Thu Nhược Hàn xuống xe, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Mộng Lan quả thực bị dọa ngây người.
Sắc mặt Thẩm Mộng Lan tái nhợt, bộ váy dài trên người lộn xộn, lệ như suối trào, cả người run lên.
Cô ngẩn người, cất bước tiến lại gần níu lấy một cánh tay Thẩm Mộng Lan nói:
- Sao thế? Thẩm tổng, có phải ai ức hiếp cô không? Ai? ở đâu, cô dẫn tôi đi gặp người đó.
Thẩm Mộng Lan kinh ngạc nhìn Thu Nhược Hàn, không ngừng lắc đầu.
Thu Nhược Hàn hít sâu một hơi, hai tay đặt lên vai Thẩm Mộng Lan nói:
- Cô hãy bình tĩnh, nói cho tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Mộng Lan sững sờ hồi lâu, mới ấp úng nói:
- Chị Thu, chị có thể giúp tôi được không, tôi............tôi muốn gặp Bí thư Trần Kinh!
- Cái gì?
Thu Nhược Hàn bị những lời này của Thẩm Mộng Lan làm cho hết hồn.
- Cô nói cái gì? Vừa rồi cô nói gì, cô................cô.......
Thẩm Mộng Lan lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tôi muốn gặp Bí thư Trần Kinh, Bí thư.......Trần.......thế nào rồi?
Thu Nhược Hàn thở dài một hơi, lắc mạnh đầu.
Hôm nay cô muốn phát điên rồi, cả ngày, chỉ bởi vì một cái sỏi thận nhỏ của Trần Kinh làm cho chậm trễ rồi.
Trước khi tan ca gặp một người quen, Thu Nhược Hàn vốn tưởng rằng có thể rời đi một chút lực chú ý, không ngờ đối phương hốt hoảng chạy tới, rõ ràng giống như những người kia, cũng đến để tìm hiểu về tình hình của Trần Kinh.
Người khác đến tìm hiểu tình hình của Trần Kinh, Thu Nhược Hàn đều có thể hiểu.
Trần Kinh là Bí thư thành ủy của Kinh Giang, ở Kinh Giang có chút uy tín.
Thân thể hắn xảy ra vấn đề, người Kinh Giang bên kia chẳng phải là bắt được cơ hội trời ban vuốt mông ngựa hay sao?
Người làm quan, làm xí nghiệp, vẫn là lão bách tính, đều là không có lợi không làm.
Trần Kinh quyền cao chức trọng, tự nhiên có người mượn cơ hội, điều này không có gì là kỳ quặc.
Mà lãnh đạo trong Tỉnh quan tâm cũng là bình thường, hôm nay toàn bộ Sở Giang cũng đến Kinh Giang, Trần Kinh là Bí thư của Kinh Giang, đang nhận sự quan tâm nóng hổi.
Hiện tại toàn bộ Sở Giang đều đang nghị luận Kinh Giang gương mẫu đâu rồi, sang năm toàn tỉnh trong các thành phố, tự trị châu đều được Kinh Giang lấy kinh nghiệm, trong lúc mấu chốt thế này, Kinh Giang là hiện tượng nhân vật trọng yếu, thân thể Trần Kinh lại càng tự nhiên được các lãnh đạo quan tâm hơn rất nhiều.
Nhưng Thẩm Mộng Lan là làm gì?
Thẩm Mộng Lan đầu tư vào Kinh Giang mấy trăm triệu, quay đầu bị người Kinh Giang tấn công, tự gây tổn thương cho mình, hơn nữa nhà xưởng còn bị đập phá.
Cô hoàn toàn bị người của Kinh Giang lừa gạt, chính là bị Trần Kinh lừa gạt, Thu Nhược Hàn từng có một lần nghĩ muốn tìm mối quan hệ giúp Thẩm Mộng Lan xuất một khẩu ác ý.
Bây giờ thì tốt rồi, thân thể Trần Kinh có chút vấn đề, Thẩm Mộng Lan nửa đêm canh ba chạy vào bệnh viện, nhìn bộ dạng của cô ta, người không giống người, quỷ không giống quỷ, trong đầu cô ta có dây thần kinh nào bị lệch rồi thì đúng hơn.
Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm bộ dạng Thu Nhược Hàn, gặp Thu Nhược Hàn nửa ngày rồi mà không có phản ứng, cô lại nói:
- Cầu xin chị đấy, chị Thu, tôi.......hôm nay tôi vội vã từ Hong Kong trở lại đây, chị.....chị giúp tôi sắp xếp một chút đi, tôi......tôi biết chị sẽ có cách mà.
Thu Nhược Hàn nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Nhìn bộ dạng của Thẩm Mộng Lan, cô ta đặc biệt khác ngày thường, đừng nói Thu Nhược Hàn là người từng trải, cho dù là người ngu cũng nhìn ra trong này có chuyện mờ ám.
Cô khó có thể tin, cô cảm thấy thế giới này thực sự quá điên cuồng rồi, đàn ông và phụ nữ của thế giới này đều bị sao vậy?
Thẩm Mộng Lan đường đường là Đại tiểu thư của Thẩm gia ở Hong Kong, của cải gia tộc có thể địch quốc, đầu óc người phụ nữ này có bệnh, không ngờ lại cùng Trần Kinh một người đàn ông đã có vợ có quan hệ không minh bạch?
Thu Nhược Hàn không muốn tin đây là sự thực, cô hừ hừ, buông tay nói:
- Được, tôi có thể sắp xếp cho cô đi gặp Trần Kinh, nhưng cô phải nói cho tôi biết, cô và Trần Kinh là quan hệ như thế nào? Sao cô lại biến thành bộ dạng này, còn đặc biệt chạy từ Hong Kong tới?
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, mặt như có người tát cho một cái, lập tức liền đỏ lên, ấp úng nói:
- Tôi....chúng tôi không có quan hệ gì, chỉ là tôi.......tôi rất kính trọng Bí thư Trần, anh ấy......anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi muốn................tôi muốn gặp anh ấy vào lúc này.
- Không có quan hệ?
Thu Nhược Hàn cười lạnh, miệng nói:
- Cô xem bộ dạng của cô, hoang mang lo sợ, linh hồn đều đánh mất, cô còn nói không có quan hệ?
Thẩm Mộng Lan ngơ ngác nhìn Thu Nhược Hàn, trong lòng nhanh chóng chìm xuống.
Dù sao cô cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vừa rồi cô nhất thời kích động, lựa chọn tìm Thu Nhược Hàn giúp đỡ.
Hiện tại bị Thu Nhược Hàn ép hỏi như vậy, cô nhanh chóng ý thức được tình hình không ổn.
Nửa năm qua, cô và Thu Nhược Hàn giao lưu rất nhiều, cô biết rõ mâu thuẫn giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh.
Hơn nữa cô càng biết rõ chồng của Thu Nhược Hàn hiện giờ đang ở Lĩnh Nam, đảm nhiệm chức vị quan trọng, nghe nói cấp bậc còn cao hơn Trần Kinh.
Trong lòng Thu Nhược Hàn, mơ hồ đem Trần Kinh biến thành đối thủ chính trị của chồng cô, đấu tranh chính trị vô cùng tàn khốc, thường chỉ một chút sơ sẩy thì liền vạn kiếp bất phục.
Thẩm Mộng Lan ý thức được, hành vi lỗ mãng của mình có thể sẽ đem lại cho Trần Kinh rất nhiều phiền toái.
Vừa nghĩ đến đây, cô vội vàng lắc đầu nói:
- Không.....không có. Không có quan hệ, chị Thu, chị nhất định không được nghĩ lung tung, nếu không Bí thư Trần biết được, tôi chết chắc.
Thu Nhược Hàn nghi hoặc nhìn Thẩm Mộng Lan, hí mắt nói:
- Thực là không có sao? Tôi thấy không giống, vừa rồi biểu lộ của cô đã bán rẻ cô.....
Thẩm Mộng Lan cứng rắn nói:
- Tôi....tôi chỉ là......tôi chỉ là hơi thích Bí thư Trần, thật.....thật sự thích hắn, chỉ thế thôi.
- Hả?
Thu Nhược Hàn giống như bị một vật gì đó đập trúng, sợ tới mức lui lại phía sau một bước, trừng to mắt nhìn Thẩm Mộng Lan:
- Cô......cô.....điên rồi?
Trong lòng Thẩm Mộng Lan âm thầm đắc ý, trên mặt lại lộ ra vẻ đỏ mặt, thần sắc vô cùng khó xử, rất là vô tội nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn, thẹn thùng liền viết trên khuôn mặt cô.
Không biết qua bao lâu, Thu Nhược Hàn thở dài một hơi, dùng tay chỉ Thẩm Mộng Lan, môi mấp máy, nhưng lại không nói lên lời.
Cô điều chỉnh thật lâu, mới chỉ tay về Thẩm Mộng Lan nói:
- Cô.....cô thật hết thuốc chữa
Phòng bệnh, Trần Kinh dĩ nhiên thanh tỉnh rồi.
Hắn mặc quần áo bệnh nhân, buổi tối không ngủ được, tựa lưng trên giường bệnh, cầm một quyển sách yên tĩnh xem.
Trước đó, hắn gọi điện cho gia đình, gọi cho Kim Lộ, gọi cho đám người Đường Ngọc nói chuyện, hắn không ngờ rằng, bản thân mình lại xảy ra chuyện này, không ngờ khiến cho toàn thế giới đều biết rồi.
Kim Lộ ở tận nước Mỹ xa xôi cũng biết tin, vé máy bay về cũng đã đặt xong rồi.
Trần Kinh nói cho họ biết tình hình của mình, chính là phát tác của sỏi thận, đau một trận, không có gì trở ngại.
Bệnh sỏi thận chính là như vậy, không phát tác thì là một người bình thường, phát tác một cái thực là đau muốn chết.
Khi hắn trấn an, Kim Lộ rốt cục cũng an tâm, nhưng Phương Uyển Kỳ và cha mẹ cứ nhất quyết muốn đến.
Phương Uyển Kỳ không phải không oán hận Trần Kinh, cho rằng Trần Kinh làm việc liều chết, từ sau khi Trần Kinh đến Kinh Giang làm việc, người gầy đi mất mười cân, bây giờ thân thể cũng đổ rồi, sớm biết thế này, lúc trước cô tuyệt đối không để Trần Kinh đến Sở Giang.
Trần Kinh nói với cô, hiện tại giai đoạn khó khăn nhất của Kinh Giang đã qua rồi, ngày tháng sau này tốt hơn nhiều rồi.
Trấn an một hồi, cảm xúc Phương Uyển Kỳ mới bình phục trở lại.
- Đông, đông!
- Vào đi!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Cửa đẩy ra, Trần Kinh đặt sách xuống, lập tức nhìn rõ là Thu Nhược Hàn, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vào lúc này, Thẩm Mộng Lan bước vào, ánh mắt lưu chuyển nói:
- Trần.......Bí thư Trần.....
Trần Kinh vừa nhìn thấy Thẩm Mộng Lan, hơi sửng sốt nói:
- Các cô.....nửa đêm canh ba chạy đến đây làm gì?
Thẩm Mộng Lan mím môi, còn chưa kịp nói chuyện, Thu Nhược Hàn lạnh lùng nói:
- Ai nửa đêm canh ba không có chuyện gì chạy đến chỗ anh, là Thẩm tổng muốn đến thăm anh một chút!
Thu Nhược Hàn khoát tay một cái nói:
- Các người nói chuyện đi, tôi ra ngoài.
Thu Nhược Hàn nói xong, nhìn thật sâu Thẩm Mộng Lan một cái, xoay người đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Kinh chuyển mình một cái, Thẩm Mộng Lan rất tự nhiên ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn Trần Kinh:
- Anh.....anh làm sao thê?
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Một chút chuyện nhỏ, tranh thủ cuối năm tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày, ngược lại mọi người, đều kinh ngạc, không cần thiết chứ.
Thẩm Mộng Lan im lặng không nói gì, tay lại nắm lấy tay Trần Kinh, đưa tình nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nhíu mày, nói:
- Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chịu nổi.
Thẩm Mộng Lan quắt quắt miệng nói:
- Anh thực sự luôn làm người ta lo lắng, anh có biết giống như anh hôm nay là rất nguy hiểm không, mệt nhọc quá độ, đau đớn kịch liệt, sẽ tăng thêm gánh nặng cho tim, một khi tim bị ảnh hưởng, hậu quả có thể nói là không thể lường được.
Trần Kinh dùng tay xoa xoa huyệt thái dương nói:
- Tôi biết, nhưng sống chết có số, phú quý tại thiên, sinh lão bệnh tử đều là chuyện thường tình của con người, tôi cảm thấy cũng không có gì đáng để sợ cả, thân thể này ông trời đã sớm định rồi, tiếp theo thế nào sẽ là như thế, có thể thay đổi sao?
Hắn dừng một chút nói:
- Được rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi, tôi đã nói rồi, tôi không sao.
Thẩm Mộng Lân lấy tay Trần Kinh áp lên mặt mình, một lúc lâu không lên tiếng.
Rất lâu sau, cô lưu luyến buông tay, đứng lên nói:
- Em đi đây, hôm nay em có chút lỗ mãng, có thể sẽ đem lại phiền phức cho anh, em......em không nên tim Thu Nhược Hàn giúp đỡ.
- Phiền phức?
Trần Kinh cười nhạt một tiếng, nói:
- Phiền phức của tôi còn ít sao? Bây giờ tôi là người đầy rận đâu sợ bị cắn nữa, có bao nhiêu phiền phức cứ để nó đến hết đi, tôi cũng không quan tâm....
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, nhìn Trần Kinh rất lâu, nháy mắt trên mặt cười tươi như hoa.
Rất rõ ràng, tâm tình cô trong phút chốc trở nên tốt rất nhiều, cô lè lưỡi với Trần Kinh nói:
- Nhanh ra khỏi đây đi, mọi việc đang chờ anh đấy!
Nói xong, cô như một đứa nhỏ nghịch ngợm làm mặt quỷ với anh, hết sức phấn khởi ra khỏi cửa.
Cô và Trần Kinh kết giao, vốn là trong bóng tối.
Cô chưa bao giờ nghĩ, Trần Kinh sẽ vì cô mà phải chịu nguy hiểm.
Nhưng vừa rồi câu nói kia của Trần Kinh, khiến cho lo lắng trong lòng cô tiêu tan, sự gánh vác của người đàn ông chỉ trong một câu nói đã thể hiện vô cùng sâu sắc rồi.....
Cô đi ra ngoài, đi đến cửa lớn, nụ cười trên mặt dần thu lại.
Cô lấy lại bình tĩnh mới đi ra khỏi cửa.
Thu Nhược Hàn đứng bên ngoài, đang híp mắt nhìn cô.
Thẩm Mộng Lan làm bộ dạng yếu ớt nói:
- Chị Thu, đã trễ thế này đến nhà tôi đi, tôi bảo người làm chuẩn bị đồ ăn rất phong phú rồi....