Dương Liễu nằm mơ cũng không ngờ rằng cuộc nói chuyện lần này giữa anh ta và Sầm Lâm lại bị tai vách mạch rừng.
Không ngờ rằng hôm nay Bí thư Trần cũng đến nhà ăn nhỏ ăn cơm, mà trùng hợp thế nào, hắn lại ngồi ngay căn phòng kế bên.
Ở giữa căn phòng nhỏ trong nhà ăn Thành ủy chính là một tấm ván gỗ mà bên trên có khe hở. Dương Liễu nói chuyện lớn như vậy, mà Bí thư Trần thì ăn cơm ngay phòng kế bên chẳng lẽ không nghe rõ ràng sao?
Lúc đó Dương Liễu còn rất đắc ý, càng nói càng kích động. Chính vào lúc anh ta đang kích động, cửa phòng bị mở ra.
Anh ta nhìn thấy động tác đầu tiên của Sầm Lâm là đứng dậy. Anh ta còn tưởng Sầm Lâm không nghe tiếp được nữa, tức giận rời khỏi, anh ta càng hứng thú đè chặt tay Sầm Lâm xuống bàn rồi nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm, tôi còn chưa nói xong đâu! Tôi còn phải nói cho hết đấy. Phòng Nghiên cứu Chính sách có thể không để chúng tôi biên tập báo chí không? Tài liệu nội bộ, chỉ thị của lãnh đạo gì đó, khi đến chỗ chúng tôi đều phải sửa chữa, sau đó làm người nào người nấy chúng tôi đều trở thành nhân viên sửa chữa hết rồi.
Ngài nói lãnh đạo của chúng ta đều là lãnh đạo cao cấp, chỉ thị gì đó của bọn họ cũng đã cao cấp lắm rồi. Mấy người phòng Nghiên cứu Chính sách chúng ta có thể có trình độ cao bằng lãnh đạo không?
Cho nên tôi nghĩ rằng bảo chúng tôi làm những việc này, thứ nhất là ngựa con kéo xe lớn. Áp lực của chúng tôi rất lớn. Chúng tôi tốn nhiều sức lực cho chuyện này quá rồi. Bản chất công việc của chúng tôi là nghiên cứu, sao còn có thể lập thành tích nữa?
Dương Liễu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Sầm Lâm. Anh ta thấy sắc mặt Sầm Lâm dần thay đổi, càng ngày càng trắng bệch và khó coi.
Trong lòng anh ta thoải mái, ngầm nghĩ rằng tên Sầm Lâm tóc không dài nổi này cũng không biết từ đâu xuất hiện, vừa đến Thành ủy không biết trời cao đất rộng, làm cái gì mà chính sách mới, động tác mới.
Đây không phải là phủ nhận công việc Trưởng Ban thư kí Tiếu trước kia sao?
Người như vậy mà không dạy cho một trận, không cứng rắn với hắn thì hắn sẽ không biết khó mà rút lui.
Dương Liễu chép miệng, đang muốn nói nữa. Sầm Lâm lại mở miệng trước, nhìn về phía cửa rồi nói:
- Bí thư, Ngài cũng dùng cơm ở đây sao?
Lúc đó Dương Liễu chỉ cảm thấy đầu mình "ong" lên một tiếng. Cả người như bị điện giật.
Anh ta quay thẳng người lại thì thấy Bí thư Trần đứng ở cửa cười tủm tỉm.
Lúc đó suýt chút nữa là anh ta hôn mê bất tỉnh. Người đàn ông lớn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến bước đi thôi thì chân đã mềm nhũn ra rồi.
Anh ta nói quanh co rất lâu mới mở miệng nói mấy chữ:
- Bí thư...
Trần Kinh khoát tay nói:
- Dương Liễu! Nói hay lắm! Thoải mái nói ra những lời trong lòng anh. Tôi thấy hành động biết sẽ nói, nói thoải mái của Trưởng thư kí Sầm Lâm rất có hiệu quả! Nghiên cứu chính sách chính là trợn mắt nhắm mắt, rất ấn tượng và sâu sắc!
Dương Liễu cười còn khó coi hơn khóc. Nhưng sự thể đã như vậy rồi, anh ta cũng đành phải kiên trì chống chọi thôi.
Cho dù trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, anh ta cũng không sụp đổ ngay, bằng không mặt của Trưởng ban thư kí Tiếu biết giấu ở đâu? Mặt khác, bộ mặt của Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách biết đặt ở đâu?
Thế là Dương Liễu nói một cách khó khăn:
- Bí thư, những lời tôi vừa nói có một chút kích động. Tôi... tôi...
Trần Kinh khoát tay nói:
- Ăn cơm đi, ăn cơm đi! Ăn cơm rồi tôi và Trưởng Ban thư kí Sầm Lâm qua bên anh xem thử, xem thái độ làm việc bên anh, tìm hiểu sự hoang mang và nghi ngờ của phía các anh. Cố gắng giúp phòng Nghiên cứu Chính sách của các anh có không gian càng rộng lớn hơn để phát triển tài năng được không?
Dương Liễu vội ngồi xuống, nhưng mông vừa chạmghế lại lập tức đứng lên.
Lúc này bảo anh ta ăn cơm. Anh ta còn có thể nuốt trôi sao?
Hắn liền nói:
- Bí thư, tôi ăn no rồi!
Sầm Lâm nói:
- Tôi cũng no rồi!
Trần Kinh vung tay, nói:
- Vậy đi thôi!
Tiếu Hàm vội vàng đến cửa phòng Nghiên cứu Chính sách, Phó Chủ nhiệm Vương Khải Phương lập tức tiến lại gần báo cáo tình hình cho ông ta.
Vương Khải Phương mới chỉ nói được một nửa, Tiếu Hàm sắc mặt liền thay đổi, nắm chặt tay, tức giận giậm chân nói:
- Tên Dương Liễu này, thật muốn chém hắn thành trăm ngàn mảnh mà!
Ông ta dần dần bình tĩnh, thay đổi dáng vẻ mới bước vào văn phòng Nghiên cứu Chính sách.
Trong phòng làm việc, Trần Kinh mỉm cười. Sầm Lâm đứng phía sau hắn. Đám người phòng Ngiên cứu Chính sách cũng đứng đó lắng nghe Trần Kinh nói chuyện.
Trần Kinh nói:
- Vừa rồi ở nhà ăn nhỏ, Chủ nhiệm Liễu bên các anh đã có những cao kiến, có thể nói làm chấn động lòng người. Lúc đó tôi cũng bị sửng sốt và chấn động! Nhưng anh ta đã nói ra một đạo lí, chính là công tác của phòng Nghiên cứu Chính sách chúng ta có lẽ chưa phát huy hết công dụng đáng có.
Bình thường các anh cũng viết bản thảo, sửa chữa tài liệu. Về những phương diện như chính sách của Đảng ủy, các anh nêu ý kiến cũng không nhiều.
Trách nhiệm chủ yếu không phải ở các anh mà là lãnh đạo chúng tôi không coi trọng công tác nghiên cứu chính sách.
Tiếu Hàm nhẹ nhàng bước vào cửa, người đầu tiên thấy ông ta là Dương Liễu.
Dương Liễu vừa thấy Tiếu Hàm, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Tiếu Hàm trừng mắt liếc anh ta một cái.
Trần Kinh liền phát hiện ra, hắn quay đầu lại. Sắc mặt của Tiếu Hàm đã trở lại bình thường, ông ta vội vàng bước nhanh hơn.
Trần Kinh nhìn về hướng Tiếu Hàm bĩu môi, nói:
- Trưởng Ban thư kí Tiếu đến rồi, công việc này tôi sẽ giao cho anh ấy phối hợp.
Tiếu Hàm đến gần, đang định nói. Trần Kinh giơ tay lên chặn ông ta, nói với mọi người:
- Tôi vừa nói đến lãnh đạo không đủ coi trọng công việc nghiên cứu chính sách, nhưng tôi vẫn hi vọng mọi người có thể thông cảm. Đầu tiên tôi không nói đến những lãnh đạo khác, mà chỉ nói về tôi. Tôi đến Kinh Giang là chuyện của năm ngoái, lúc đó tình hình ở Kinh Giang mọi người đều đã hiểu.
Phải hoàn tất những việc dây dưa chưa làm, sắp xếp lại bộ máy lộn xộn, một ngày 24 giờ tôi cứ bận rộn liên tục. Cho nên tôi chỉ có thể nắm lấy trọng điểm, nắm lấy mấu chốt, không thể chú ý được hết mọi mặt.
Tuy nhiên giờ đây cục diện của Kinh Giang đã có những thay đổi, tôi cũng có thể quản lí công việc được toàn diện hơn, trong đó sẽ nghĩ cách nắm bắt công tácnghiên cứu chính sách thời gian gần đâycủa chúng ta.
Trần Kinh nói một tràng hết sức lưu loát, cuối cùng hắn giơ tay lên, ra hiệu:
- Được rồi, đã làm mất khá nhiều thời gian của mọi người rồi, chưa đến nửa tiếng là tới giờ làm buổi chiều rồi, không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa!
Trần Kinh vẫy tay tạm biệt mọi người.
Vốn dĩ Tiếu Hàm vội vàng chạy theo, nhưng ông ta có chút do dự, cuối cùng thu lại bước chân.
Mãi cho đến khi tiếng nói của Trần Kinh biến mất ở góc rẽ của cầu thang, ông ta mới xoay người lại, sắc mặt đã trở nên cực kì khó coi, nhìn chằm chằm Dương Liễu nói:
- Dương Liễu, cậu làm trò gì vậy? Cậu bất bình nhiều như vậy, còn ở lại phòng Nghiên cứu Chính sách làm gì?
Dương Liễu đỏ mặt không nói, Tiếu Hàm cất cao giọng hơn nói:
- Tôi thấy Dương Liễu cậu đầu tiên phải chỉnh đốn tác phong, cậu bây giờ là đang chống đối sắp xếp công việc của lãnh đạo, trước mặt lãnh đạo thì khoe kinh nghiệm và sự già dặn của mình! Yêu cầu của Trưởng Ban thư kí Sầm tôi thấy cũng rất tốt.
Khiến mọi người có thể nói thoải mái và vô tư về những vấn đề trong công việc của mình, đây là để nâng cao sức chiến đấu của cơ quan Thành ủy chúng ta, mục đích chính là đểphục vụ lãnh đạo, Đảng và nhân dân tốt hơn.
Ông ta chỉ vào Sầm Lâm, nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm Lâm từng học ở nước ngoài, là nhân viên công tác lý luận ưu tú trong Đảng ta, mà lại còn có những kinh nghiệm thực tế phong phú trong công việc nữa. Lãnh đạo như vậy đến Thành ủy Kinh Giang chúng ta làm việc, đây là một cơ hội nâng cao trình độ nghiệp vụ và trình độ quản lí của cơ quan Thành ủy Kinh Giang chúng ta.
Anh lại chế giễu rồi, mở miệng ra là oán trách, oán trách tới tận nhà ăn đơn vị nữa, còn đâm chọt tới tận chỗ Bí thư nữa. Anh có mấy cái đầu, mấy phần bản lĩnh hả?
Cứ nhìn kiểu thái độ công việc này của anh, anh còn hi vọng lãnh đạo cải cách phòng Nghiên cứu Chính sách, còn muốn phát triển phòng Nghiên cứu Chính sách sao?
…”
Tiếu Hàm không chút nể tình, vừa thấy là mắng một hồi, cuối cùng chỉ vào Dương Liễu, nói:
- Cậu lập tức ngừng ngay công việc, mấy ngày này cậu tự kiểm điểm bản thân cho tôi. Chút nữa có Hội nghị chỉnh đốn tác phong của Thành ủy chúng ta, cậu phải công khai tự kiểm điểm trong hội nghị cho tôi.
- Nếu kiểm điểm không được thì cậu sẽ bị cách chức tạm thời. Thật là không ra thể thống gì mà!
Tiếu Hàm mắng một trận, Sầm Lâm ở kế bên cũng có chút xấu hổ, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Tiếu Hàm dường như bớt giận một chút, đến bên Sầm Lâm nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm, trước đây chúng ta vẫn thiếu một Phó trưởng Ban thư kí quản lí công việc hằng ngày của cơ quan. Công việc này vẫn luôn do tôi đảm nhiệm. Cơ quan chúng ta có những người “cao giá”, kiêu căng đã quen.
Bây giờ anh đang ở vị trí này, anh cũng đừng nể tình ai. Nên phê bình thì nghiêm khắc phê bình, phê bình không có tác dụng thì cứ xử phạt, không tác dụng nữa thì cứ đuổi cổ đi!
Bí thư Trần Kinh có nói cơ quan Thành Ủy không thể có hạt sạn, chúng ta cũng tuyệt đối không thể tha cho con sâu làm rầu nồi canh này được, như vậy là làm mất mặt thành phố Kinh Giang chúng ta!
Sầm Lâm nói:
- Đối với việc xử phạt Chủ nhiệm Dương Liễu có phải nặng quá không, dù sao cậu ta cũng nói thật, tuy là...
Tiếu Hàm khoát tay nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm, anh đừng nói giúp cậu ta nữa. Những lời cậu ta nói là thật sự thoải mái hay là muốn đánh gục uy phong của lãnh đạo mới, người sáng suốt đều nhìn ra cả. Đối với hành vi thế này chúng ta không thể dung túng, tôi thấy còn phải xử lí khẽ khàng một chút.
Lão Sầm à! Anh mới đến, lại gặp những chuyện không vừa ý này, anh hãy khoan dung một chút.
Tôi tin năng lực của anh, đợi một thời gian, nhất định có thể gia nhập vào cơ quan của chúng ta. Có một điểm tôi phải nói rõ cho anh biết, chính là tôi luôn tuyệt đối ủng hộ công việc của anh. Cho nên trên phương diện công việc, anh có thể to gan một chút, bước rộng hơn một chút, Bí thư có kì vọng rất lớn ở anh!
Tiếu Hàm rời khỏi phòng Nghiên cứu Chính sách, phút chốc trong lòng không dám nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng đi thẳng đến văn phòng Trần Kinh.
Trần Kinh đang nghỉ ngơi trên sofa. Tiếu Hàm bước vào cửa, hắn liền mở mắt. Tiếu Hàm nói:
- Bí thư..
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, liền hỏi ngay:
- Dương Liễu ở phòng Nghiên cứu Chính sách là thế nào vậy? Tôi nói Trưởng Ban thư kí như anh làm thế nào vậy? Dưới trướng có mấy người cũng không quản được là thế nào? Anh nghĩ gần đây có phải Tiếu Hàm anh quá hồ đồ rồi không? Anh xem chuyện này bị đồn đại quá rồi.
Lúc đồng chí Sầm Lâm vừa mới nhận chức, còn chưa triển khai công việc, bên dưới đã ồn ào tạo phản, đây có còn là cơ quan Thành ủy nữa không?
Tiếu Hàm bị dọa mặt trắng bệch. Trong kí ức của ông ta, Trần Kinh trước giờ chưa nổi nóng như vậy.
Trong ấn tượng của ông ta, Trần Kinh trước nay đều bình tĩnh, mỗi lần nổi giận cũng đều không đến nỗi, không rõ ràng lắm, hôm nay sao lại...
Bí thư giận dữ “sấm quang chớp giật”, Tiếu Hàm cảm thấy tim mình đang run rẩy, chưa bao giờ ông ta nghĩ rằng sự tức giận của Bí thư Trần Kinh lại kinh khủng như thế, dường như khiến ông ta khó thở.