Quan Sách

Chương 1214: Anh em Hầu thị!




Lôi Minh Phong trên chính đàn Sở Giang là thứ ngoại tộc.

Người này nhìn giống như nhanh mồm nhanh miệng, không che đậy gì, thực ra tên này cũng rất gian xảo.

Lôi Minh Phong làm việc, đối với kẻ yếu tuyệt đối đều là lấy thế đè người, giữ vững cường thế tuyệt đối của mình. Còn khi đối diện với cấp trên, y lại khéo léo, tính nhảy cảm chính trị rất cao, bản lĩnh chiến đội rất lợi hại.

Trong Sở Giang Từ Tự Thanh và Ngũ Đại Minh vẫn không thể nào đối phó, trước khi Ngũ Đại Minh thăng chức, Lôi Minh Phong đối với Từ Tự Thanh có thể nói là hầu hạ tương đối chu đáo, hợp tác hai người vô cùng thân mật, trên chính kiến chỉ kém cùng quan điểm.

Nhưng sau khi Ngũ Đại Minh thăng chức, tên này bắt đầu bằng mặt không bằng lòng rồi.

Mấy lần Tỉnh ủy quyết sách, Lôi Minh Phong đều âm thầm ủng hộ nhiệt tình cho Ngũ Đại Minh, khiến cho Từ Tự Thanh trở tay không kịp, cũng vì vô cùng tức giận, thẹn quá hóa giận!

Vốn dĩ theo cá tính của Từ Tự Thanh, lần này gã sẽ gây bất lợi cho Lôi Minh Phong.

Dựa vào cái gì mà tạo điều kiện cho y? Ngọc Sơn khai phá, tìm được đầu tư lớn, tăng thu nhập tài chính cho Sở Thành, không có nghĩa là kiếm chiến tích cho Lôi Minh Phong sao?

Nhưng vấn đề chính là con người Lôi Minh Phong này cái gì cũng không tốt, nhưng người này da mặt dầy, không biết xấu hổ.

Từ Tự Thanh đối với y đã thế này rồi, lần nào cũng tránh mặt không gặp, lần này cũng trực tiếp tỏ rõ thái độ.

Nhưng Lôi Minh Phong vẫn không tha cho, không tức giận chút nào, khi gặp mặt cười nói như hoa nở, người khác nịnh nọt còn nói đến chút tài nghệ, Lôi Minh Phong hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cái gì dễ nghe thì nói cái đó.

Có câu nói chẳng phải là không giơ tay đánh mặt cười sao?

Lôi Minh Phong cũng là lãnh đạo cấp bậc Thường ủy Tỉnh ủy, người ta cũng như vậy rồi, Từ Tự Thanh còn có thể nổi giận thế nào được nữa?

Đương nhiên, Từ Tự Thanh cũng không thể cho không Lôi Minh Phong thuận lợi tốt như vậy được.

Trong thời kỳ quan trọng này, Từ Tự Thanh cảm giác nguy hiểm cực lớn, cực diện Sở Giang sức ảnh hưởng của gã từ từ giảm dần, còn lúc này, uy tín của Ngũ Đại Minh dĩ nhiên dần bắt đầu được thành lập rồi.

Có thể đoán được, hai người vì chính kiến khác nhau, không lâu sau, chắc chắn sẽ có ván cờ kịch liệt.

Từ Tự Thanh nếu bây giờ vẫn chưa phòng ngừa chu đáo, thứ chờ đợi gã chính là thất bại hoàn toàn.

Cho nên, Lôi Minh Phong muốn lấy được sự ủng hộ từ gã, cái này không sao, nhưng y phải có chút thành ý, có được hành động thực tế để ủng hộ Từ Tự Thanh.

Nếu không, thiên hạ không có bữa tiệc nào là miễn phí, làm gì lại có chuyện tốt như này được?

Cũng may hai người đều là người thông minh, Lôi Minh Phong nổi tiếng da mặt dày, bây giờ Tỉnh ủy làm hạng mục hai thành phố hợp tác phát triển này đối với Từ Tự Thanh mà nói là một cơ hội, đối với y mà nói lại càng là cơ hội.

Mâu thuẫn giữa Từ Tự Thanh và Trần Kinh cũng đã sâu, Trần Kinh hoàn toàn hướng về Ngũ Đại Minh, Từ Tự Thanh áp chế Trần Kinh, trên ý nghĩa nào đó mà nói, chính là áp chế Ngũ Đại Minh.

Còn đối với Lôi Minh Phong mà nói, nếu có thể áp chế Trần Kinh thành công, trên vấn đề hai thành phố hợp tác cùng phát triển y cũng chiếm được thế thượng phong.

Trong ý thức của Lôi Minh Phong, trong mắt y chỉ có Sở Thành.

Hợp tác phát triển không có nghĩa là cùng nhau phát triển, rốt cục là ai hợp tác ai phát triển?

Sở thành không nghi ngờ gì là thành phố bị hợp tác, bây giờ hai thành phố Sở-Kinh, duy nhất có Sở thành phát triển rồi, mới có thể nói chuyện cùng phát triển, nếu không với điều kiện và tài nguyên của Kinh Giang, bọn họ dựa vào cái gì mà hợp tác phát triển với Sở Giang?

Chính vì điều này, y và Từ Tự Thanh đã ăn nhịp với nhau.

Hai người trong công viên, một người mặc đồ thể thao, một người mặc đồ luyện công. Hai người liền quyết định tiếp theo sẽ an bài tất cả, kết quả tất nhiên là theo nhu cầu, tận hứng mà tán.



Kinh Giang.

Câu lạc bộCâu lạc bộ Thiên Địa Nhân Kinh Giang.

Trần Kinh từ từ lái xe vào bãi đỗ, Hầu Lâm bước nahnh lên trước mở cửa xe cho Trần Kinh.

Trần Kinh xuống xe, Hầu Lâm cười ha hả nói:

- Bí thư Trần, nhớ anh quá, mấy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!

Trần Kinh híp mắt nhìn Hầu Lâm, cười nói:

- Ôi trời, tôi nói Hầu công tử bây giờ phát đạt rồi, hoàn toàn khác với trước kia rồi. Bây giờ ag ai cũng biết anh em Hầu thị áo gầm về làng, muốn đầu tư lớn, tôi đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố và chính phủ thành phố Kinh Giang hoan nghênh mọi người!

Hầu Lâm ngượng cười nói:

- Bí thư Trần, đây chẳng phải là anh chế nhạo tôi sao? Trước mặt anh, nói cái gì mà áo gấm về làng, nói vậy bị người ta cười đến rụng răng mất!

Trần Kinh nói chuyện với Hầu Lâm, Hầu Quan Trung đứng sau mỉm cười.

Trần Kinh bắt tay với Hầu Lâm xong, Hầu Quan Trung mới đến giơ tay ra nói:

- Bí thư Trần, lâu quá rồi. Anh càng ngày càng trẻ ra đấy, hôm nay có thể cùng ăn tối với bí thư Ủy ban nhân dân thành phố trẻ tuổi nhất nước, quả thực chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh!

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Tổng giám đốc Hầu, anh cũng đừng hùa với em trai của anh nữa, hôm nay ăn cơm, vốn dĩ là tôi mời khách, hoan nghênh bên đầu tư đến Kinh Giang khảo sát thực địa mà!

Hầu Quan Trung cười tươi nói:

- Khách khí quá, bí thư, chúng ta đều là người quen cũ mà. Hiểu rõ nhau, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, coi như là ôn lại chuyện cũ!

Hầu Quan Trung nhiệt tình mời Trần Kinh vào hội ở, phía sau còn có cục chiêu thương và lãnh đạo huyện Lãng Châu chuẩn bị cùng bắt tay với Trần Kinh, đều không còn cơ hội nữa.

Câu lạc bộCâu lạc bộThiên Địa Nhân trước giờ là câu lạc bộcâu lạc bộ rất bình thường.

Nhưng câu lạc bộ này là một trong những câu lạc bộ tư nhân hiếm có trong Sở Giang, ông chủ chính là anh em Hầu thị.

Anh em Hầu thị mấy năm nay không phát triển ở Sở Giang, cho nên danh tiếng của câu lạc bộ không nổi tiếng, nhưng cấp bậc bên trong nghe nói rất cao.

Vốn dĩ thời gian trước bộ Công an nhận được tình báo, nói trong câu lạc bộ Thiên Địa Nhân nghi ngờ tụ họp đánh bạc, Thang Dịch Dương đã chế định phương án ra tay với câu lạc bộ Thiên Địa Nhân.

Không biết thế nào mà anh em hầu thị thần thông quảng đại, ở xa như vậy cũng nhận được tin.

Bọn họ cũng không trực tiếp chào hỏi Trần Kinh, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn ổn thỏa.

Thang Dịch Dương vì chuyện này mà tìm đến Trần Kinh báo cáo, trong lòng có chút oán hận.

Khi Trần Kinh cân nhắc đến đại cục Kinh Giang trước mắt, phải bảo đảm toàn thể đại cục Kinh Giang vững vàng, nhất quyết không ủng hộ Thang Dịch Dương trong chuyện này.

Dù sao, thời gian Thang Dịch Dương đến công-kiểm-pháp cũng chưa lâu, mũi nhọn nên lộ ra cũng lộ ra cả rồi, chyện gì cũng phải tranh giành cao thấp, đối với sự phát triển và trưởng thành của cá nhân gã cũng đều bất lợi.

Mặt khác, câu lạc bộ Thiên Địa Nhân cũng chẳng phải là đại sự gì, bây giờ đang trong cửa ải thu hút đầu tư, phức tạp, có khả năng gây chút bất lợi cho mặt trái ngôn luận của Kinh Giang, đây chính là thứ mà Trần Kinh lúc đó suy tính trước.

Trong một phòng lớn trong câu lạc bộ, yến tiệc vô cùng phong phú.

Đều là món ăn truyền thống nổi tiếng của Kinh Giang, thủy du ngoạn, ướp, chiên, xào, hấp cái gì cũng có, rượu là Ngũ Lương Dịch, có thể nhìn ra, anh em Hầu thị dụng tâm cho bữa ăn này như nào.

Lúc ăn cơm, hai người liên tiếp mời rượu Trần Kinh, không khí rất nhiệt tình.

Qua ba tuần rượu, Trần Kinh cũng không nói đến chuyện đất đai.

Ngược lại chủ tịch huyện huyện Lãng Châu Trịnh Chấn Đạc có chút không kiềm chế nổi, gã nâng ly rượu lên, cười híp mắt tiến đến trước người Hầu Quan Trung nói:

- Tổng giám đốc Hầu, hôm nay bí thư cũng có mặt ở đây, tôi lại lần nữa bày tỏ thái độ trịnh trọng với anh, về hạng mục đất đai của Ngọc Sơn, trước mắt trong thành phố phòng đất đai quốc gia cũng đã phê chuẩn rồi, điều này đối với Lãng Châu chúng ta mà nói, là cơ hội khó có được.

Cục đầu tư hôm nay cũng có lãnh đạo có mặt ở đây, chúng tôi những cái khác không dám bảo đảm, nhưng đấu giá chúng tôi nhất định cam đoan công bằng công chính.

Hai vị tổng giám đốc Hầu đều là tinh anh từ Sở Giang chúng ta, bây giờ thành công rồi không quên sự phát triển của Sở Giang, quay về đầu tư, chúng tôi rất cảm động, cũng rất coi trọng.

Cá nhân tôi rất hoan nghênh các anh đến Lãng Châu chúng tôi đầu tư hoặc làm khách!

Gã dừng lại một chút rồi nói:

- Không nói nhiều nữa, tôi kính tổng giám đốc Hầu một ly!

Hầu Quan Trung nâng ly rượu lên nói:

- Chủ tịch Trịnh, anh khách khí quá rồi, tôi cũng không nói lời thừa nữa, tôi chỉ nói tôi coi trọng Lãng Châu, đầu tư vào Lãng Châu, chúng tôi vô cùng tin tưởng!

Hai người chạm ly, Hầu Quan Trung một hơi uống cạn.

Trịnh Chấn Đạc cũng uống cạn ly rượu, đặt ly xuống vỗ tay nói:

- Còn một chuyện nữa tôi muốn cám ơn hai vị tổng giám đốc Hầu, tôi biết hai vị thương người nhiệt tình, lần này lại đầu tư 3 triệu xây dựng trường tiểu học Hi Vọng cho khu miền núi của Lãng Châu. Đây chính là hành động từ thiện, tôi đại diện cho 600 nghìn cán bộ quần chúng cảm ơn hai người!

Gã mở chai rượu to tự rót cho mình mình ly rượu nữa, hướng ly rượu về phía Hầu Lâm nói:

- Tổng giám đốc Tiểu Hầu, tôi lại kính anh một ly, sự nghiệp từ thiện của tập đoàn Hầu thị, anh là người cầm lái, cám ơn anh đã mở hầu bao giúp đỡ!

Hầu Lâm cười hì hì nói:

- Đó cũng là việc nhỏ, Lãng Châu là chỗ tốt, non xanh nước biếc. Khi tôi lên đại học, thích du lịch, thường cùng đám bạn đến Lãng Châu leo núi, từ lúc đó tôi đã thích Lãng Châu này rồi.

Lần này có thể giúp chút sức mọn cho sự nghiệp giáo dục của Lãng Châu, tôi thật lòng rất vui. Chủ tịch Trịnh ly này tôi cạn!

Hầu Lâm chạm ly chúc mừng Trịnh Chấn Đạc, hai người một hơi uống cạn.

Sau đó kính rượu liền rơi vào đoạn cao trào.

Trần Kinh vẫn biểu hiện vẻ bình tĩnh, hắn trước khi ăn cơm cũng đã nói trước rồi, thời gian này gắn bị sỏi thận, không uống được rượu.

Lúc mới bắt đầu mọi người còn câu nệ, nhưng cùng với bữa tiệc tiến hành, mọi người uống rượu nhiều rồi, dần dần cũng thả lỏng hơn.

Nhân vật chính hôm nay tất nhiên là Trần Kinh, nhưng anh em Hầu thị cũng không thua kém gì, hai người khéo léo, điều khiển không khí tương đối náo nhiệt.

Thư ký Tiếu Hàm vốn dĩ có thể uống rượu, nhưng bây giờ anh ta đi theo Trần Kinh làm việc đã lâu, bí thư không uống rượu, anh ta nào dám uống nhiều?

May mà trong bữa cơm hôm nay đều là người thông minh, biết những ngọn nguồn này, cũng không mời rượu Tiếu Hàm.

Cứ như vậy, một bữa cơm ăn hết hơn hai tiếng đồng hồ, anh em Hầu thị lại đề nghị đi hát.

Trần Kinh từ chối nói:

- Quan Trung à, Hầu Lâm, hôm nay đến đây thôi! Tối nay tôi phải quay về Sở Giang có chút chuyện, không thể trì hoãn thêm nữa. Tối nay mọi người cứ chơi vui vẻ đi, tôi ở đây, mọi người cũng mất tự nhiên đúng không?

Hầu Quan Trung cũng không kiên trì, một đám người tiễn Trần Kinh đến bãi đỗ xe, Tiếu Hàm mở cửa ghế lái ngồi lên, Trần Kinh nói:

- Lão Tiếu, ngồi ghế sau đi!

Tiếu Hàm ngẩn người, gật đầu.

Ông ta rất biết nhìn mặt nói chuyện, anh ta mơ hồ cảm thấy, bí thư Trần hôm nay mặc dù vẻ mặt luôn tươi cười, nhưng dường như trong lòng có gì đó không vui.

Ông ta cân nhắc tỉ mỉ, cũng không phát hiện ra có vấn đề gì, trong lòng đang nghi ngờ.

Còn Trần Kinh bỗng nhiên lại bảo ông ta ra ghế sau ngồi, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Ông ta hoàn toàn xác định phán đoán của mình, 100% hôm nay có chuyện gì đó khiến bí thư bất mãn rồi, có lẽ là xảy ra trên bàn rượu tối nay…