Quan Sách

Chương 1193: Ba ngày giải quyết!




- Đây chẳng phải thêm phiền phức sao?

Trần Kinh biến sắc, đặt chén trà xuống bàn, lạnh giọng nói.

Hắn tức giận, mấy vị lãnh đạo khác cũng không dám lên tiếng.

Ánh mắt Trần Kinh chằm chằm nhìn Từ Binh nói:

- Lão Từ, tập đoàn Vạn Hải này còn thành tinh rồi phải không? Năm ngoái quỳ gối xuống xin muốn đến chỗ chúng ta tìm nơi để mở rộng đầu tư. Đợi khi chúng ta sắp xếp thỏa đáng các công tác rồi, bọn họ quay đầu lại càng lên giọng sao?

Từ Binh ngượng ngùng cười nói:

- Bí thư, tập đoàn Vạn Hải trong mấy năm nay, tình thế rất tốt. Mấy năm nay, các nơi trong toàn tỉnh đều tăng thu hút đầu tư, cạnh tranh kịch liệt, tình thế thay đổi rồi!

Trần Kinh khua tay một cái nói:

- Chuyện này các anh không cần phải quản, tôi phụ trách việc này.

Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm đứng bên mặt biến sắc, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại cố nhẫn nhịn.

Bây giờ quan hệ của Ủy ban nhân dân thành phố có chút tế nhị, trong quá trình Kinh Giang cải cách, gặp phải khó khăn nặng nề.

Cả xã hội sau khi trải qua cảm xúc mạnh mẽ và hưng phấn ngắn ngủi, thì sự nhiệt tình này đang từ từ nguội đi.

Bây giờ bề ngoài Trần Kinh rất có quyền uy trong Kinh Giang, nhưng trên thực tế phe phái Từ Binh, chỉ là khách khí vẻ bề ngoài, thầm bằng mặt không bằng lòng, đợi xem một vố làm trò cười cho thiên hạ của Trần Kinh.

Giống như chuyện của tập đoàn Vạn Hải này.

Quan hệ của Từ Binh và Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải cũng rất thân thiết, hơn nữa tập đoàn Vạn Hải vẫn luôn do Từ Binh phụ trách.

Bây giờ Từ Binh báo cáo nói chuyện này không giải quyết được, vậy chẳng phải muốn giao vấn đề này cho Trần Kinh, để Trần Kinh nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này sao?

Tiếu Hàm thấy rõ tất cả những thứ này, anh ta rất ngạc nhiên, sao bí thư Trần lại không nhìn ra chứ?

Anh ta trong lòng nghĩ có thể bí thư Trần gần đây thực sự bị chuyện này làm cho choáng váng rồi, sao dụng tâm của Từ Binh rõ ràng như vậy lại không nhìn ra chứ?

Trần Kinh liếc mắt nhìn mọi người, giọng nói lạnh lẽo nói:

- Gần đây tôi thấy ý chí của mọi người có chút sa sút, làm việc cũng không tin tưởng lắm. Cứ lấy chuyện tập đoàn Vạn Hải ra nói, sao một chuyện cỏn con như này, trí tuệ tập thể chính quyền chúng ta cộng lại lại không giải quyết được?

Có phải thái độ làm việc của chúng ta có vấn đề không? Hay là chúng ta chưa chú ý đến cách làm việc chính xác, tôi thấy công việc của mọi người cần phải xem lại!

Trần Kinh nói ra lời này, sắc mặt Từ Binh trở nên khó coi, Lưu Đức Tài liếc nhìn Từ Binh một cái, cúi đầu xuống không nói gì.

Trần Kinh cười khẩy, nói với Liễu Tân Lâm:

- Liễu Tân Lâm, anh gọi điện cho tập đoàn Vạn Hải, tôi cho anh ba ngày, phải xác định được hạng mục này!

Liễu Tân Lâm giật mình, suýt chút nữa từ trên ghế đứng bật dậy.

Thời gian ba ngày làm sao làm được? Từ Binh làm lâu như vậy rồi, cũng thất bại, Liễu Tân Lâm gã có thể giải quyết được trong ba ngày sao?

Nhưng ngay lập tức, gã hiểu ý tứ của Trần Kinh.

Trần Kinh chắc chắn là muốn lợi dụng chuyện này gõ đầu đám người Từ Binh. Khoảng thời gian này bầu không khí trong thành phố có chút quái dị, bây giờ lại phơi bày chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang trước mặt mọi người, tài chính xưởng máy nổ vẫn chưa có manh mối nào.

Mặt khác công tác thu hút đầu tư liên tiếp mất cơ hội.

Tình thế của Kinh Giang đem ra miêu tả, bản đồ quy hoạch hùng vĩ khí thế hào hùng, nhưng khi làm, thì lại gặp phải chướng ngại tứ phía, không có chuyện nào suôn sẻ.

Bây giờ ý chí của mọi người rất sa sút, có một số người trong lòng sốt ruột, có một số người thì lại có chút hả hê.

Giống loại người như Từ Binh, vẻ ngoài thì sốt ruột, nhưng trong lòng thì lại vụng trộm chờ xem Trần Kinh làm trò cười cho thiên hạ cũng không phải số ít.

Dường như cũng không do dự nhiều, Liễu Tân Lâm đứng dậy nghiêm túc nói:

- Vâng, bí thư, trong vòng 3 ngày, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Liễu Tân Lâm tỏ thái độ hăng hái, khiến đám người liền chằm chằm nhìn vào gã.

Trong 3 ngày hoàn thành nhiệm vụ? Khẩu khí thật lớn!

Hạng muc Từ Binh bưng bít hạng mục lâu như vậy, Liễu Tân Lâm có thể giải quyết xongtrong vòng 3 ngày? Tên này có phải đầu óc có vấn đề rồi không?

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi nười, Liễu Tân Lâm mặt không biến sắc tim không đập nhanh, anh ta cực kỳ tin tưởng vào Trần Kinh, Trần Kinh nói 3 ngày có thể làm được, chuyện này nói không chừng cũng chẳng cần3 ngày.

Cho dù nghe thấy 3 ngày có thể giải quyết được chuyện này có chút không thể tưởng tượng được, nhưng Liễu Tân Lâm lại không chút do dự mà hoàn toàn tin tưởng!

Trần Kinh gật đầu, hạ áp tay nói:

- Được, tôi thấy chúng ta chính là thiếu khí thế như của Tân Lâm này, có một số đồng chí trong công việc gặp một chút khó khăn, liền muốn nửa đường bỏ cuộc, cảm xúc sợ khó vô cùng nghiêm trọng. Trên vấn đề công việc thiếu đi sự liều lĩnh, chuyên tâm nghiên cứu, làm chuyện gì cũng cưỡi ngựa xem hoa, bỏ dở giữa chừng, thái độ làm việc như này làm sao có thể làm được chuyện lớn?

Trần Kinh vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:

- Ba ngày, chỉ cho ba ngày. Tôi giúp Tân Lâm làm chuyện này. Tôi muốn xem xem là vấn đề khó gì, kéo dài đến hơn nửa năm. Cuối cùng không ngờ vẫn thất bại!



Sau khi tan họp, Liễu Tân Lâm ngay lập tức chạy đến phòng làm việc của Trần Kinh.

Gã khó nén được tâm thần bất định trong lòng, nói:

- Bí thư, chuyện của tập đoàn Vạn Hải…

Trần Kinh khua tay nói:

- Anh đi làm việc của anh đi, chuyện này để tôi làm cho! Trịnh Viễn Khôn chẳng phải đi Hồng Kông rồi sao? Anh đi thương lượng với anh ta một chút, các anh đi cùng nhau. Con người Trịnh Viễn Khôn này anh cũng đừng coi thường, anh ta là người tài ba đấy.

Khóa sinh viên đại học Bắc Kinh đầu tiên sau khi nước cộng hòa chúng ta khôi phục lại kỳ thi đại học, bạn học của anh ta bây giờ cơ bản đều hoạt động trên chiến tuyến nước cộng hòa, đều là tinh anh.

Lần này anh ta đưa ra kế hoạch hợp tác phát triển thuyền chở khách loại nhỏ và vừa, tôi thấy rất thiết thực, nếu lần hợp tác này thành công, thì xưởng đóng tàu Kinh Giang chúng ta sẽ thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

Liễu Tân Lâm gật đầu nói:

- Bí thư, anh yên tâm, gần đây tôi cũng hay giao lưu với Trịnh Viễn Khôn. Chưa nói đến chuyện thương lượng với người này, chỉ số thông minh của người này quả thực rất cao, hơn nữa quản lý lại rất có nghề, gần đây anh ta chỉnh đốn và quản lý nhân sự của xưởng đóng tàu, đã thể hiện được tiêu chuẩn cao rồi.

Bây giờ xưởng đóng tàu tiền không có, nhưng sĩ khí không tệ, đều là nhờ vào danh tiếng của người này trong suy nghĩ của công nhân!

Trần Kinh cười nói:

- Tân Lâm à, bây giờ chúng ta đang trong thời kỳ khó khăn, nhất định phải kiên trì chịu đựng, phải nghĩ ra nhiều cách, phải phát huy đầy đủ trí tuệ của tập thể. Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm lực ý chí của chúng ta.

Hắn dừng lại một chút, lời nói xoay chuyển:

- Sắp tới tôi chuẩn bị đến Bắc Kinh một chuyến, chủ yếu là nghĩ cách giải quyết vấn đề xưởng máy nổ của chúng ta, mặt khác, chính là tranh thủ chút hạng mục và tài chính. Các anh đi Hồng Kông đi nhanh về nhanh, khi quay về anh cùng tôi đến Bắc Kinh, chủ yếu là phải cố gắng giải quyết vấn đề hoàn cảnh ngoại bộ.

Liễu Tân Lâm sau khi rời đi, Trần Kinh cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Thẩm Mộng Lan, không nói vòng vo nhiều, trực tiếp bảo Thẩm Mộng Lan tối nay đến quán café của khách sạn Lệ Đô, hắn có chút chuyện muốn bàn với cô.

Lại nói Thẩm Mộng Lan bên này, nhận được điện thoại của Trần Kinh cô thực sự lắp bắp kinh hãi.

Nhưng cô chợt hiểu ra ý đồ của Trần Kinh, trong lòng cô không khỏi có chút đắc ý, không ngờ Trần Kinh là người cố chấp kiêu ngạo như vậy, cũng có lúc cầu đến mình?

Cô đang nghĩ ngợi rồi đắc ý đặt điện thoại xuống, Trần Kinh cũng không cho co cơ hội, liền nói cho cô địa chỉ, sau đó bộp một cái cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Thẩm Mộng Lan thoáng chút tức giận.

Đây là người nào? Đây là thái độ Kinh Giang đối đãi với bên đầu tư sao? Bây giờ tên này lại cầu cạnh đến mình, vẫn với thái độ như này?

Hắn coi mình là ai vậy?

Thẩm Mộng Lan thầm chửi thề, thầm nghĩ hôm nay đi đến quán café nhất định phải sĩ diện mới được, không quan tâm Trần Kinh có thái độ gì, mình đều phải rắn mặt.

Tập đoàn Vạn Hải đến đâu đầu tư, thì đều phải mình nói, kế hoạch đầu tư Kinh Giang, năm nay mình không đầu tư thì không đầu tư, Trần Kinh làm gì được mình? Có thể ăn tươi nuốt sống mình sao? Chắc hắn cũng không có bản lĩnh này chứ?

Sau khi tan làm, Thẩm Mộng Lan sớm đã lái xe đến khách sạn Lệ Đô.

Đến nơi cô nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian hẹn.

Cô dùng sức đập ghế ngồi, thầm nghĩ mình đúng là hèn, vừa nãy chẳng phải là muốn làm cao sao? Sao chưa bắt đầu đã lộ khuyết điểm rồi?

Cô cảm thấy như này không được, vội vàng đi đến siêu thị bên cạnh đi dạo.

Đi lòng vòng khoảng 40 phút, cô lại lần nữa đến quán café, Trần Kinh vẫn chưa đến.

Trong lòng cô lại càng tức giận, thầm nghĩ Trần Kinh này là loại người gì? Không chút phong độ, ngạo mạn vô lễ, hẹn thời gian rồi không ngờ còn đến muộn, cũng chưa bao giờ nhìn thấy người cầu cạnh như này, còn bày đặt tác phong rởm.

Cô thầm nghĩ hay là dứt khoát cho xong, mình đi được rồi, ai bảo Trần Kinh không đúng giờ?

Nhưng cô cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm này, nhất thời rầu rĩ lạ thường, đứng ngồi không yên.

Cứ như vậy lại 20 phút nữa trôi qua, cô bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng:

- Xin lôi, bị tắc đường một chút, sao? Đợi có tí như vậy mà đã nóng nảy rồi sao?

Thẩm Mộng Lan vừa quay đầu lại, Trần Kinh đang đứng sau lưng cô, khuôn mặt cô thay đổi một chút, ngượng ngùng nói:

- Không, không có. Bí thư Trần… anh… mời anh ngồi!

Trần Kinh cởi áo khoác ngồi xuống, ngồi đối diện Thẩm Mộng Lan, Thẩm Mộng Lan vội vàng nhiệt tình nói:

- Bí thư Trần, anh uống gì?

- Gì cũng được!

Trần Kinh khua tay nói, trên trán hắn hiện thị rõ vẻ mệt mỏi.

Thẩm Mộng Lan gọi một cốc Americano, mắt liếc nhìn Trần Kinh, cô khẽ nhíu mày.

Cô nhạy bén phát hiện ra, Trần Kinh hôm nay khác với Trần Kinh mọi ngày. Lúc trước mỗi lần cô gặp Trần Kinh, Trần Kinh đều thần thái sáng láng, khí vũ bất phàm, khiến cố cảm thấy hình tượng quan lớn phong lưu hào phóng chính trực.

Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trần Kinh, trong ánh mắt thậm chí còn có chút tơ máu, sắc mặt tối sầm, vừa nhìn liền biết công việc chắc chắn có vấn đề gì rồi.

Café mau chóng được đưa đến, Trần Kinh cho thêm chút đường, chậm rãi dùng thìa quấy đều, không có ý muốn nói chuyện.

Thẩm Mộng Lan trước khi đến, sớm đã chuẩn bị tìm từ sẵn rồi, nhưng vào lúc này, giống như toàn bộ cũng không dùng đến nữa rồi.

Trần Kinh không nói lời nào, hắn dường như rất thích khoảng thời gian yên lặng và thoải mái như này.

Thẩm Mộng Lan không nỡ quấy rầy hắn, cũng giống như Trần Kinh bưng lấy tách café, chậm rãi thưởng thức.

Tin xưởng đóng tàu Kinh Giang và xưởng đóng tàu Hoàng Hải hợp tác thất bại đã truyền ra ngoài, còn chuyện Trần Kinh bởi vậy mà làm mình làm mẩy với một số lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân tỉnh, trong một phạm vi nhỏ nào đó mọi người đều biết hết.

Tai mắt của Thẩm Mộng Lan rất nhiều, những tình hình này trong lòng cô tất nhiên biết rõ.

Tính cách của Trần Kinh chính là bẩm sinh đã hiếu thắng, quật cường, việc đã quyết định rồi thì không lùi lại, Thẩm Mộng Lan cũng rất hiểu những thứ này.

Nhìn thấy bộ dạng chán chường này của Trần Kinh, Thẩm Mộng Lan không nhịn được liền nghĩ, có lẽ người đàn ông này bây giờ đang chịu áp lực trước nay chưa từng có, hắn cố gắng đối đầu chính là đối đầu với cái chết, vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô không ngờ lại có chút mềm lòng…