một chậu nước lạnh, làm y ướt từ đầu đến chân. Lâm Trung Tắc không phải không nghĩ tới khả năng mà Trần Kinh nói, nhưng sau khi y nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy việc thực hiện cần phải...
Nhưng hiện tại Trần Kinh vừa nói như vậy, vừa rồi Trần Kinh lại nhắc đến Dịch Minh Hoa của Ủy ban Kỷ luật, Lâm Trung Tắc nghĩ đến Dịch Minh Hoa làm việc với phong cách không bình thường, trong lòng y bị hạ thấp!
- Không làm việc thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa!
Lâm Trung Tắc làm sao có thể làm được điều này? Mấy năm nay y ở Phòng lâm nghiệp khổ tâm kinh doanh, đưa công việc Phòng lâm nghiệp thành Thiết Dũng Trận, muốn để cá nhân y độc đoán.
Đủ việc, sao có thể không đắc tội với người khác? Có vài quyết định chỉ sợ không chỉ là vấn đề đắc tội với người khác, trong đó còn rất nhiều mưu mô, mặc dù kín mít không chỗ hở, nhưng thế đạo này, làm sao tồn tại được chuyện kín mít không kẽ hở.
Lâm Trung Tắc trầm mặc, Trần Kinh bên cạnh dường như không có việc gì ngồi uống trà. Một lúc sau, Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng, còn có một chuyện phải báo cáo với anh!
- Về vấn đề bảo hộ tài nguyên động thực vật quý hiếm, tôi nhận thấy chúng ta không thể dừng lại ở mặt ngoài, gần đây tôi suy xét chuyện này! Tôi để lão Mông tra xét một vài nhà hàng trong thị trấn chúng ta, nhà hàng trong thị trấn chúng ta kinh doanh món ăn thôn quê có hơn 10 nhà hàng, trong đó vài nhà hàng sử dụng động thực vật quý hiếm.
- Tôi để lão Mông tìm mấy nhà hàng điển hình, chúng tôi muốn hành động chuyên nghiệp, chuyện này còn cần anh cho phép!
Lâm Trung Tắc híp mắt trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Chuyện này cũng là một chuyện tốt. Chúng ta lập tức thành lập Phòng cảnh sát kiểm lâm làm công việc này, theo ý của cậu mà làm. Bắt tay vào làm, khả năng sẽ ảnh hưởng đến xã hội lớn hơn nữa, cậu nên chắc chắn!
- Được! Vậy cứ như thế, trưởng phòng thời gian quý giá, tôi sẽ không quấy rầy nữa!
Trần Kinh đứng lên cáo từ.
- Cậu tiểu tử này!
Lâm Trung Tắc chỉ Trần Kinh, y từ dưới bàn trà lấy ra một bao giấy dầu tối màu, bên trong có hai điếu thuốc ngon:
- Cậu cầm hút đi, tôi không hút để đây lãng phí!
Lâm Trung Tắc cầm điếu thuốc trắng trong tay quơ quơ:
- Tôi tốn bao nhiêu tài năng mới có thể dừng nghiện, lại hút nữa thì thật kém cỏi.
Trần Kinh hơi sửng sốt, cũng không khách khí, từ trong tay Lâm Trung Tắc tiếp nhận bao thuốc lá, nói:
- Tôi như thế này không tính là nhận hối lộ chứ, lãnh đạo cấp dưới nhận đồ này nọ thuộc loại ăn hôi! Tôi là điển hình ăn hôi!
Trần Kinh nói xong, hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười ha ha.
Không khí trong phòng trở nên hòa hợp hơn, quan hệ hai người kéo lại gần hơn nhiều, Trần Kinh đi ra, Lâm Trung Tắc tự mình đưa hắn tới cửa.
Vừa mới tới cửa, Lâm Trung Tắc vỗ vai Trần Kinh nói:
- Đúng rồi, cậu chờ một lát!
Lâm Trung Tắc trở lại bàn làm việc của mình, cầm hai tập tài liệu đưa vào tay Trần Kinh, nói:
- Đây là văn bản báo cáo công việc Nghiêm Thanh và Quan Chương đưa tới, bận quá, tôi căn bản không có thời gian xem xét. Về sau những công việc này cậu phụ trách, hai vị này đều có chút giả dối, khó quản lý, có đôi khi phải động não một chút.
Nói tới đây, y lại lần nữa vỗ vai Trần Kinh, nói:
- Cậu chắc có cách, điểm này tôi đối với cậu tuyệt đối tin tưởng.
Trần Kinh cười hì hì nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức! Tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng và tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi!
Hai người bắt tay tạm biệt, Trần Kinh cầm hai tập tài liệu không nhanh không chậm rời đi, Lâm Trung Tắc nhìn hắn đi xa, thu lại vẻ tươi cười trên mặt.
Trở lại văn phòng, ánh nắng ngoài vẫn gay gắt như trước, cảnh rất đẹp. Nhưng Lâm Trung Tắc cảm giác không giống trước, ngồi xuống mà cả người không thoải mái.
Y đi lại trong phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn hướng phía cửa sổ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm y không mở mắt ra được.
Y “Bá!Bá!” kéo rèm cửa, ánh sáng trong phòng lập tức tối đi, y thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống sô pha, giống như động vật nhuyễn thể bị rút gân, cả người mệt mỏi.