Quan Sách

Chương 1218: Cuộc đối mặt cuối cùng!




Chính phủ tỉnh Sở Giang, sắc mặt Từ Tự Thanh xanh mét, nhìn chằm chằm Từ Binh lớn tiếng nói:

-Tôi nói anh thật là ấu trĩ, khai thác, phát triển Ngọc Sơn chỉ có Kinh Giang mới có thể khai thác, phát triển, còn Sở Thành thì không thể hay sao? Đối với Chính phủ tỉnh mà nói, tất cả chính sách nhất định phải xử lý công bằng, Kinh Giang có thể khai thác, phát triển Ngọc Sơn, tôi có thể cấm Sở Thành không thể khai thác, phát triển Ngọc Sơn sao?

Đây là cái đạo lý gì vậy?

Từ Tự Thanh khẽ hừ một tiếng nói:

-Anh đừng vì chuyện này mà phiền não, sở dĩ chuyện này các anh gặp phải vấn đề, xét cho cùng chính là do các anh tự chuốc lấy, bên kia Ngọc Sơn là chỗ nào chứ? Đó là đất cằn sỏi đó, huyện Lang Châu có thể sánh với thành phố Sở Giang sao? Căn bản cũng không thể sáng bằng.

Người ta là nhà đầu tư, không có mù, bọn họ sẽ đập vài tỷ vào một thị trấn hay sao?

Từ Binh bị Từ Tự Thanh giáo huấn đến đỏ mặt tía tai.

Ông ta có chút hối hận, cảm thấy hôm nay mình đến đây quả là một sai lầm.

Từ Tự Thanh tuyệt nhiên không mở miệng đề cập đến việc giúp mình phát huy cái tác dụng gì ở trong chuyện này hết, trái lại còn đánh một đòn, chỉ trích kêu Kinh Giang cam chịu, chỉ trích Từ Binh phản ứng quá khích.

Với tình huống này, Từ Binh còn có thể nói cái gì đây?

Từ Tự Thanh nhìn chằm chằm Từ Binh, thật lâu sau, ông ta hạ giọng nói:

-Từ Binh à, tâm tình của anh tôi có thể hiểu được. Anh là Chủ tịch thành phố Kinh Giang, công tác này là do anh phụ trách. Nhưng làm cán bộ lãnh đạo, đối mặt với một vấn đề cần phải có phán đoán của mình, không nên nghe những lời của những kẻ nhàn rỗi liền cảm thấy đó là cơ hội.

Tình hình không biết sẽ xoay chuyển thế nào, anh khinh suất như vậy, đến lúc gặp khó khăn còn có thể trách ai đây?

Từ Tự Thanh cười lạnh nói:

-Hiện tại cán bộ lãnh đạo, tôi cũng chỉ có hai chữ “hấp tấp”để hình dung, Kinh Giang là một thành phố lớn, đã suy thoái lâu năm như vậy. Hiện tại các anh muốn phục hưng Kinh Giang, vậy rất tốt, nhưng phục hưng Kinh Giang có thể trong một sớm một chiều sao?

Một ngày hay hai ngày có thể hoàn thành sự nghiệp phục hưng của Kinh Giang sao? Điều này cần một quá trình, cán bộ chúng ta cần phải giữ vững tinh thần, muốn trong thời gian ngắn phục hưng Kinh Giang, đây là một ý nghĩ xốc nổi.

Từ Binh, anh là Chủ tịch một thành phố, tại sao vào thời điểm mấu chốt lại không có phán đoán của riêng mình chỉ biết cùng người ta mù quáng náo loạn, điều này có thể làm được việc sao?

Từ Binh xấu hổ gật đầu.

Từ Tự Thanh không có nói tên, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ Trần Kinh quá nóng nảy, mơ hồ còn ám chỉ Trần Kinh lấy Từ Binh làm con cờ, khiến ông ta đứng ra phía trước lãnh đạn, còn hắn ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng.

Đối mặt với Từ Tự Thanh như vậy, Từ Binh không dám thể hiện sự chống đối.

Ông ta và Trần Kinh vẫn luôn có mâu thuẫn, Từ Binh hiểu rõ, cho đến hiện tại cũng không thể thực sự cởi bỏ khúc mắc.

Cho nên, mũi giáo của Từ Tự Thanh hướng vào Trần Kinh, Từ Binh cũng cảm thấy thoải mái.

Đương nhiên, Từ Tự Thanh không phải cũng nói Từ Binh làm một Chủ tịch thành phố, phải có phán đoán của mình hay sao?

Phán đoán của Từ Binh hiện tại chính là Từ Tự Thanh không có nhiều cách để đối phó với Trần Kinh.

Từ Binh không phải mới giao chiến với Trần Kinh một hai lần, ông ta khá hiểu về Trần Kinh. Người này thủ đoạn lợi hại, hậu thuẫn lợi hại, nhất là bản tính không chịu khuất phục, cực kỳ khó đối phó.

Từ Tự Thanh bảo Từ Binh, kêu ông ta không nên để Trần Kinh lợi dụng làm vũ khí.

Từ Binh cũng hiểu rất rõ, cũng tự nói với mình, mình tuyệt đối cũng không thể trở thành khẩu súng của Từ Tự Thanh.

Cùng Từ Tự Thanh trao đổi một hồi, Từ Binh đối với hạng mục đầu tư của Âu Lãng đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Lôi Minh Phong ra tay quá nhanh, cướp quá đẹp mắt, đến đây, Từ Binh tự cảm thấy năng lực của mình cũng chỉ có thế, tiếp theo sẽ đến lượt Trần Kinh tự mình xuất mã, xem hắn có thể có bản lãnh xoay chuyển càn khôn hay không.

….

Chính phủ tỉnh Sở Giang, hội nghị phát triển hợp tác hai thành phố lần thứ hai, hội nghị lần này chủ yếu là nghiên cứu ưu thế kinh tế hỗ trợ, và các vấn đề liên quan đến chính sách hỗ trợ.

Trần Kinh mới đến hội trường.

Hắn ở cửa đụng phải Từ Binh, Từ Binh tiến lại đây, sắc mặt có chút khó coi.

Trần Kinh cười cười với ông ta nói:

-Vào đi thôi! Đã đến đây rồi, còn sợ người ta ăn thịt chúng ta sao?

Từ Binh vốn muốn báo cáo với Trần Kinh kết quả gặp mặt Từ Tự Thanh, nhưng vừa thấy Trần Kinh nói vậy, ông ta liền không dám nói, nuốt câu nói kia trở vào.

Trần Kinh đi trước, Từ Binh theo sát phía sau.

Hai người một người mỉm cười, một người ủ rũ, tạo nên khung cảnh đối lập rõ ràng.

Từ vị trí chủ trì phiên họp, Từ Tự thanh nheo mắt quan sát động tĩnh xung quanh, ông ta nhìn thấy Từ Binh và Trần Kinh thì thầm với nhau, sau đó Trần Kinh dẫn đầu bước vào, ông ta khẽ nhíu mày.

Ông ta có chút không hiểu, không phải trước nay Từ Binh không hề qua lại với Trần Kinh hay sao?

Nếu vậy, tại sao Từ Binh không khống chế được mình,Từ Tự Thanh liền cảm thấy không thể quán triệt ý đồ của mình với ông ta.

Loại cảm giác này khiến cho lòng Từ Tự Thanh cảm thấy không vui chút nào, bởi vì điều này cho thấy sức ảnh hưởng của mình còn kém Trần Kinh.

Một chủ tịch tỉnh, một Bí thư Thành ủy, khoảng cách có xa lắm không? Nói là cách xa vạn dặm cũng không đủ, nhưng thực tế thì sao?

Trần Kinh tiến vào phòng họp, ngồi xuống bên cạnh Lôi Minh Phong, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không có ý muốn đứng dậy, mà lại liếc mắt nhìn Trần Kinh nói:

-Trần Kinh, hội nghị hôm nay anh đến thì tốt rồi, hội nghị lần trước của chúng ta phải bỏ dở giữa chừng, bởi vì Chủ tịch thành phố nói anh không tới, ông ấy không làm chủ được.

Xem ra Kinh Giang cần phải có anh tính toán rồi!

Trần Kinh nheo mắt nhìn Lôi Minh Phong, thản nhiên cười nói:

-Kinh Giang cho dù là ai định đoạt, chính là vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lôi anh. Bí thư Lôi là lãnh đạo Tỉnh ủy, chúng tôi là cấp Đảng ủy, Chủ tịch thành phố Từ Binh nói không quyết định được, anh có thể hạ mệnh lệnh mà!

Trần Kinh nói giọng đều đều, đối với Lôi Minh Phong lại thực châm biếm, Lôi Minh Phong là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, không sai, nhưng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như anh ta có năng lực nhúng tay vào Kinh Giang sao?

Lời này của Trần Kinh rõ ràng là có ý trào phúng, đồng thời lại thực nhẹ nhàng hóa giải chiêu ly gián của Lôi Minh Phong.

Lôi Minh Phong nhíu mày, tưởng như sắp nổi giận.

Trần Kinh lại không nhìn anh ta, ngồi luôn xuống.

Lôi Minh Phong biến sắc, cuối cùng vẫn không dám thất thố, nếu đối diện với anh ta là Từ Binh, anh ta khẳng định sẽ nổi giận ngay tại chỗ.

Nhưng đối mặt với Trần Kinh, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Kinh nổi tiếng khó chơi, Lôi Minh Phong tự biết thân biết phận, nếu chẳng may bị Trần Kinh bám lấy, ngược lại bị rớt xuống thế hạ phong, đây chẳng phải là tự làm mình mất mặt sao?

Mọi người đến đông đủ, hội nghị chính thức bắt đầu.

Chủ tịch thành phố Sở Thành, Khương Hiểu Yến lên tiếng trước, nói phương thức hợp tác hành động của hai thành phố trong hạng mục, là một nữ lãnh đạo, Khương Hiểu Yên vô cùng tao nhã, nói năng lưu loát.

Cô báo cáo được một nửa, Lôi Minh Phong khẽ ho, nói:

-Chủ tịch Hiểu Yến, về chuyện hợp tác hạng mục lần này, chúng ta có thể nói vào trọng điểm được không? Như vậy đi, Sở Thành chúng ta gần đây có những hạng mục lớn, trong đó có một hạng mục là về khai thác Ngọc Sơn.

Hạng mục này tổng đầu tư ước chừng khoảng mười tỷ.

Chúng ta cùng nhau nói về hạng mục này trước, xem Kinh Giang có thể phối hợp cho chúng ta những gì!

Anh ta dừng một chút nói:

-Đầu tiên, tôi cho rằng Kinh Giang cần hoàn thành đường quốc lộ 175 trước Tết âm lịch, hơn nữa còn cần trước tháng 10 năm nay, đối với công tác di dời phố Tẩu Mã phải nhanh chóng hoàn thành. Để có thể phối hợp với hạng mục Ngọc Sơn của chúng ta, chuẩn bị phải làm một tuyến đường chính trong thành phố.

Trong đó, có một đoạn phải đi qua phố Tẩu Mã của Kinh Giang, cho nên một số xã, thị trấn xung quanh đấy có liên quan đến dự án đều phải di dời, Kinh Giang cần phải tích cực phối hợp với chúng ta!

Anh ta liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, nói:

-Hạng mục thứ hai của chúng ta…

Anh ta đang nói dở, Uông Minh Phong nãy giờ yên lặng đột nhiên nói:

-Lão Lôi, hạng mục phối hợp công tác đầu tiên, Kinh Giang có vấn đề gì hay không?

Lôi Minh Phong ngẩn người, quay đầu nhìn Trần Kinh nói:

-Sao? Bí thư Trần có vấn đề gì không?

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Không thành vấn đề, Bí thư Lôi, hai công tác anh vừa nói tôi đã bố trí ổn thỏa, tháng 11 năm nay sẽ hoàn thành. Mặt khác, phố Tẩu Mã chúng tôi cũng đã bắt đầu di dời rồi, không chỉ có phố Tẩu Mã mà còn có cả Lang Châu bên cạnh.

Tôi sẽ chờ Bí thư Lôi, sau khi các anh làm tốt tuyến đường chính, chúng tôi sẽ từ Lang Châu qua chơi trực tiếp, sẽ nhanh chóng hoàn thành tuyến đường chính thôi.

Bởi vậy, từ Lang Châu đến trung tâm thành phố Sở Thành có thể giảm được hơn 20 phút, Lang Châu cách Sở Thành so với các huyện ngoại ô Sở Thành còn gần hơn!

Lôi Minh Phong ngẩn người, bỗng nhiên cười.

Mà mọi người trong phòng họp đều nhìn vào Trần Kinh, có một số người hiểu được nội tình, còn một số khác thì như lọt vào trong sương mù, không biết làm thế nào để phối hợp với Trần Kinh!

Đương nhiên, ngồi đây không có ai là người đơn giản cả, mọi người đều nhanh chóng cảm nhận được một bầu không khí quỷ dị, Trần Kinh muốn đấu với Lôi Minh Phong sao?

Trần Kinh dù bận vẫn ung dung nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm trà nói:

-Bí thư Lôi, anh có thể nói hạng mục thứ hai của anh được rồi, tôi và Lão Từ đều đang chăm chú nghe đây!

Lôi Minh Phong hắng giọng một cái, quay đầu liếc Trần Kinh nói:

-Hạng mục thứ hai là….

Hạng mục thứ hai mà Lôi Minh Phong nói đến là hạng mục bến tàu Sở Giang, hiện tại Kinh Giang có một bến tàu Thiên Môn, Sở Giang vẫn luôn ỷ lại vào bến tàu này để vận chuyển vật tư.

Kế hoạch của Lôi Minh Phong là muốn Sở Thành xây dựng bến tàu mới, nhưng đoạn Sở Thành của Sở Giang không có vị trí thích hợp, Lôi Minh Phong vừa muốn xây dựng bến tàu ở phố Tẩu Mã, sau đó nhanh chóng khai thông tuyến đường chính, thứ nhất là muốn làm hạng mục Ngọc Sơn. Vậy cũng phải sau khi xây dựng bến tàu phố Tẩu Mã, sau này Sở Thành sẽ thông qua bến tàu phố Tẩu Mã để vận chuyển vật tư.

Lôi Minh Phong nói xong, Trần Kinh gật đầu nói:

-Đề nghị này của Bí thư Lôi cũng khá tốt, phố Tẩu Mã trước kia là bến tàu cũ, hiện tại xây dựng bến tàu ở chỗ đó, điều kiện đặc biệt phù hợp. Tôi đồng ý!

Hắn dừng một chút nói:

-Nhưng vừa rồi phương án mà Bí thư Lôi đề ra, tôi cảm thấy có chút bảo thủ, nếu phải xây dựng bến tàu, nhỏ như vậy tôi cho rằng không ổn. Tôi cảm thấy quy mô bến tàu có thể mở rộng gấp đôi. Hiện tại nhìn lượng xuất nhập khẩu hàng hóa chưa tới 100 ngàn tấn. thuyền lớn rất khó tiến vào.

Tôi cho rằng nếu xây dựng bến tàu ở phố Tẩu Mã, lượng hàng hóa xuất nhập khẩu có thể lên đến 25 vạn tấn, đứng đầu Trường Giang, như vậy mới có lợi cho sự phát triển trong tương lai, không biết mọi người thấy thế nào?

Lôi Minh Phong biến sắc, nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Hôm nay, anh ta đằng đằng sát khí đến đây, rõ ràng có ý khiêu khích đấy, Trần Kinh cũng nổi tiếng cứng đầu ngang ngạnh, Lôi Minh Phong cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị đấu với Trần Kinh một phen.

Nhưng…

Trần Kinh từ bao giờ trở nên tốt tính như vậy? Thật không ngờ lại đồng ý phối hợp với yêu cầu của Sở Thành sao?

Lôi Minh Phong mơ hồ cảm thấy một hơi thở âm u, cảm thấy có gì đó không hợp lý, nhất định có chỗ có vấn đề! Trần Kinh cũng không phải là một đứa bé ngoan.