Quan Sách

Chương 1313: Có người vui mừng, có người lo!




Từ Binh uống rất nhiều rượu, đã ngà ngà say.

Buổi tối Trần Kinh còn có việc, cho nên đã cố ý khống chế thời gian của bữa tiệc.

Từ Binh và Tô Hoa Bình tiễn Trần Kinh đến bãi đỗ xe, Tô Hoa Bình có chút kích động, nắm tay Trần Kinh nói:

-Trưởng ban thư ký, hôm nay anh không thể tận hứng, tôi thật sự rất hổ thẹn, hôm nào anh rảnh, tôi nhất định sẽ đền bù cho anh một yến hội…

Trần Kinh cười cười nói:

-Lão Tô, hôm nào nói chuyện sau, bữa tiệc hôm nay không tệ, quán Tam Giang Ngư này quả nhiên danh bất hư truyền!

Tô Hoa Bình nắm chặt tay Trần Kinh thật lâu không nói gì.

Trên bàn ăn, Tô Hoa Bình đã xác định, chuyện điều tra của Ủy ban Kỷ luật trước mắt đã tạm dừng rồi.

Lã Quân Năm là đồng chí lão thành, có sức ảnh hưởng lớn từ lão lãnh đạo, ông ta chủ động giải thích tình hình với Bí thư Ngũ, nói đến vấn đề của mình.

Sau khi Tỉnh ủy tổng hợp, suy xét, cuối cùng quyết định lấy đại cục làm trọng, Lã Quân Năm đồng ý mang thứ đó về cho Tô Hoa Bình, chuyện này cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên Ngũ Đại Minh đã có chỉ thị, không tiếp tục truy cứu nữa.

Những lời này của Trần Kinh chẳng khác gì đã cứu vãn sinh mạng chính trị của Tô Hoa Bình.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, nếu quả thật Trần Kinh muốn diệt anh ta, cho dù là Bí thư ra chỉ thị, Trần Kinh cũng tự có cách khiến Tô Hoa Bình bị xử phạt tơi bời, mất đi cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Tảng đá nặng trong lòng Tô Hoa Bình, cuối cùng cũng đã được gỡ xuống, anh ta vô cùng thoải mái.

Đồng thời anh ta cũng nhận thức được, khả năng kinh người của Trần Kinh trong Tỉnh ủy.

Hiện tại cán bộ Kinh Giang ở tỉnh Sở Giang đang thăng tiến rất nhiều sao?

Ân Lâm đã không ổn rồi, việc bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian,Chủ tịch thành phố Đức Cao, Đan Gia Cường rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư của Ân Lâm.

Bên Dung Châu kia có tâm phúc của Trần Kinh Liễu Tân Lâm. Nghe nói đã nắm giữ được quyền lực của Đảng trong tay, đã bắt đầu thi triển năng lực ở Dung Châu.

Lần này Trần Kinh thị sát Dung Châu, chẳng khác nào cho Liễu Tân Lâm một sự ủng hộ mạnh mẽ về tinh thần, nói không chừng vài năm sau, Dung Châu sẽ thay đổi. Trong số lãnh đạo Đảng sẽ có tên của Liễu Tân Lâm.

Ngoài những cán bộ đó ra.

Sở Công an tỉnh còn lập tức quyết định Hồ Lệ làm lãnh đạo, là một anh em đáng tin của Trần Kinh. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức Biên Kỳ có quan hệ vô cùng thân thiết với Trần Kinh.

Con của Biên Kỳ chính là một tay Trần Kinh đưa lên, sau khi Trần Kinh nhận chức Trưởng ban thư ký, việc đầu tiên chính là điều con của Biên Kỳ đến Phòng Đốc tra Tỉnh ủy, ủy thác trọng trách.

Mặt khác, Phó bí thư Tương Bình phụ trách công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là thân tín của Trần Kinh, Trần Kinh có thể thực nhẹ nhàng tác động đến công tác của Ủy ban Kỷ luật, trong đó hơn phân nửa đều là nhờ có Tương Binh ủng hộ hắn.

Hiện tại trong Chính đàn Sở Giang, những người có giao tình thân thiết với Trần Kinh đều là những phe phái có thực quyền, có một số người chỉ cần dậm chân một cái, mặt đất Sở Giang có thể rung động luôn.

Hiện tại Tô Hoa Bình đã ý thức được, nếu mình còn muốn sống ở Chính đàn Đông Sơn Sở Giang, đi theo con đường trước kia tuyệt đối chỉ có đường chết mà thôi.

Anh ta nghĩ cách làm dịu đi quan hệ với Trần Kinh, không mong có thể gần gũi với Trần Kinh, chỉ cần Trần Kinh không nhắm vào anh ta, anh ta đã thắp hương cảm tạ rồi.

Tô Hoa Bình hàn huyên với Trần Kinh xong, thời gian cứ dần dần trôi qua.

Từ Binh nắm lấy tay Trần Kinh, ngà ngà say nói:

-Trưởng ban thư ký, bữa cơm hôm nay tôi nợ anh một mối ân tình. Nói thật lòng, bữa tiệc như vậy thật khó mà có được. Nhưng lúc trước khi còn là Trưởng ban thư ký, Hoa Bình đã từng ủng hộ việc cải cách giáo dục, anh ta tìm đến tôi, tôi khó mà có thể chối từ được!

Trần Kinh hơi nhíu mày, trong lòng hắn vốn không thoải mái chút nào.

Bởi vì hắn căn bản cũng không muốn gặp Tô Hoa Bình, hắn luôn thầm nói, Từ Binh làm gì vậy, ai cũng dẫn đến gặp mình là sao.

Trên quan trường, đôi khi gặp phải tình huống như này sẽ rất khó xử.

Dù là ai cũng đều phải có thể diện. Tô Hoa Bình âm thầm chống lại Trần Kinh, Trần Kinh rất giận, nghiêm khắc phản kích, nhưng đều âm thầm mà làm cả.

Mọi người gặp mặt nhau, Tô Hoa Bình không cùng cấp. Trần Kinh có thể nói được điều gì ngay trước mặt người khác đây?

Nhưng hắn vừa nghe những lời nói của Từ Binh, hắn đành phải nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.

Cải cách giáo dục ở Sở Giang là chuyện của mấy năm trước, là một sự kiện được đầu tư rất lớn.

Lúc đó Từ Binh mới nhận chức trên chiến tuyến giáo dục, ông ta tích cực thúc đẩy cải cách giáo dục, đề xuất xóa bỏ chế độ giáo dục cấp bậc trung học, xóa bỏ hiện tượng lũng đoạn lợi ích giáo dục, thực hiện cải cách giáo dục trong phạm vi toàn tỉnh.

Lúc đó, ở Bộ giáo dục ông ta vẫn chỉ là một Phó giám đốc sở.

Cuộc cải cách này được tiến hành, địa điểm thí điểm đầu tiên chính là thành phố Sở Thành.

Thành phố Sở Thành thí điểm được một năm, phản ứng từ cơ sở tương đối lớn.

Kiện cáo rất nhiều. Vì sao cải cách giáo dục lại khó như vậy? Chính là vì trong thể chế giáo dục có quá nhiều người.

Có rất nhiều người cả đời dạy học trồng người, tư tưởng của bọn họ tương đối cổ hủ, thông qua phương pháp giải quyết thúc đẩy bằng hành chính tất sẽ khiến đám người này liều mạng phản đối.

Đám người này thường ngày rất hiền lành dường như vô hại.

Nhưng khi bọn họ bất mãn, đi khắp thiên hạ đòi công lý, thật sự rất đáng sợ.

Cũng vì lần cải cách giáo dục đó, Ủy ban giáo dục quốc gia cũng bị kinh động, các bản cáo trạng của giáo viên gửi đến Trung ương, Trung ương thậm chí còn thành lập một tổ điều tra chuyên môn đặc biệt điều tra việc này.

Khi ấy Từ Binh phải đối mặt với một mối nguy hiểm chưa từng có, cuối cùng Tỉnh suy xét đến mọi phương diện cân bằng, thẳng tay miễn chức của Từ Binh.

Đoạn thời gian đó là thời điểm tệ hại nhất của Từ Binh.

Sau khi bị cắt chức Phó giám đốc Sở giáo dục, ông ta phải đến tạm giữ chức ở Cục cựu cán bộ, ẩn thân nhiều năm mới có thể quay lại Kinh Giang một lần nữa.

Cho nên, Từ Binh nói lúc trước Tô Hoa Bình đã từng ủng hộ cải cách giáo dục, một câu nói đó trên thực tế đã nói ra sự khó xử của ông ta.

Quan trường vốn là một nơi trao đổi lợi ích, từ trước đến nay, lợi ích đều đứng hàng đầu cả.

Trong lòng Từ Binh vẫn luôn nợ một mối ân tình, điều này thực vô cùng đáng quý, Trần Kinh còn có thể nói gì đây?

Tô Hoa Bình từng ủng hộ cải cách giáo dục, cái này vừa hay, mấy hôm trước nội bộ Ban Tổ chức tỉnh ủy còn đang đau đầu về hướng giải quyết vấn đề của Tô Hoa Bình, văn kiện đều đưa tới bàn làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh đã dứt khoát đề nghị bọn họ sắp xếp Tô Hoa Bình đến chiến tuyến giáo dục, tiếp tục phát huy nhiệt huyết của mình, dường như đây cũng là một lựa chọn không tồi.



Mưa mùa hạ, cả chặng đường từ Dung Châu đến tỉnh thành đều lầy lội, khó chịu.

Ngồi ở ghế sau xe, Thiệu Vĩnh Cường có chút bất an.

Trước đó không lâu, Bí thư Tỉnh ủy, Ngũ Đại Minh, đích thân đến thị sát Dung Châu, Thiệu Vĩnh Cường, ngoài lỏng trong chặt, tiếp đãi nhiệt tình, cơ bản coi như thuận lợi qua ải.

Nhưng thời gian gần đây, buổi tối anh ta vẫn trằn trọc khó ngủ như trước, bởi vì Ngũ Đại Minh trở lại tỉnh thành, những tin tức tiêu cực trong lần thị sát này bắt đầu điên cuồng lan truyền khắp tỉnh thành.

Tin tức tiêu cực của Đức Cao là do ai truyền ra, Đức Cao sụp đổ rồi, ai là người cao hứng nhất?

Rất rõ ràng, rất nhiều mũi nhọn đều hướng về Dung Châu, đều hướng về Thiệu Vĩnh Cường.

Thiệu Vĩnh Cường cảm thấy một áp lực tinh thần vô cùng lớn, anh ta cảm giác được trong đội ngũ cấp cao của tỉnh đã sớm dậy lên một cuộc thanh trừ, sắp sửa ập đến rồi.

Lã Quân Năm âm thầm buông tay, hiện tại sắp không trì hoãn được nữa rồi.

Lã Quân Năm âm thầm bỏ cuộc, đám thuộc hạ này sẽ đi đâu đây?

Hiện tại vừa đúng lúc, có nhiều tin đồn bất lợi về Đức Cao, chẳng phải khiến cho Thiệu Vĩnh Cường càng đáng ngờ hơn sao?

Lần đầu tiên Thiệu Vĩnh Cường cảm nhận được mối nguy lớn chưa từng có từ khi nắm quyền ở Dung Châu đến giờ.

Mối nguy hiểm đến từ bên ngoài khiến anh ta cảm thấy bản thân ăn bữa nay lo bữa mai, có lẽ Ban Tổ chức Tỉnh ủy bất cứ lúc nào cũng có thể ra thông tri thay đổi Bí thư Thành ủy Dung Châu, mà tiền đồ của anh ta có thể sẽ được sắp xếp làm một chức Phó cục nào đó cho đến khi về hưu.

Lãnh đạo cơ sở thành phố cấp III đi theo con đường này rất nhiều, Thiệu Vĩnh Cường có đi vào con đường này cũng không có gì là kỳ lạ.

Chính trị luôn tàn khốc như vậy, chính là một cái Kim Tự Tháp.

Càng lên cao càng nhọn, người cố leo lên cũng rất nhiều, năng lực cá nhân chỉ là một phương diện rất nhỏ, mấu chốt vẫn là kinh nghiệm.

Đứng đúng hay sai phe, đây là sai lầm căn bản, thường sẽ dẫn đến kết quả cuối cùng của kiếp sống chính trị.

Ngồi trong xe điều hòa, thời tiết bên ngoài đang lạnh nhưng Thiệu Vĩnh Cường vẫn cảm thấy rất nóng.

Anh ta vốn đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ và phương pháp hằng mong dần dần thành lập một mạng lưới quan hệ mới.

Hiện tại ở Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Trần đang nổi lên, cán bộ đứng đầu Kinh Giang, tuy rằng còn trẻ nhưng rất nóng tính.

Lần này Thiệu Vĩnh Cường nhân cơ hội Bí thư thị sát, tiếp xúc với Trần Kinh vài lần, gây ấn tượng với Trưởng ban thư ký Trần, ấn tượng của Trần Kinh về anh ta hình như cũng không tồi.

Anh ta liền nghĩ cách tiếp cận Trần Kinh.

Anh ta cảm thấy nếu như có thể trì hoãn nửa năm, anh ta nhất định có thể tìm được cách giải quyết.

Nhưng trời không chiều lòng người, khi anh ta đang cố gắng, Tỉnh ủy liền gọi điện thoại đến, thông báo anh ta lập tức về Tỉnh thành báo cáo công tác.

Bây giờ không phải là giữa năm, cũng không phải cuối năm, thông báo này khiến Thiệu Vĩnh Cường không hiểu gì cả, đồng thời cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Từ Dung Châu đến Sở Thành chỉ hơn 400 dặm đường, hơn nữa nếu đi với tốc độ cao chỉ cần khoảng hơn sáu giờ là có thể tới nơi.

Anh ta nhận được thông báo liền lập tức đến Tỉnh thành, nhưng đoạn đường này thật sự quá dài, bình thường đã cả thấy rất dài, hôm nay còn cảm thấy rất gian nan.

Từ Dung Châu qua Đức Cao, sau đó qua Cửu Lễ, xuyên qua hai thành phố, Thiệu Vĩnh Cường vẫn luôn giữ một tư thế cố định, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong mưa, núi nhìn rất đẹp, phong cảnh nông thôn bắc bộ ở Sở Giang đẹp đến mê người.

Thiệu Vĩnh Cường phát hiện mình bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm, anh ta nghĩ có thể cơ hội đi lại con đường này của mình sẽ không còn nhiều nữa.

Xe của anh ta là chiếc số 1 của Thành ủy, một chiếc Passat cũ, đời không qúa cao nhưng anh ta rất thích.

Bởi vì mọi người ở Dung Châu đều biết chiếc xe này, điều này cũng chứng tỏ anh ta đã nắm quyền ở Dung Châu nhiều năm rồi, thể hiện thanh danh của anh ta ở Dung Châu.

Dung Châu muốn làm công tác du lịch, anh ta thúc đẩy, làm du lịch tám năm, anh ta chạy khắp các khu du lịch của cả nước học hỏi kinh nghiệm, từ Phó chủ tịch thường trực thành phố đến người đứng đầu thành phố, đã phải trả một cái giá khó có thể dùng một lời nói hết.

Du lịch hiện tại bắt đầu khởi sắc, hiện tại anh ta lại muốn chi một khoản kinh phí lớn để xây dựng sân bay, xây dựng đường cao tốc.

Để anh ta thỏa thuê mãn nguyện, một chút đó là không đủ.

Nhưng, trên đời không có việc như ý vẹn toàn, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước. Dung Châu không phải lại điểm dừng chân cuối cùng của anh ta.

Anh ta cứ báo cáo công tác như thường, tự nhủ mình phải bình tĩnh.

Nhưng hiện tại, khi thực sự phải suy nghĩ đến lúc rời đi, nội tâm giằng xé và thống khổ, khó lòng diễn tả, nội tâm tràn đầy hương vị bi thương vô tận….