Quan Sách

Chương 146: Có tiền dễ làm việc!




Thư Trị Quốc quả nhiên không nuốt lời, ông ta nói một câu, đường Trần Kinh đi vốn nhỏ hẹp trở nên rộng rãi bằng phẳng.

Tài vụ huyện cấp kinh phí hơn ba trăm nghìn cho Phòng kinh tế thương mại, lo lắng trong lòng Trần Kinh tiêu tan, mà cao thấp Phòng kinh tế thương mại khí thế cũng tăng cao.

Phòng họp Phòng kinh tế thương mại, Chủ nhiệm văn phòng Hách Lâm phụ trách ghi chép bước vào bắt đầu, triệu tập nhân viên văn phòng vui vẻ nói:
- Trưởng phòng Trần đặc biệt phê chuẩn, công việc văn phòng chúng ta vất vả, cuối tuần này, toàn thể chúng ta đi Tu Mai ngâm suối nước nóng, hóa đơn nhà nước.
Người trẻ tuổi trong văn phòng lên tiếng hoan hô, từ trong đám đông đi ra, Hách Lâm cầm sổ ra khỏi văn phòng, trong lòng thỏa mãn.

Nhiều năm như vậy làm nhà nghèo, bây giờ khi có tiền, Hách Lâm cảm thấy lưng mình thẳng hơn rất nhiều.

Nhất là sau khi Tô Quang Hoa bị lật đổ, mọi người phê bình Phòng kinh tế thương mại kém cỏi, là con sâu làm giầu nồi canh. Kỳ thật, thời điểm Tô Quang Hoa ăn tiền và tiền công trình, Phòng kinh tế thương mại cũng không làm ăn được nhiều, chủ yếu dựa vào nhà nước, làm sao mà giàu được?

Hách Lâm làm được vài năm, mọi người trong văn phòng được bộ phận tài vụ ngoài kia chia tiền thưởng cũng không đều đặn, lúc đó con Hách Lâm lên trung học, trong nhà thật sự rất khó khăn.

Mà hôm qua, Trưởng phòng Trần đã ra quyết định rõ ràng, về sau những đơn vị bên trong, tiền thưởng và phúc lợi được cho vay, không khuất nợ dù chỉ một hào. Phòng kinh tế thương mại không vi phạm được quyết định thưởng tiền, nhưng mọi người cũng không được nghỉ công tác quá một ngày, như vậy công tác làm sao có thể coi là tích cực?

Trần Kinh nói câu này, làm cho mọi người đều hoan nghênh, bởi vì truyền đạt yêu cầu của Trưởng phòng, mọi người không một ai mất hứng, cười toe toét, đều là người bình thường, đơn vị làm việc hiệu quả và có lợi ích tốt, đi ra ngoài cũng có thể diện, thắt lưng cũng thẳng hơn một chút.

Lúc Hách Lâm đến phòng họp chính, Nhâm Chí Hiền, Phùng Vi Quốc, Mao Thanh ba người đã đến, Hách Lâm vội thu lại tươi cười, vô cùng cung kính chào hỏi ba người, Nhâm Chí Hiền hơi kiêu ngạo, Phùng Vi Quốc hướng y cười cười, Mao Thanh tiến đến trước mặt y nói:
- Lão Hách, bây giờ đi thôi! Tôi thấy anh càng ngày càng trẻ hơn, có phải đi theo bên cạnh trưởng phòng Trần, liền cảm thấy bản thân trẻ ra một chút?

Hách Lâm cười nói:
- Ngài đừng nói vậy, phó phòng Mao, ngài như vậy, làm tôi cũng tưởng có cảm giác như vậy!

Y và Mao Thanh cười, Mao Thanh trước kia theo Nhâm Chí Hiền, nhưng hiện tại Phòng kinh tế thương mại đã là Trần Kinh nhất thống thiên hạ, nhất là lần này Trần Kinh tranh thủ xin cấp ngân sách đáng kể, trước đó hắn lập uy, bây giờ có cà rốt phía sau, cao thấp toàn Phòng còn có ai không hướng tâm về?

Mao Thanh hiện tại cũng muốn làm kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, sống chết dựa vào Trần Kinh, hai ngày trước vừa cùng bà xã đến nhà Trần Kinh, hiện tại y cũng tự cho mình là người của Trần Kinh.

Diễn xuất của Mao Thanh lúc này làm Hách Lâm không thích lắm, nhưng y hiện tại cũng được coi là người của Trần Kinh, y nhớ tới mỗi lần gặp Nhâm Chí Hiền, đối phương tươi cười, y liền cảm thấy mình lựa chọn chính xác.

Trưởng phòng Trần quản lý Phòng kinh tế thương mại được hay không là vấn đề danh chính ngôn thuận, lòng dạ và khí độ y, quả thực không bằng Nhâm Chí Hiền.

Trong trường hợp như vậy, ghê tởm Nhâm Chí Hiền một chút, Hách Lâm không ngại, bởi vì y nhớ bản thân vì Nhâm Chí Hiền làm nhiều chuyện như thế, cuối cùng Nhâm Chí Hiền lại tỏ vẻ vô tình, trong lòng y không hiểu được, có lẽ đây là sự thật trong quan trường đi!

- Ha hả, đều đã đến rồi?
Mở cửa, Trần Kinh hôm nay mặc sơ mi kẻ, tóc chải nếp, cười đứng ở cửa.

Ba phó phòng trong phòng giống như bị người gọi. Giống như nghe hiệu lệnh, đồng thời đứng dậy, trong ba người, tuổi Mao Thanh trẻ nhất so với Trần Kinh cũng hơn mười tuổi, nhưng thấy bộ dáng câu nệ của họ bây giờ, cũng thật tự nhiên.

Trần Kinh cũng tự nhiên, sau khi vào cửa hắn vươn tay chỉ, nhẹ nhàng nói:
- Ngồi, ngồi đi!

- Thông báo với mọi người một tin tốt, tài vụ huyện định cấp xe công vụ mới cho chúng ta, trước mắt sẽ có ba chiếc mới. Chiếc đầu là Santana 2000, một chiếc là Lird born, còn một chiếc có thể là Mazda nhập khẩu.

- Lão Phùng, lão Nhâm, về sau chúng ta không cần lo lắng chuyện xe cộ nữa, bí thư Thư nói Phòng kinh tế thương mại chúng ta là đại biểu cho hình tượng Lễ Hà, tôi thấy hình tượng Lễ Hà nên có ba chiếc xe hẳn không có vấn đề gì!
Trần Kinh cười nói.

Phùng Vi Quốc mắt sáng lên, vội hỏi:
- Trưởng phòng Trần, Ban quản lý của tôi sẽ nhận chiếc Lird born, ban quản lý chúng ta nhiều người như vậy, một chiếc Santana, dùng không đủ!

Nhâm Chí Hiền giật mình, gượng cười, trong lòng y cảm thấy vô lực.

Trần Kinh mới đến Phòng kinh tế thương mại, Nhâm Chí Hiền còn tự tin vào chính mình, cho rằng Phòng kinh tế thương mại này y vẫn có năng lực nắm giữ trong tay. Nhưng bây giờ, y liền phát hiện, tất cả Phòng kinh tế thương mại giờ đã cảnh còn người mất.

Bản lĩnh lôi kéo lòng người của Trần Kinh thật giỏi, ngoài miệng lưỡi lợi hại, hiện tại một lúc xin cấp nhiều kinh phí như vậy, sau đó lại xin được ba chiếc xe mới, một khoản kinh phí lớn như vậy,... Nhâm Chí Hiền tự than thở.

Cao thấp Phòng kinh tế thương mại, phần lớn đi làm bình thường... đều ủng hộ lãnh đạo bọn họ.

Để mọi người hiểu được, có tiền tiêu, phúc lợi tốt, có thể diện, lãnh đạo như vậy ai không thích?

Thời gian trước, Nhâm Chí Hiền cảm thấy mình bước vào cửa Phòng kinh tế thương mại này ai cũng có bộ dáng như con chó, ai thấy y đều vô cùng cung kinh gọi một tiếng Phó phòng Nhâm.

Hiện tại y cảm thấy, mọi người nhìn mình với ánh mắt sâu xa hơn, mà xe Trần Kinh dừng lại trước sân, lại làm cho mọi người một phen xao động.

Nhâm Chí Hiền bỗng nhiên cảm thấy con đường mình đi ngày càng hẹp, có lẽ thật sự nên nghe theo đề nghị của lão đại, một lần nữa xem lại vị trí của mình!

- Lão Phùng, chuyện xe cộ tôi nói trước, nên suy nghĩ chuyện khu kinh tế mới! Thái độ của huyện đối với chúng ta rất rõ ràng, chúng ta đòi trả tiền thù lao, phải cấp xe, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải tạo ra thành tích! Thành tích gì? Trọng điểm là thu hút đầu tư!
Trần Kinh cất cao giọng nói:
- Theo ý của Huyện ủy, muốn tách bộ phận Xúc tiến đầu tư ra ngoài Phòng kinh tế thương mại, nhưng cuối cùng cân nhắc kỹ càng lại không làm như vậy nữa! Đây là để cho chúng ta một cơ hội!

Ánh mắt Trần Kinh chậm rãi đảo qua mặt ba người, trầm ngâm một lát nói:
- Bộ phận xúc tiến đầu tư có cố gắng đi ra ngoài, nhưng thu hút vốn đầu tư phải có người chuyên môn phụ trách, lúc này Huyện ủy đã cấp cho chúng ta một Phó phòng chuyên môn phụ trách công tác đầu tư. Tất nhiên, chúng ta có thể tự đề bạt, tôi chỉ có thể nói, vị trí này rất trọng yếu, tôi hy vọng lão Phùng và mọi người lưu tâm!
Lời Trần Kinh nói, Phùng Vi Quốc không có cảm giác, y phụ trách Ban quản lý khu kinh tế mới, mà cấp bậc bản thân y cũng đã vậy rồi, đối với chuyện phụ trách công tác thu hút đầu tư y không có hứng thú mấy.

Nhưng hai vị Nhâm Chí Hiền và Mao Thanh, sắc mặt thay đổi rõ ràng.

Ý của Trần Kinh rất rõ ràng, về sau phòng kinh tế thương mại trừ hắn ra, Phó phòng phụ trách thu hút đầu tư chắc chắn là Phó phòng thường trực, trách nhiệm này đẩy tới cho Nhâm Chí Hiền và Mao Thanh, đây vốn là chuyện rất mẫn cảm.

Có khả năng Huyện ủy bổ nhiệm, cũng có khả năng từ nội bộ đề bạt, Nhâm Chí Hiền và Mao Thanh rốt cuộc hai người có bao nhiêu cơ hội?

Trần Kinh đối với điểm này không gợi ý, điều này làm trong lòng Nhâm Chí Hiền và Mao Thanh bất ổn, một sự kiện lớn như vậy, chuyện họp sau đó, hai người cũng không yên lòng. Cũng may chuyện hôm nay không nhiều, chủ yếu đề cập đến vài vấn đề tiền lương, tiền thưởng, phúc lợi của Phòng kinh tế thương mại.

Trong Phòng có tiền, dùng một khoản giải quyết phúc lợi, tiền thường, đây là ủng hộ sĩ khí, làm mọi người không buồn phiền ở nhà, như không cần thiết, kỳ thật rất trọng yếu.

Một đơn vị có sức chiến đấu hay không, đầu tiên là phải đoàn kết mọi người. Người trong cuộc có thể diện, người đi làm tụ tập một chỗ bàn luận nhiều nhất chính là tiền thưởng và phúc lợi.

Đơn vị có tiền thưởng, phúc lợi tốt, mọi người trong đơn vị có thể diện, vô hình trung, sẽ tăng cường cảm giác vinh dự và sự đoàn kết.

Mặt khác, đơn vị có phúc lợi tốt, tất cả mọi người đều muốn chui vào trong, cũng có lợi cho chọn lựa và sàng lọc nhân tài, cho nên Trần Kinh đi bước này, chính là dùng đồng tiền, làm cây mận gai
Phòng kinh tế thương mại được mọi người yêu thích, hâm mộ!

Báo buổi sáng Tam Sở, trang bốn, bài báo nói về vấn đề thu hút đầu tư như thế nào kết hợp với đặc điểm kinh tế địa phương, kí tên là “Lễ Hà, Thư Trị Quốc, Trần Kinh”. Thư Trị Quốc ngồi ở văn phòng, đeo kính mắt, cầm tờ báo buổi sáng Tam Sở xem tới xem lui, trong lòng hưng phấn.

Báo buổi sáng Tam Sở quả nhiên có tầm ảnh hưởng lớn, báo vừa ra, Thư Trị Quốc liền nhận được điện thoại của một số người bạn từ thành phố gọi đến chúc mừng, trong đó, hơn nữa còn Trưởng ban ban tuyên giáo Tỉnh ủy Thái Khánh Văn gọi di động cho ông ta.

Trưởng ban Thái trong điện thoại nói:
- Trị Quốc, bài báo này viết thật đúng lúc, chúng ta vừa vặn muốn làm một buổi thảo luận về vấn đề thu hút đầu tư, bài báo này đối với công tác của tôi đúng là để mai phục tốt!
Thư Trị Quốc nói:
- Trưởng ban Thái nói vậy làm tôi rất sợ hãi, hiện tại Lễ Hà chúng tôi là bất đắc dĩ, nếu không học tập người khác có thêm kinh nghiệm, chúng ta sẽ không biết gì. Gần đây chúng tôi chuyên trách nghiên cứu vấn đề thu hút đầu tư, cho nên mới viết bài báo này.

- Cá nhân tôi không dám kể công, đây đều là kết tinh trí tuệ cộng đồng chúng tôi!
- Trị Quốc, đừng khách sáo với tôi! Hôm nay tôi gọi điện thoại đến là để thương lượng, cái cây bút Trần Kinh của Lễ Hà tôi rất coi trọng, cây bút như vậy ở Lễ Hà thật đáng tiếc! Có thể chịu khó để cậu ấy đến Ban tuyên giáo Tỉnh ủy một thời gian không? Tôi không phải là người vô ơn.
Thái Khánh Văn trong điện thoại lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Thư Trị Quốc đau khổ nói:
- Trưởng ban Thái, nhầm rồi! Trần Kinh là trưởng phòng kinh tế thương mại của chúng tôi, chuyên phụ trách công tác thu hút đầu tư, làm sao mà viết bài?
Lúc nói lời này, trong lòng Thư Trị Quốc có bao nhiêu vừa lòng, nhân tài ở Lễ Hà y quản lý, chuyện này rất đáng để kiêu ngạo nha!