Quan Sách

Chương 173: Quan lớn Tỉnh ủy




Đối câu cá mà nói, chuyện câu được cá lớn tuyệt đối là rất tình cờ, loại tình cờ này, mới là sức hấp dẫn của câu cá.

Hai người phối hợp ăn ý câu một con cá lớn, làm cá vào lưới, hưng phấn, kích thích nhưng thích thú.

Trần Kinh nhẹ nhàng ngâm lưới ở trong nước, vẫn không nhúc nhích, phía sau hắn Hồ Duyệt rất khẩn trương, mắt thấy mười mét gần mặt nước bọt bốc lên, Trần Kinh chỉ cần duỗi tay ra, giống như con cá sẽ bị vây trong lưới, y vội hỏi:
- Trần Kinh, Trần Kinh, cậu sao lại bất động a, mau lên, mau lên! Cậu chỉ cần duỗi ra thủ... , ai nha, cậu rốt cuộc có làm được không?

Trần Kinh không để y ảnh hưởng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, người trung niên mặt vàng tiếp tục kéo lưới, bỗng nhiên, vị trí cá vừa mới bơi đến chỗ Trần Kinh giữ lưới bên cạnh, đúng lúc này, Trần Kinh đột nhiên đưa tay duỗi ra, sau đó rất nhanh lùi về, con cá vào trong lưới quay cuồng.

Ước chừng trong khoảng một mét chỗ cá vào lưới, bọt nước bốc lên, sợ lưới quá sâu, Trần Kinh nâng lưới lên không trung, nó có dùng lực cũng không làm được gì!

Hồ Duyệt cười to, nói:
- Được lắm, con cá này quá đã, ghê gớm thật, ghê gớm thật! Chủ nhiệm Ngũ lợi hại!

Bên này câu được một cá lớn, hấp dẫn không ít người lại đây xem, mọi người chậc chậc cảm thán, rất hâm mộ, mà được gọi là chủ nhiệm Ngũ mặt vàng lấy ra một cái khăn mặt lớn dùng sức lau mặt, vừa rồi con cá này, câu hết hơn một nhiều, lúc y câu không biết mệt, hiện tại thì mệt không chịu được, trên mặt nhỏ giọt mồ hôi.

Xem xong, người xem náo nhiệt cũng tan, chỗ câu cá liền còn lại ba người Trần Kinh, chủ nhiệm Ngũ đem cần câu thả một bên, hướng về phía Hồ Duyệt nói:
- Anh nha! Biết rõ nói to gào to, anh câu cá thuộc loại lý luận suông.
Ánh mắt y xem xét liếc mắt nhìn Trần Kinh, gật gật đầu nói:
- Bằng hữu này của anh thật ra câu được cá, rất có kinh nghiệm thực tế!

Hồ Duyệt cười cười, không có chút nào thẹn thùng, y vỗ vai Trần Kinh nói:
- Đương nhiên rồi, hắn là cây bút tôi đào bới tìm được! Lần trước anh hỏi tôi về bài báo hiệu quả bảo vệ nguồn tài nguyên quốc gia, chính là hắn viết.

- Tôi và hắn hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt, trước kia chỉ có biết là bạn tri kỷ, thế nào? Rất trẻ nha! Trình độ có lẽ so với những cây bút trong Tỉnh ủy các anh cũng không kém đâu!

Hồ Duyệt lại chỉ người mặt vàng, nói:
- Trần Kinh, vị này chính là chủ nhiệm Ngũ Đại Minh Phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy, các cậu phải đề cao trình độ lý luận, chủ nhiệm Ngũ chính là người sáng lập ra, cậu cần phải tìm cơ hội thân cận hơn một ít! Chúng ta báo chí, có vài công văn gửi đi, đều là chủ nhiệm Ngũ quản lý!

Trong lòng Trần Kinh rùng mình, vội hỏi:
- Chào chủ nhiệm Ngũ!

Ngũ Đại Minh gật đầu với hắn, trên mặt tươi cươi, nói:
- Xin chào! Vừa rồi chúng ta phối hợp rất ăn ý, cậu làm ở đơn vị nào?

Trần Kinh đưa tay, hai người bắt tay, Trần Kinh nói:
- Tôi làm ở Phòng kinh tế thương mại huyện Lễ Hà thành phố Đức Cao, chúng tôi là người Sở Thành!

- Ồ?
Ngũ Đại Minh có hơi giật mình, bài báo Trần Kinh y có xem qua, rất có trình độ, khó có được bài văn như thế, có thể truyền tải lại tinh thần của trung ương và Tỉnh ủy, mà lại không giáo điều, khá đúng mực.

Tuy rằng từ văn phong mà nói, so với những cây bút phòng Thư ký Tỉnh ủy, tính cẩn thận, nghiêm túc không thể bằng. Nhưng Phòng thư ký Tỉnh ủy kia cả trăm dặm mới tìm được một tinh anh. Hơn nữa, trong hoàn cảnh mưa dầm thấm đất, ở lâu bên cạnh lãnh đạo công tác, dần dần hình thành ngòi bút, người bình thường làm sao có thể so sánh cùng?

Hơn nữa, tuổi Trần Kinh cũng khiến y giật mình, hơn hai mươi tuổi, không phải là tay bút chuyên nghiệp, có thể viết ra bài báo có trình độ lý luận cao như vậy, rất không dễ dàng.

- Chủ nhiệm Ngũ, lại câu thôi, câu tiếp đi, tôi còn muốn nhìn anh câu con cá lớn hơn!
Hồ Duyệt lại chuyển đề tài nói chuyện câu cá.

Ngũ Đại Minh lắc đầu, nói:
- Không câu, có anh bên cạnh huyên náo, không câu được thêm con cá nào đâu! Chúng ta nghỉ ngơi thôi, để bọn Dư Tác Gia tiếp tục câu, chúng ta đi uống trà tâm sự.

Ngũ Đại Minh thu đồ đi câu, Trần Kinh đi qua giúp, sau khi thu dọn cẩn thận đồ đi câu, mấy người mang đồ đi vào khách sạn làng du lịch.

Ở phòng thay quần áo của khách sạn, Hồ Duyệt gõ cửa phòng Trần Kinh, vừa mở cửa đã nói:
- Trần Kinh, chủ nhiệm Ngũ dường như khá tán thưởng cậu! Nếu không, cậu nên tạo mối quan hệ, nghĩ cách, vào tỉnh thành! Có thể đến tòa soạn báo của chúng tôi, tòa soạn tôi nhất định tiếp nhận cậu!

Trần Kinh cười cười, nói:
- Biên tập Hồ anh nói thật nhẹ nhàng mà khéo léo, tôi hiện tại đang biên chế ở Lễ Hà, nhân viên công vụ cấp trưởng phòng rất khó điều động, khó khăn lắm anh biết không?
Hắn dừng một lát, nói:
- Đúng rồi, vị chủ nhiệm Ngũ này thật sự là chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy sao?

Hồ Duyệt hơi sửng sốt, nói:
- Có thể giả được sao? Giống như cậu, cũng xuất thân là một cây bút, chỉ có điều con đường làm quan nhiều vấn đề, mấy năm trước làm dưới quyền Phó Chủ tịch thành phố, sau xảy ra vấn đề bị sắp xếp đến trường Đảng tỉnh xử lý mấy năm.

- Vừa mới năm trước hắn một lần nữa được điều động đến cơ quan Tỉnh ủy, vị trí chủ nhiệm Phòng nghiên cứu chính sách, không có thực quyền, có hơi đáng tiếc, năm nay còn chưa đến năm mươi tuổi.

- Tôi đã nói, chính trị làm cho người ta bị dày vò, lão Ngũ trước đây là cán bộ trẻ tuổi có tài nổi tiếng toàn bộ Sở Giang, cán bộ được Ban tổ chức cán bộ trọng điểm bồi dưỡng, nhưng một khi bị xử lý, chỉ có thể chịu thiệt thòi nhiều năm, có tài nhưng không gặp thời.

Hồ Duyệt vừa nói vừa lắc đầu, Trần Kinh thay quần áo xong, hai người đi đến phòng trà của khách sạn, Ngũ Đại Minh đã ngồi ở đó rồi!

Cởi bỏ trang phục bên ngoài, mặc vào trang phục chính thức, Ngũ Đại Minh trước sau chênh lệch rất lớn, Trần Kinh có thể cảm nhận được trên người Ngũ Đại Minh tản mát ra cái loại uy nghiêm như có như không, giơ tay nhấc chân, đều có một khí độ của địa vị cao, cùng với những người hắn tiếp xúc trước kia đều bất đồng.

Ngũ Đại Minh nói không nhiều lắm, y chỉ ghế dựa trước mặt, Trần Kinh và Hồ Duyệt hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi đến đưa hai người chén trà, sau đó đó là trầm mặc, Ngũ Đại Minh bưng trà chậm rãi thưởng thức, không vội không nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ chú ý một chút đập chứa nước câu cá cách phòng trà không xa.

Tính tình Hồ Duyệt lúc câu cá gào to, nhưng khả năng uống trà cũng rất khá, y cầm tờ báo bên cạnh, vừa xem báo vừa uống trà không nói một tiếng, dường như rất nhập tâm.

Trần Kinh cảm thấy có hơi chán chết, trong đầu hắn đang suy nghĩ, tập đoàn Hồng Thành sẽ đến đây khảo sát ngay, Phùng Vi Quốc đang làm loạn, cục diện càng ngày càng không khống chế được, hắn cần trở về để nắm lại cục diện.

Mặt khác, vấn đề điều chỉnh nhân viên Phòng kinh tế thương mại, Trưởng ban Biện Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy gọi điện cho hắn, bảo hắn sau khi trở về tuyên bố bổ nhiệm, Văn Kiên Quốc có hơi vội vàng, y ước gì có thể vào Phòng kinh tế thương mại càng nhanh càng tốt!

- Khụ, khụ!
Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Trần Kinh lập tức thu lại suy nghĩ, đặt chén trà lên bàn, nói:

- Chủ nhiệm Ngũ, công việc Tỉnh ủy nhiều như vậy, chắc không có nhiều cơ hội đi câu cá phải không?

Ngũ Đại Minh ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, gật đầu nói:
- Đúng vậy, mấy năm trước khá nhàn rỗi, nên câu cá thành nghiện.

- Hiện tại rất bận rộn, câu cá liền trở nên hiếm lạ, hôm nay câu được con cá lớn, rất hiếm khi, không dễ dàng đâu!

Trần Kinh cười nói:
- Cũng may kết quả viên mãn, một con cá lớn như vậy, kỹ thuật không cao, bình thường rất khó câu được lên!

- Cậu đi câu cá, làm công tác ở cơ sở, thời gian đi câu cá chắc cũng không nhiều?
Ngũ Đại Minh hỏi.

Trần Kinh gật đầu:
- Đúng vậy, lúc tôi học đại học, thường xuyên đi câu cá, sau này đi làm, gần như không có thời gian đi câu!

- Thú vui này phải kiên trì!
Ngũ Đại Minh nghiêm mặt nói:
- Nói vội, chung quy cũng vẫn có thời gian rảnh rỗi, người lãnh đạo đất nước còn có thời gian rảnh rỗi, huống chi tôi và cậu là người bình thường?

Hồ Duyệt vẫn không nói chuyện lúc này cũng nói xen vào:
- Đúng vậy, đúng vậy! Câu cá phải kiên trì, tôi vừa rồi nói, ở chính đàn đấu đá và câu cá là có đặc điểm chung , đều cần có tính nhẫn nại. Chờ đợi và nhẫn nại chính là một môn nghệ thuật, người không hiểu môn nghệ thuật này cảm thấy rất buồn tẻ, người hiểu môn nghệ thuật này lại có thể từ đó cảm nhận được lạc thú mà người khác không hưởng thụ được, chủ nhiệm Ngũ, có phải đạo lý này hay không?

Ngũ Đại Minh nhăn mặt nhíu mày, Trần Kinh thì có hơi xấu hổ, bởi vì vừa rồi hắn nghe Hồ Duyệt nói một số chuyện mà Ngũ Đại Minh trải qua, giống như đã nhiều năm, con đường làm quan y rất không thuận, Hồ Duyệt nói đến cái gì mà nghệ thuật nhẫn nại, sao nghe đều cảm thấy là đang nói y.

- Tôi rất trách nhiệm nói cho cậu, người hiểu nghệ thuật nhẫn nại, lúc cần nhẫn nại, cũng là buồn tẻ cô độc, không có lạc thú!
Ngũ Đại Minh nói. Y nói xong, cố gắng mỉm cười, có phong vị tự nhiên phóng khoáng, làm trong lòng người khác sinh ra sự khâm phục.

Hôm nay Trần Kinh tới gặp Hồ Duyệt, chuẩn bị một ít đặc sản dân tộc để tặng, khá nhiều! Mà hắn cũng cố ý chuẩn bị thêm một phần tặng vật, Ngũ Đại Minh mời uống trà, Trần Kinh và y nói chuyện phiếm, cảm giác rất thân thiết khiến trong lòng hắn vui vẻ, liền gọi lái xe mang phần tặng vật đưa đến xe của Ngũ Đại Minh.

Việc này sau khi Ngũ Đại Minh trở về mới biết, y gọi di động cho Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, tay chân cậu thật sự nhanh nhẹn nha, đưa nhiều đặc sản dân tộc như vậy mà không cho tôi biết, cậu thật không vừa nha!

Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Ngũ, biên tập Hồ nói rất hay, nói ngài là người sáng lập ra văn lý luận chúng ta. Bài báo của tôi, tôi tự biết không hay ở chỗ nào, trước đây kinh nghiệm cơ sở ít, viết bài thường di động. Sau vài năm ở cơ sở, tật xấu di động được sửa đi một ít, nhưng tính cẩn thận, nghiêm túc của bài báo, trình độ lý luận còn chưa được!

- Cho nên, có thể biết ngài, từ trong lòng tôi cảm thấy rất cao hứng, vế sau, tôi sẽ có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngài! Một chút đặc sản dân tộc kia, chỉ là một chút tâm ý của tôi!

Đầu bên kia điện thoại, Ngũ Đại Minh cười ha hả nói:
- Hồ Duyệt ơi Hồ Duyệt, thật là vô căn cứ, con người này, dựa vào mồm mép và cây bút mà kiếm cơm, cậu, tôi và y bất đồng. Đúng rồi, đồ cậu đưa tốt lắm, nhất là loại nấm trên núi, trước đây tôi ở trên núi thường đi hái, nhiều năm rồi chưa được ăn lại.

- Tôi gọi điện thoại để cảm ơn cậu, cậu đừng căng thẳng quá!

- Chủ nhiệm Ngũ nếu thấy được, về sau tôi sẽ chuẩn bị cho ngài, đặc sản vùng núi chúng tôi không thiếu!
Trần Kinh vội nói.

- Được rồi! Tốt nhất đừng tặng quà nhiều, về sau có bài văn tốt, có lối suy nghĩ gì hay, nói cho tôi, đó mới là chuyện nên làm.
Lời Ngũ Đại Minh dường như rất cao hứng, y là người đã trải qua nhiều thăng trầm, con người cũng trở nên có hương vị vốn có.