Quan Sách

Chương 1179: Bóp chết người tựa như bóp chết một con kiến




Cục công an thành phố Kinh Giang.

Công tác thẩm vấn người tình nghi phạm tội liên quan tới vụ án 12.26 của xưởng đóng tàu Kinh Giang đang được tiến hành rùm beng.

Công tác lần thẩm vấn này do Phó cục trưởng thường vụ kiêm đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự Thang Dịch Dương đích thân phụ trách. Bí thư Trần Kinh chỉ thị, nhất định phải nhanh chóng thẩm vấn tội phạm tình nghi, phải nắm được tất cả tin tức và tấm màn đen của việc kinh doanh nhiều năm trước của xưởng đóng tàu Kinh Giang.

Mấu chốt hơn chính là, vụ án xưởng đóng tàu Kinh Giang phải mau chóng kết thúc, phải nhanh chóng làm rõ các cán bộ các cấp dính líu tới vụ án này.

Trần Kinh vừa thả lưới, không thể có con cá nào lọt.

Chỉ có như thế mới có hiệu quả chấn động, mới khiến người ta biết được lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Uy tín của Thang Dịch Dương ở cục công an hiện tại càng ngày càng tăng vọt. trên thực tế, hiện tại anh ta đang chủ trì công tác toàn diện của toàn bộ cục công an. Nghiệp vụ của anh ta rất chắc, tác phong kiên cường, đại án, trọng án bố trí thích đáng, làm gương cho binh sĩ, bên dưới mọi người đều rất phục anh ta.

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, anh ta đã hoàn toàn nắm được cục công an, hiện tại ba tuyến công an, kiểm sát, tòa án của thành phố Kinh Giang, ai cũng biết đại danh cục trưởng Thang Dịch Dương.

- Đông đông

Thang Dịch Dương mặt nhăn mày nhíu nói:

- Vào đi.

Thẩm vấn viên tiểu Dương đẩy cửa vào, trời rất lạnh, trên trán anh ta lại đầy mồ hôi, vào cửa liền nói:

- Cục trưởng Thang, tên Hồng Thần Cương thẩm tra khó quá. Người này giả ngây giả dại, hỏi gì cũng không biết, hỏi dồn thì anh ta khóc lóc om sòm, vừa nãy, anh ta còn ném bỏ thùng nước tiểu trong trại tạm giam, khiến nước tiểu đổ hết lên người, giống như một thằng điên.

Anh ta hạ giọng nói:

- Còn nữa, người này mời luật sư ở thủ đô. Nghe nói đối phương rất thần thông quảng đại, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ rất bị động.

Thang Dịch Dương nâng chén trà lên uống một ngụm nói:

- Đã thẩm vấn mấy lần.

Tiểu Dương nuốt nước miếng một cái, nói:

- Ba lượt rồi, ba lượt đều không có tác dụng gì. Đã dùng tất cả các phương pháp, người này đều không mở miệng, ý thức phản trinh sát rất mạnh.

- Vậy sao? Đã dùng hết cách?

Thang Dịch Dương đứng dậy:

- Dẫn anh ta tới phòng thẩm vấn, tôi đi xem.

Phòng thẩm vấn, ngọn đèn mờ tối.

Ô cửa cao hơn ba mét rọi xuống một luồng ánh sáng. Dưới chút ánh sáng mặt trời này, Hồng Thần Cương rõ ràng có chút hỗn loạn.

Nhưng từ cái điệu hơi nhếch môi của anh ta có thể thấy, trong lòng anh ta kỳ thật có vài phần đắc ý.

Lần này anh ta xem như lật thuyền trong mương, không ngờ mình mưu tính sâu xa, Trần Kinh mưu tính còn sâu xa hơn.

Ngay đúng lúc anh ta đắc chí vừa lòng, nghĩ đến phải đại công cáo thành, cảnh sát từ trên hạ xuống, bắt anh ta.

Sau này anh ta mới hiểu ra, tất cả đều là thế cục Trần Kinh thiết lập. Thế cục Trần Kinh thiết lập chính là quét sạch một lượt các loại vấn đề của xưởng đóng tàu, bắt hết cái gọi là phần tử phản động.

Nói thật, Hồng Thần Cương có chút hoảng loạn.

Anh ta mưu kế tỉ mỉ lâu như vậy, cuối cùng thất bại trong gang tấc, hơn nữa còn bị bắt, Mặt trận Tổ quốc tỉnh miễn tư cách ủy viên Mặt trận Tổ quốc của anh ta, nhiều năm tích lũy như vậy gần như đã tan biến hết.

Tuy nhiên anh ta dù sao cũng không phải người bình thường, sự uể oải phút chốc qua đi, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.

Chưa tính thắng, hãy nghĩ bại trước, Hồng Thần Cương từ sớm đã có một kế hoạch cắt đuôi.

Phút giây bị bắt, kế hoạch này đồng thời khởi động. Ở bên ngoài anh ta sớm đã sắp xếp người đốt hết toàn bộ hóa đơn giấy tờ mấy năm nay của công ty, cắt bỏ toàn bộ thông tin, thậm chí ngay cả công ty của anh ta, anh ta cũng có thể ve sầu lột xác.

Bởi vì ban đầu khi anh ta đăng kí công ty kia, liền không dùng thân phận của mình. Hiện tại anh ta chỉ cần chuyển toàn bộ tiền mặt của công ty ra nước ngoài.

Công ty chỉ có cái vỏ kia chả còn quan hệ khỉ gì với anh ta, về sau sao mà điều tra anh ta?

Chỉ cần hiện tại anh ta không mở miệng, không khai báo vấn đề, đoàn luật sư của anh ta sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng. Hồng Thần Cương sớm đã định sẽ không ngồi không trong nhà giam.

Nghĩ đến những thứ này, anh ta không kìm được đắc ý, chỉ cục công an Kinh Giang cũng đòi động vào anh ta, thật đúng là buồn cười.

- Cục trưởng Thang…

Thẩm vấn viên trong phòng đứng dậy, ngoài cửa một người đàn ông trung niên khôi ngô chừng đầu 30 tiến vào.

Hồng Thần Cương cười lạnh, anh ta từng nghe qua cái tên Thang Dịch Dương. Nghe nói có vài phần bản lĩnh, nhưng vậy thì đã sao?

Đừng nói là Thang Dịch Dương, ngay cả hôm nay Trần Kinh có tới, có thể làm gì mình?

Anh ta liếc xéo cục trưởng Thang trước mặt, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt rất khinh miệt. anh ta xuất thân du thủ du thực, làm gì có thẩm vấn nào chưa từng trải qua? Mấy thủ đoạn mèo ba chân thẩm vấn, anh ta sớm đã nhớ kĩ trong lòng rồi, muốn giở mấy trò đó trước mặt người từng trải như anh ta, thật chẳng phải khiến người ta cười tới rụng răng sao?

Thang Dịch Dương tiến vào, khoát tay ra hiệu tất cả mọi người ra ngoài.

Mấy thẩm vấn viên đồng thời đứng dậy, Thang Dịch Dương vẫy tay:

- Tiểu Dương ở lại một chút.

Trong phòng còn lại ba người.

Thang Dịch Dương chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Thần Cương, nói:

- Hồng Thần Cương, Hồng tổng, tôi vừa nghe nói thẩm vấn viên của chúng tôi gặp phải một ca khó đỡ. Người khác đều có thể thuận lợi thẩm vấn, chỉ riêng ông gây rối, sao thế? Dám làm không dám chịu?

Hồng Thần Cương híp mắt nhìn Thang Dịch Dương, thản nhiên nói:

- Cục trưởng Thang, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi chỉ là một công dân bình thường, cũng không trong thể chế, cucngx không có bất cứ quan hệ gì với xưởng đóng tàu nhà nước Kinh Giang, anh bảo tôi nói gì?

Thang Dịch Dương cười vẻ giễu cợt

- Hồng tổng, tôi nói một câu chắc anh không tin, Thang Dịch Dương tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng gặp cái đinh nào trong quá trình phỏng vấn. Không có chuyện Thang Dịch Dương tôi không lấy được khẩu cung.

Hồng Thần ngẩn người, cười khan một tiếng, nghiêng đầu.

Thang Dịch Dương cười ha hả, quay đầu chỉ vào tiểu Dương nói:

- Tiểu Dương, cậu đứng sang phải một chút. Không đúng, không đúng, quá rồi, quay lại một chút, được rồi, được rồi, rất tốt, đứng bất động đi.

Hồng Thần Cương ngẩn ngơ, biến sắc nói:

- Cục, cục trưởng Thang, anh muốn làm gì? Anh…anh…

Hồng Thần Cương người như quỷ, đương nhiên ông ta hiểu được, Thang Dịch Dương là bảo tiểu Dương che máy quay.

Không biết tại sao, một dự cảm không hay dấy lên trong lòng ông ta.

Ông ta nói nửa câu, Thang Dịch Dương cầm lấy tóc ông ta, đột nhiên đập đầu ông ta vào trên rào chắn phía trước.

- A…

Đau thấu gan, sau đso đầu ông ta trong nháy mắt mê man, sao nổi khắp xung quanh.

Ông ta theo bản năng định đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó, bụng anh ta giống như bị chùy nện mạnh đập một cái.

Trong dạ dày sông cuộn biển gầm, thiếu chút nữa không quay tới.

Sau đó lại hai cái nữa.

Anh ta cảm thấy ý thức của mình như đã bị chia lìa, sự đau đớn tê liệt này khiến ông ta cảm thấy như sinh mạng sắp xong.

Thang Dịch Dương ra tay rất độc ác, một cước đá ngã Hồng Thần, sau đó lại gần dùng giày đá loạn vào bụng ông ta.

Anh ta thông thạo kết cấu cơ thể con người, biết dùng phương pháp gì không chết người, hơn nữa còn không nhìn thấy vết thương, nhưng tuyệt đối khiến người ta thấy đau đớn như muốn chết.

Thang Dịch Dương hận tên tạp chủng Hồng Thần này thấu xương, chuyện lớn của xưởng đóng tàu Kinh Giang đều là một tay anh ta gây lên, anh ta thực sự là thủ phạm chính.

Nói tới sự hiểm ác của lòng người, Kinh Giang không ai lợi hại hơn Hồng Thần Cương.

- Mày mở mắt ra cho bố.

Thang Dịch Dương nhấc đầu của Hồng Thần Cương lên.

Hồng Thần Cương định hét to, muốn kêu cứu, tuy nhiên không nói được một câu, anh ta chỉ thấy mình thở nhanh muốn ngất, liều mạnh thở, tuy nhiên cũng không thở nổi.

Mà trước mặt anh ta, cách gang tấc chính là khuôn mặt nghiêm khị đằng đằng sát khí của Thang Dịch Dương.

Hồng Thần Cương thậm chí có một thứ cảm giác, ông ta cảm thấy người trước mặt này, rất có khả năng sẽ đưa mình vào chỗ chết.

Cục công an thiêm một tử thi, việc này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Nói lớn, đây là vụ án bạo lực trong cục công an, có thể sẽ liên lụy tới rất nhiều người. nói nhỏ, Thang Dịch Dương thủ đoạn tàn nhẫn, thế lực Trần Kinh phía sau anh ta càng khó lường. chuyện này hoàn toàn có thể che đậy dược. hồng Thần Cương chết thì cũng chết rồi, có thể mang lại cho họ bao nhiêu phiền toái chí mạng?

Chỉ cần nói là ông ta sợ tội tự sát, nhiều nhất truy cứu quản giam không nghiêm, còn có thể như nào?

Hồng Thần Cương trời sinh là một chuyên gia âm mưu quỷ kế, ông ta thường tự làm mấy chuyện thủ đoạn độc ác này, đối với những việc như vậy có một sự nhạy bén trời phú.

Thang Dịch Dương hiện tại lấy độc trị độc, vằ động thủ anh ta liền bản năng có thể nghĩ tới cách Thang Dịch Dương trốn tránh trách nhiệm.

Vì thế lần đầu tiên ông ta cảm thấy trong lòng khiếp đảm.

Qua thật lâu, ý thức của ông ta dần hồi phục, hô hấp cũng thoải mái hơn.

Môi ông ta khẽ động, đang định nói, Thang Dịch Dương âm hiểm nói trước:

- Lão Hồng, anh nên biết vì sao tôi bách chiến bách thắng rồi chứ. Vì cho dù bên ngoài anh có thần thông bao nhiêu, ở đây là địa bàn của tôi. Tôi có thể dễ dàng giết chết anh, dễ như giết một con kiến.

Tôi nghĩ bừa một chút, có thể nghĩ ra cách giết chết anh,. Ví như tôi nhốt anh vào phòng giam số 4, tôi chỉ cần cho Vương Hoành Tử cái khăn bông, là anh ta có thể ép chết ngạt anh.

Anh là người từng trải, biết người chết ngoài ý muốn nhiều thế nào, thêm một anh cũng không nhiều, haha.

Thang Dịch Dương cười lạnh.

Hồng Thần Cương môi run rẩy, kinh ngạc hồi lâu:

- Cục…cục trưởng Thang…anh định làm gì?

Thang Dịch Dương khóe miệng hơi nhếch lên, nói:

- Hai con đường, một con đường là ngồi nhà giam, anh chuẩn bị ngồi 5 năm trở lên, sau ra ra ngoài có thể làm lại cuộc đời. Con đường kia, đó là đường chết, tôi giống anh, cũng không phải người làm theo lẽ thường.

Thang Dịch Dương tôi quyết định không cho anh ra khỏi cửa nhà giam, anh sẽ không ra được.

Nói thật, tôi thật sự muốn đi con đường thứ hai, vì nếu như vậy sẽ xong mọi chuyện, có thể xả hết mối hận trong lòng tôi, hơn nữa không cần đề phòng anh sau này trả thù, nhưng…

Thang Dịch Dương kéo dài giọng, bỗng nhiên ghé sát vào nói:

- Lão Hồng, anh có biết vì sao tôi muốn đi con đường thứ nhất không?

- Vì…vì sao?

Hồng Thần Cương môi bầm đen, ý chí bắt đầu loạn

Thang Dịch Dương cười ha hả, sau đó nụ cười dần thu lại, nghiêm trang nói:

- Vì tôi là cảnh sát. Tôi phải tuân thủ pháp luật đúng không nào? Tôi phải giữ quyền uy tuyệt đối của pháp luật, anh nói có phải đạo lý này không? Haha….

Thang Dịch Dương cười haha, Hồng Thần Cương bản năng muốn trốn ra sau.

Thang Dịch Dương quá hài hước, thậm chí Hồng Thần Cương nói bốn từ tuân thủ pháp luật này ra còn chói tai hơn so với mình nói.

Đây tuyệt đối là người điên, là một kẻ hung ác, là cái đồ biến thái…