Trần Kinh và Cung Lệ không hay gặp nhau, trước đây cũng không quen biết, cho nên thấy Cung Lệ thể hiện thiện ý, hắn cũng không hiểu ra làm sao!
Cung Lệ tuổi khoảng ba mươi, dáng người cô cao gầy, mặc váy ngắn màu xanh da trời, một đôi chân thon dài đeo tất đen, có một sức hấp dẫn người khác. Như vô tình, cô sinh ra có gương mặt thanh tú, hơn nữa một đôi mắt to, khiến cô nhìn qua có chút trầm ổn, đó là một sự gợi cảm từ bên trong.
Trên mặt Cung Lệ mang tươi cười, trong lòng có hơi căng thẳng.
Phòng hát này cô mới chân chính là bà chủ, Cung Kiến Hoa chỉ là người quản lý sân khấu thôi, hai ngày trước, phòng hát cùng khách trong phòng Công chúa gây sự.
Bời vì đối phương là khách quen, có bối cảnh và thân phận không tầm thường, Cung Kiến Hoa liền đe dọa hai nhân viên phục vụ, để các cô ngậm miệng lại, nếu không sẽ khiến các cô không sống nổi ở Lễ Hà.
Ai biết sau khi đe dọa, một trong hai nhân viên phục vụ lập tức nổi nóng, còn một người sắc mặt trắng bệch, người kia lôi kéo hai cô muốn chạy trốn. Cung Kiến Hoa sợ rủi ro, liền kêu bảo vệ khống chế hai người bọn họ, cấm các cô ra ngoài.
Không thể để chuyện chạy trốn xảy ra, một nhân viên phục vụ tự nhận là người quen của trưởng phòng Trần, nếu không để cô trở về, trong nhà nhất định sẽ biết, đến lúc đó Trưởng phòng Trần đến phòng hát, nhất định muốn cho phong hát đẹp mặt.
Cung Kiến Hoa hỏi người phụ nữ là Trưởng phòng Trần nào, của đơn vị nào, người phụ nữ không nói ra được, trong lòng y cho rằng người phụ nữ này nói linh tinh, y không thả người.
Mà hôm nay, Cung Kiến Hoa bỗng nhiên gặp Trần Kinh, y nghĩ Trần Kinh không phải trưởng phòng Trần sao? Y luống cuống, từ phòng hát đi ra, chạy đến hỏi hai người phụ nữ kia, hỏi các cô Trưởng phòng Trần có phải tên Trần Kinh không, hai người liên tục vuốt cằm, vẻ mặt như không giống giả bộ, Cung Kiến Hoa liền chạy thẳng đến tìm Cung Lệ cầu cứu.
Cung Lệ nghe xong Cung Kiến Hoa kể hết sự tình, cô liền cho Cung Kiến Hoa một cái tát, trong lòng cả kinnh, cô suy nghĩ cân nhắc, liền trực tiếp đến kiểm điểm với Trần Kinh!
- Trưởng phòng Trần, ngài đại nhân đại lượng, tôi thật không biết chuyện người quen của ngài, là cấp dưới không có mắt, không biết nặng nhẹ!
Cung Lệ có chút không yên nói, cô thầm quan sát Trần Kinh.
Trần Kinh hơi nhíu mi, trong lòng hắn có hơi chấn kinh, lời Cung Lệ nói hắn nghe không hiểu, nhưng trên mặt hắn không thay đổi thanh sắc.
Thang Dịch Dương và Mông Hổ hai người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Trần Kinh và Cung Lệ có chuyện gì!
Mà đúng lúc này cửa một lần nữa bị mở ra, Cung Kiến Hoa khom lưng tiến vào, trên mặt khiêm tốn và tươi cười siểm nịnh, y quay lại phía sau nói:
- Chị Hồng vào đi! trưởng phòng Trần ở trong này, tôi thật sự không lừa chị!
ở cửa hiện ra một thân ảnh màu hồng, trước hết hấp dẫn người là một đôi chân đẹp, chân mang giầy cao gót thanh tú, đánh mạnh vào thị giác, trực tiếp hấp dẫn người nhìn lên trên. Hai cô gái trang phục giống nhau, nhưng người phụ nữ này tuổi lớn hơn một chút, bộ ngực cũng lớn hơn.
Bộ ngực lớn, eo thon, hai chân thon dài, biết bao thướt tha uyển chuyển.
Trần Kinh hơi sửng sốt, cau mày lại, người phụ nữ này không xa lạ, chính là gặp ở nhà chú Từ, Ân Hồng.
Lúc trước lật đổ Đàm Thu Lâm, Ân Hồng có lập công lao, nếu như Ân Hồng, không nắm được gáy Lôi Minh, không tìm Lôi Minh, thì vĩnh viễn không tìm ra chứng cứ phạm tội của Đàm Thu Lâm.
Ân Hồng liếc mắt thấy Trần Kinh, cô dịch người một chút, theo bản năng lui về phía sau, nhưng cô thu chân, lập tức dừng lại.
Chợt, cô oa một tiếng khóc lên, bước nhanh tiến vào bên cạnh Trần Kinh, nói:
- Trưởng phòng Trần, có thể gặp được anh tốt quá! Tôi và Lệ Thơm mấy ngày nay đều bị người ta khi dễ!
Cô chỉ tay vào Cung Kiến Hoa:
- Chính là hắn, hắn còn đe dọa chúng tôi, mua chuộc chúng tôi!
Cung Kiến Hoa quá sợ hãi, liên tục xua tay nói:
- Oan uổng, Trần Kinh cái kia chị Hồng, tôi mỗi ngày đều rượu ngon thịt ngọt hầu hạ còn gì! Khi nào thì bỏ mặc?
Cung Kiến Hoa sợ tới mức hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống lạy, mà đúng lúc này, ở cửa bóng dáng Từ Lệ Thơm xuất hiện.
So sánh với Ân Hồng, Từ Lệ Thơm nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, bình thường cô ở nhà đều ăn mặc kín đáo, là hương vị gạo nhà.
Mà hiện tại, cô mặc vào trang phục đi làm này, da thịt trắng như tuyết, nhất là đùi dưới làn váy ngắn, đầy đặn mượt mà, mà không thô, như thế vừa đúng, vừa vặn có thể làm bùng cháy dục vọng nguyên thủy trong lòng con người, người bị hấp dẫn ánh mắt mất tự nhiên liền nhìn phía khác.
Từ Lệ Thơm mặt rất hồng, cô từ cửa đi vào, chân tay luống cuống, lắp bắp, lắp bắp hồi lâu mới nói:
- Trưởng phòng Trần tôi, tôi lo lắng thân thể cha tôi, lại... lại..., tôi cũng muốn làm việc, nhưng còn có đứa nhỏ!
Nhà chú Từ theo quan niệm truyền thống, nơi phòng hát ca múa như vậy bọn họ là tuyệt đối không tiếp thu được , đó là nguyên nhân Từ Lệ Thơm nhìn thấy Trần Kinh liền xấu hổ chột dạ. Kỳ thật cả nhà chú Từ và Trần Kinh có thể coi quen biết tuy nhiên , chính là hiện tại. Ngẫu nhiên Trần Kinh cũng sẽ đến nhà họ ăn cơm, đứa nhỏ của Từ Lệ Thơm tên Từ Bân, nhìn thấy trần kinh liền gọi chú Trần, một tên nhóc miệng lưỡi khó lường.
- Ngồi đi! Đừng đứng mãi!
Trần Kinh nói, hắn chỉ sô pha, Ân Hồng lôi kéo Từ Lệ Thơm ngồi bên cạnh Trần Kinh, Trần Kinh nhíu mày, Ân Hồng vẫn vui vẻ rạo rực.
Mấy ngày nay trong lòng cô khó chịu chịu không nổi, cô nhìn thấy bộ dáng âm trầm đểu cáng của Cung Kiến Hoa kia trong lòng liền lo lắng. Mà hôm nay, Cung Kiến Hoa đột nhiên đổi tính, không phải là ngoài cười nhưng trong không cười, lại còn vô cùng cung kính, miệng gọi chị Hồng, giống như chỉ cần Ân Hồng cần, để y thêm chân cũng không có vấn đề gì.
Ân Hồng trong lòng buồn bực, nghĩ thầm rằng hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao?
Bây giờ cô rốt cuộc hiểu được ngọn nguồn, hóa ra là Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi, Trưởng phòng Trần Kinh có quen biết Từ Lệ Thơm đã đến đây.
Sự uy nghiêm và bản lĩnh của Trần Kinh Ân Hồng đã sớm kiến thức, hiện tại thấy hắn gần ngay trước mắt, lập tức liền dọa tới mức Cung Kiến Hoa tè ra quần, Cung Lệ bình thường đi đường mông xoắn lên, lúc này đều trở thành thục nữ, trên mặt tràn ngập xấu hổ và không yên, cơ hội như vậy, Ân Hồng lại làm sao có thể bỏ qua?
Nếu không phải cô đối với Trần Kinh có vài lời kiêng kị, ý định ôm lấy Trần Kinh trong đầu cô cũng có.
Thế nào mới là đàn ông? Trần Kinh kia mới là người đàn ông chân chính, bộ dạng anh tuấn, lại tuổi trẻ, mấu chốt là thể diện. Trước kia cô cảm thấy cùng Lôi Minh như vậy lăn lộn giang hồ, đi đến đâu cũng được người khác gọi là anh, như vậy thật có thể diện.
Hiện tại Ân Hồng hiểu được, cái loại thể diện này kỳ thật chính là cứt chó, làm sao giống Trần Kinh như vậy, điềm đạm nho nhã ngồi xuống, người chung quanh đều như các vì sao vây quanh mặt trăng, hắn chỉ cần hơi nhíu nhíu mày, trong lòng người đều cảm thấy bất ổn, không thể ngồi yên.
Ân Hồng cho rằng, người đàn ông như Trần Kinh, cô bằng này suy nghĩ, cơ hội gần người như vậy, thì phải trả giá cái gì cũng đáng, động vào cũng làm cho người ta hưng phấn.
Cung Lệ vừa xin lỗi vừa kể Trần Kinh nghe ngọn nguồn sự việc, đưa trách nhiệm và vấn đề nhận về mình, hạ thật thấp vị trí của mình.
Cô nói:
- Trưởng phòng Trần, sự việc là như thế này, người anh em họ này của tôi bình thường có cái đuôi vểnh, không biết được lợi hại, cũng không nhận biết người, phạm phải việc sai trái ngốc nghếch, hôm nay tôi này làm chị cũng không thiên vị hắn, ngài yêu cầu sắp xếp như thế nào đều được, tôi tuyệt đối giơ hai tay ủng hộ!
- Được rồi! Người không có việc gì là tốt rồi!
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Công ty hẳn nên có cách đền bù, nên cân nhắc sắp xếp đi! Tôi sẽ không hỏi nữa!
Mắt hắn nhìn Từ Lệ Thơm, mặt Từ Lệ Thơm đỏ ửng như quả táo chín, căn bản không dám đối diện hắn.
Trần Kinh thở dài một tiếng, hắn mấy ngày hôm trước tới nhà lão Từ, hai lão Từ còn lải nhải cô bé mệnh khổ, một người nuôi sống chính mình còn có thể, trong nhà còn có ba miệng ăn đang chờ cô. Khi đó trong lòng Trần Kinh sao lại không nghĩ đến chuyện giúp Từ Lệ Thơm tìm việc làm?
Nếu hai lão Từ biết con gái mình thường xuyên ăn mặc như vậy, làm công việc này, bọn họ chỉ sợ cơm ăn không nổi!
Đế Hào mà Trần Kinh biết, là một nơi thư giãn hợp pháp, chỉ cần người tỉnh tôi nguyện, nhân viên phục vụ không phải ai cũng là liệt nữ trinh tiết, ra ngoài làm chuyện này cũng rất nhiều.
- Ngày mai đem hồ sơ đến cho tôi! Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm việc khác cho cô!
Trần Kinh nói.
Từ Lệ Thơm đỏ mặt, muốn nói câu cảm ơn, lại làm sao cũng không mở miệng được, Ân Hồng bên cạnh cô nổi nóng, nói:
- Trưởng phòng Trần, tìm việc làm cho Lệ Thơm, cũng không được quên tôi đâu đấy! Tôi và cô ấy là chị em tốt, hơn nữa, Lệ Thơm tính tình như vậy ôn hòa, gặp người cố ý gây rối, ức hiếp cô ấy làm sao bây giờ...
Trần Kinh nghe thấy có chút không kiên nhẫn, Ân Hồng vội dừng câu chuyện, câu nói kế tiếp liền nghẹn trong yết hầu!
Vừa sắp xếp vừa gây sức ép, từ sau Cung Kiến Hoa và Cung Lệ để cho Từ Lệ Thơm và Ân Hồng rất nhiều ưu đãi, có sự ưu đãi này, Ân Hồng lập tức quên hết tất cả, mọi chuyện cứ bỏ qua như vậy!
Đợi Cung Kiến Hoa và Cung Lệ tươi cười, ngàn ân vạn ta rời khỏi, không khí trong phòng hát đã thay đổi!
Mông Hổ cầm chén lên uống một hơi cạn sạch, nói :
- Trưởng phòng Trần cũng quá nhân từ! Đối với Cung Lệ dựa vào khuôn mặt kiếm cơm như vậy, người phụ nữ không biết liêm sỉ, nên chỉnh cô ta một chút!
- Nếu không, những người này còn có thể đạp lên mặt mũi người khác!
Trần Kinh nhíu mày xua tay, nói:
- Được rồi, được rồi! Hôm nay thật mất hứng, ăn bữa cơm xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính tiền đi, chúng ta đi thôi!
Thang Dịch Dương đứng dậy nháy mắt với Mông Hổ, Mông Hổ vội câm miệng, bọn họ đều nhìn ra, Trần Kinh có vẻ mất hứng!
Hai vị phòng Công chúa kính cẩn đưa ba người Trần Kinh đi ra, thật lâu sau, hai người không nói một câu!
Các cô hôm nay đã kinh hãi, hai người thật sự không thể tưởng tượng được, anh chàng bảnh bao trẻ tuổi, ôn hòa, nho nhã lễ độ, mi thanh mục tú kia, không ngờ lại lợi hại như vậy. Vừa rồi, thấy bộ dáng hai người bà chủ lớn và ông chủ bé, lanh lợi thành như chó Nhật, làm sao có kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến người khác như thường ngày?