Quan Sách

Chương 1307: Không lộ mặt, lộ mông!




Nhật trình thị sát của bí thư rất gấp gáp.

Thành ủy mang đến bản chương trình một ngày làm việc cho Trần Kinh xem, Trần Kinh liếc mắt một cái, không khỏi nhíu mày.

Xem sự sắp đặt chương trình, thị sát trạm thủy điện sông Nam Độ, trở về thị sát nhà máy xxử lý nước bẩn, sau đó ở khu công nghiệp Đức Thủy ăn cơm.

Buổi chiều thị sát trường cấp một Đức Cao, trường Đảng Đức Cao, thăm viếng các gia đình công nhân viên chức khó khăn...

Trạm thủy điện sông Nam Độ và nhà máy xxử lý nước bẩn, Trạm thủy điện là khi Ngũ Đại Minh ở Đức Cao làm Bí thư thành ủy lập dự án, mà nhà máy xử lý nước bẩn là khi Trần Kinh nhậm chức ở Đức Cao khởi công, kỳ thật cũng là Ngũ Đại Minh khởi xướng.

Khu công nghiệp Đức Thủy mấy năm gần đây là khu công nghiệp được Đức Cao xây dựng trọng điểm, về sau khi Ân Lâm nhậm chức, chủ yếu là xoay quanh khu công nghiệp, thu hút các hạng mục đầu tư cơ bản đều ở khu công nghiệp.

Không khoa trương mà nói, khu công nghiệp này là dự án kiểu mẫu của Đức Cao.

Từ cái bảng sắp xếp lịch trình này Trần Kinh có thể cảm nhận được sự dụng tâm khổ cực của Ân Lâm.

Đầu tiên Ân Lâm sắp xếp cán bộ lão thành gặp mặt Ngũ Đại Minh, đều là những cán bộ cấp dưới của Ngũ Đại Minh năm đó.

Hiện tại thị sát trạm thứ nhất lại chính là công trình trọng điểm mà khi Ngũ Đại Minh còn nhậm chức ở Đức Cao làm, có thể nói đây là vỗ mông ngựa vỗ không tiếng động, vô cùng cáo già.

Không chỉ có thế, lúc vỗ mông ngựa, ông ta cũng không quên mang chiến tích đắc ý nhất của mình cho Ngũ Đại Minh xem, thị sát một khu công nghiệp, chiếm mất một phần ba thời gian của toàn bộ nhật trình.

Phần sau là thị sát trường học, thăm viếng công nhân viên chức hoàn cảnh khó khăn, kia chỉ là râu ria thêm vào.

Nhật trình đều đã an bài như vậy, những chuyện quan trọng đều xếp ở phía trước.

Nhật trình phía sau đều phải xem thời gian, nếu như thời gian không kịp, bất kỳ lúc nào cũng có thể hủy bỏ.

Trần Kinh đến địa bàn của người ta, chủ nhân người ta đã mang thực đơn đến trước mặt, hắn đương nhiên sẽ không tự dưng khoa tay múa chân.

Ngay lúc này hắn đã ký lên bảng lịch trình, toàn bộ nhật trình cứ quyết định như vậy.

Buổi tối, ăn cơm đến chín giờ.

Ngũ Đại Minh và bạn cũ gặp lại. Rất cao hứng, đã uống mấy chén rượu.

Tửu lượng của ông ta không được tốt, sau khi uống rượu trở về liền chóng mặt, Trần Kinh dặn dò Triệu Dịch Ký, tự mình về phòng trước.

Đơn Gia Cường đã sớm ở trước cửa phòng hắn kính cẩn chờ đợi đã lâu.

Lúc ông ta ta đến cầm theo hai túi lớn, bên trong toàn là đặc sản.

Ông ta cũng không làm phiền Trần Kinh, trực tiếp tìm đến Đường Chính Hoa, gửi thẳng đến Tỉnh. Lúc đến chỗ Trần Kinh, ông ta dĩ nhiên một thân rất nhẹ nhàng.

Vào đến phòng khách, Trần Kinh đưa cho Đơn Gia Cường một chén trà, nói:

- Anh Đơn. Không phải tôi nói anh. Anh tìm tôi lúc nào mà chẳng được, nhất định là phải đến vào lúc này. Bên ngoài có bao nhiêu đôi mắt anh không biết? Bôi bác!

Đơn Gia Cường ngẩn người, mặt có phần hơi đỏ.

Ông ta nói:

-Trưởng ban thư ký, vì lần thị sát này của Bí thư, chúng tôi là hao tài tốn của. Cảnh sát điều động hơn nghìn người, trên dưới toàn thành phố rất khẩn trương. Ân lâm yêu cầu vừa phải làm cho hình thức thật lớn, vừa phải tuyệt đối đảm bảo Bí thư đi thị sát bình an, công việc đã chuẩn bị trên dưới một tháng.

Nhưng mà vẫn chưa được, liên tiếp có khiếu lại của quần chúng. Trước khi tôi đến trước cửa khách sạn đã bắt hơn hai mươi người, đều là đến để tìm Bí thư tố cáo đấy.

Phòng ngừa miệng dân, phòng ngự chặt chẽ, tiếp tục như vậy, Đức Cao tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!

Trần kinh nhíu mày, nói:

-Anh Đơn. Trách nhiệm bây giờ của anh là cố gắng hết sức nỗ lực làm tốt công việc của mình. Anh phải làm thành nhân vật số một của ủy ban nhân dân thành phố, công việc anh nên nắm bắt anh phải nắm bắt. Không cần phải sợ Đông sợ Tây, cũng không phải lo lắng đắc tội ai!

Nếu đem Đức Cao so sánh thành một tấm lưới, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy tấm lưới này kín không kẽ hở, kim châm không qua, tạt nước không lọt.

Về phần hướng đi của Đức Cao, có tồn tại vấn đề một số cán bộ vi phạm kỷ luật, đây là vấn đề anh cần phải quan tâm? Chuyện nào anh cũng quan tâm xử lý hết rồi. Còn cần lãnh đạo làm gì?

Trần Kinh dừng một lát chuyển đề tài nói:

-Anh đấy, tôi xem tâm tính anh vẫn còn có chút vẫn chưa đúng, thành thành thật thật làm việc của chính mình, chuyện cần quản thì quản, chuyện không cần quản anh có tâm gánh vác không phải là phí công sao? Làm một cán bộ cao cấp. Tin tưởng tổ chức, tin tưởng lãnh đạo đây là tố chất cơ bản...

Đơn Gia Cường gật đầu liên tục.

Tuy rằng bị Trần Kinh mắng, nhưng trong lòng anh ta lại thấy rất thoải mái.

Trần Kinh nói những lời này nhìn qua là đang mắng ông ta, trên thực tế là tiết lộ cho ông ta một cái tin tức trọng yếu, đó chính là chuyện của Đức Cao đã khiến cho lãnh đạo chú ý rồi.

Có lẽ Bí thư Ngũ thị sát Đức Cao lần này, chính là đến xem hiện trạng của Đức Cao.

Ông ta là bí thư cũ của Đức Cao, là cây lớn rễ sâu ở Đức Cao, tuy rằng mấy năm nay Ân Lâm ở Đức Cao kinh doanh không tệ, nhưng vẫn cần Ngũ Đại Minh đem Đức Cao che kín không kẽ hở, dó chỉ là ý nghĩ hão huyền mộng tưởng.

Trần Kinh không để cho Đơn Gia Cường ở lâu, tiễn Đơn Gia Cường, Trần Kinh liền gọi điện thoại cho Đường Chiêu Chiêu.

Bởi vì chuyện của Đức Cao lần trước, Đường Chiêu Chiêu bị Ân Lâm áp chế cực kỳ lợi hại, hôm nay Trần Kinh nhìn thấy anh ta ở trong đội ngũ nghênh đón từ đằng xa.

Ở mặt sau cùng, thần kinh rất uể oải, nhìn qua thấy có rất nhiều tâm sự.

Nhận được điện thoại của Trần Kinh, Đường Chiêu Chiêu rất kích động, anh ta nói:

-Trưởng ban thư ký, ngài đã tới Đức Cao, tôi lại không đến hỏi thăm ngài, thực sự rất băn khoăn. Tôi chuẩn bị hai hòm đặc sản, tôi liên hệ với Chủ nhiệm Đường rồi, mang đến Tỉnh cho ngài, đó chính là một chút tâm ý, ngài ngàn vạn lần đừng nên từ chối!

Trần Kinh nói:

-Anh Đường, chúng ta là huynh đệ cũ, không cần làm những động tác dư thừa. Tôi chuyện tôi nhắn nhủ anh, anh làm đến đâu rồi?

Đường Chiêu Chiêu thấp giọng nói:

-Không sai biệt lắm, tôi có sắp xếp lại một hồ sơ, trở về tôi sẽ giao lại cho Chủ nhiệm Đường?

Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:

-Đừng đưa cho tôi xem, cứ giữ lại đi! Tôi xem tình thần của anh không được tốt, này không thể được. Chuyện trong công việc luôn lo lắng phập phồng, khó khăn trùng trùng. Gặp một chút khó khăn thì không làm? Chịu một chút oan ức liền đánh mất ý chí?

Anh không nên đem làm hư chính bản thân mình, phát triển của Đức Cao vẫn còn cần có nhân tài, anh bây giờ vẫn là có cơ hội

Nhưng cơ hội chỉ thuộc về những người có chuẩn bị, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ điểm này!

-Vâng, Bí thư. Tôi...tôi sửa lại!

Đường Chiêu Chiêu nói, thanh âm có chút hơi run rẩy.

Nói với Trần Kinh vài câu, Đường Chiêu Chiêu cảm thấy phấn chấn tinh thần, dường như trở lại năm tháng ở Đức Thủy ngày đó.

Trên người Trần Kinh bẩm sinh có một loại khí chất, đều khiến cho người ta cảm thấy yên tâm, đều khiến cho người ta cảm một khí chất kiên định.

Gặp phải khó khăn, có Trần Kinh, dường như có điểm thăng bằng, mọi người sẽ không sợ.

...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, trạm thủy điện sông Nam Độ.

Bởi vì đang là mùa mưa, nước sông Nam Độ chảy xiết, độ sâu của mực nước đo được là 138 mét, đây căn bản là có thể tính là mức nước cao nhất của đập sông Nam Độ.

Theo đập lớn từ trên xuống thấp đến mặt sông, Đức Cao sắp xếp hai chiếc Ca- nô.

Trần Kinh và Ân Lâm hai người cùng ngồi với Ngũ Đại Minh trên một cái Ca-nô, thuyền hoạt động, bầu trời trong xanh, nước gợn dập dờn, một hồ nhân tạo lớn cảnh sắc nhìn qua quả thực xa hoa lộng lẫy.

Tâm tình của Ngũ Đại Minh không tệ, đeo kính râm chỉ phía trước mặt nói:

-Bên kia là Lão Ô Trấn, một trấn di dời hơn tám trăm hộ dân, hiện tại khu vực Lão Trấn toàn bộ ở dưới mặt nước thật sự là thế sự xoay vần a!

Ân Lâm ở một bên nói:

-Bí thư, công trình trạm thủy điện sông Nam Độ là một công trình lợi dân, kinh tế hiệu quả và lợi ích cũng thật lớn.

Ông ta chỉ chỉ mặt nước:

-Hiện tại nơi này một là chúng ta khai thác thủy điện, hai là khai thác du lịch, ba là phát triển ngư nghiệp, cổ vũ nghề nuôi cá lồng. Hôm nay ở thành phố đã đẩy tài chính chuyên nghiệp, chuyên khai thác và lợi dụng mặt nước. Phía trước chính là khu nuôi cá lồng Đức Châu.

Đi tiếp về phía trước, chính là Đảo Sung Sướng, trên đảo có cây Sam đỏ, làm một làng du lịch, cung cấp cho đám người nhàn rỗi ở thành phố câu cá nghỉ phép, mỗi lần đến mùa này, kính doanh rất sôi động!

Ông ta dừng một chút, nói:

-Chúng tôi dự đoán, khai thác tốt toàn bộ đập chứa nước, mỗi năm sẽ có mấy trăm triệu giá trị sản lượng, đây chính là của cải kinh tế lớn.

Ngũ Đại Minh trầm mặc không nói, Trần Kinh nói:

-Bí thư Ân, các anh làm du lịch, khai thác phát triển và nuôi cá, vẫn là nhìn xa trông rộng. Thủy chất ở đây tốt, nuôi dưỡng cá giá cả so với cá bình thường ở ao cao hơn nhiều. Lợi dụng đập nước, đây là một phương hướng phát triển tốt

Ánh mắt hắn nhìn về phía Ngũ Đại Minh, nói:

-Bí thư, biến hóa thật sự là hơi lớn, không nghĩ tới a. Trước đây tôi cùng ngài thị sát qua chỗ này, hiện tại đã thành một hồ nước lớn rồi!

Ca- nô chạy về phía trước, đi qua lồng cá, xa về phía trước mơ hồ nhìn thấy một đảo nhỏ, Trần kinh nhớ rõ, trước kia nơi đó là một ngọn núi.

Hiện tại dìm trong nước, xung quanh đã thành một vùng ngập lụt, nơi đó liền biến thành một cái đảo.

Trên đảo có cây, tuy nhiên không phải Hồng Sam, mà là cây bách tán thường thấy ở Đức Cao.

Ngẫu nhiên nhìn thấy vài chỗ câu cá, có người đang câu.

Trên đảo không nhìn thấy làng du lịch, nhưng nhìn thấy một vài cái nhà tranh, hẳn là của những hộ nuôi cá.

Ân Lâm vừa rồi vẽ ra chính là bản kế hoạch, chân chính khai thác phát triển như theo lời anh ta, vẫn chưa

Là chuyện một sớm một chiều.

Hai chiếc Ca- nô dạo quang đảo một vòng, Trần Kinh nhìn đồng hồ nói:

-Bí thư, còn đi về phía trước không?

Ngũ Đại Minh có chút chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nói:

-Về đi, bây giờ có đi về phía trước cũng chẳng có gì đẹp mà xem, phía trước một khe sâu, đi tới là Tân Quản Trấn, bên kia là hoàn toàn thay đổi rồi!

Phạm vi hai chiếc Ca- nô, ở bến Tàu Trần Kinh liền nhìn đến Phó trưởng ban thư ký thành phố Đức Cao vẻ mặt nôn nóng đang đi qua đi lại.

Thuyền vừa cập bến, Bí thư Mã nhanh chóng lên thuyền, nhưng không chào hỏi Ngũ Đại Minh, mà là tiến đến bên cạnh Ân Lâm nói thầm vào tai vài câu.

Sắc mặt Ân Lâm liền thay đổi.

Di động của Trần Kinh vang lên, hắn đặt ở bên tai nghe, cúp điện thoại nói:

-Tình cảm tốt, hôm nay chúng ta bị vây ở trên mặt nước rồi

-Chuyện gì xảy ra?

Ngũ Đại Minh cau mày, hỏi.

Sắc mặt Ân Lâm cực kỳ khó coi, lúng túng nói:

-Bí thư, ngài yên tâm, có chút vấn đề nhỏ, đỗ xe, lập tức càng tốt!

Lời nói của ông ta nói ra, ánh mắt nhìn sang hướng Trần Kinh, lộ vẻ cầu khẩn.

Trần Kinh xoay đầu, im lặng, không hé miệng.

Đoàn xe bị vây rồi, dân chúng vây xung quanh phải đến vài trăm người, đều là tố cáo, tùy tùngđi theo là vài cảnh sát, căn bản là khống chế không nổi cục diện

Cái này thì tốt rồi, Ân Lâm mông ngựa không vỗ tới, lại để mông của mình lộ ra rồi...