Quan Sách

Chương 1139: Không đánh không quen biết!




Cô ba Thẩm Mộng Lan của Thẩm Kinh Lôi trở về Hồng Kông, tin tức cô ta nhận được sự tán thưởng của Thẩm Kinh Lôi đã lan rộng khắp tầng lớp thượng lưu của Hồng Kông, và đã tạo ra chấn động không nhỏ.

Mấy năm nay Thẩm Mộng Lan không xuất hiện ở Hồng Kông, nghe nói Thẩm Kinh Lôi cử cô ta đến nội địa mở rộng việc làm ăn của tập đoàn.

Lần này Thẩm Mộng Lan nhận được sự coi trọng của Thẩm Kinh Lôi, điều này đồng nghĩa là tập đoàn Vạn Hải ở nội địa đã có phát triển đột phá nào chăng?

Mà Thẩm Mộng Lan xuất hiện trong bữa tiệc rượu mùa đông của tập đoàn Vạn Hải, dường như cũng khẳng định rằng tin tức đó không phải là vô căn cứ.

Điều khiến tầng lớp thượng lựu của Hồng Kông bất ngờ nhất đó là, Thẩm Mộng Lan đã thay đổi 180 độ, mấy năm Thẩm Mộng Lan không xuất hiện ở Hồng Kông, hiện giờ phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ tinh tế, một cái đưa tay một bước chân cũng thể hiện rõ khí chất của một người phụ nữ thành đạt, khiến cho rất nhiều thanh niên anh tuấn của Hồng Kông yêu thích.

Trong bữa tiệc rượu này Thẩm Mộng Lan chỉ quan tâm tới một người.

Tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Âu Lãng Âu Niệm Tinh.

Có thể ngồi cùng người bề trên của Thẩm gia trong bữa tiệc rượu, hơn nữa lại có thể bình đẳng nói chuyện với nhau, bỏ qua tuổi tác, chỉ có hai người.

Một người là Âu Niệm Tinh, người còn lại chính là Thẩm Bắc Vọng.

Thẩm Mộng Lan cô ta dù có được quan tâm tới đâu, cũng chỉ là được quan tâm ở trong đám công tử con nhà giàu, không chỉ Thẩm Mộng Lan như vậy, ngay cả đại công tử họ Thẩm Thẩm Tử Ký và cô hai Thẩm Mộng Ái cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với người bề trên.

Thẩm Mộng Lan quan tâm tới Âu Niệm Tinh không phải vì địa vị của Âu Niệm Tinh.

Mà là vì cô ta từng nhìn thấy Âu Niệm Tinh và Trần Kinh bên cạnh nhau, hai người rất thân mật với nhau, tuy không giống như tình nhân tay trong tay, có hành động gì quá đáng, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không bình thường.

Trong lòng Thẩm Mộng Lan cô ta rất hiếu kì về chuyện này, cô ta liền tìm hiểu chuyện này rõ ràng, Trần Kinh sao lại có thể thần thông quảng đại như vậy, lại có thể có quan hệ thân thiết với Âu Niệm Tinh như vậy.

Thẩm Mộng Lan là người phụ nữ tự phụ, cô ta tự cho mình đẹp, cũng tự cho mình là người có tài hoa.

Nhưng dù là người phụ nữ tự phụ, khi đối diện với Âu Niệm Tinh cô ta cũng không thể không thừa nhận, trong lòng cô ta có chút ghen tỵ.

Giống như Âu Niệm Tinh một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp, thì người phụ nữ nào đối diện với cô ta không cảm thấy xấu hổ chứ?

Thẩm Mộng Lan thậm chí cảm thấy tiếc cho Âu Niệm Tinh, Trần Kinh đó thì có gì tốt chứ? Hắn chỉ là một người bạo lực, máu lạnh, dựa vào điều kiện của Âu Niệm Tinh, người nào mà cô ta không tìm được là lại cứ đâm đầu vào người đàn ông thối đó, không biết cô ta có mù không nữa!

Trần Kinh chỉ là một tên vô dụng.

Thẩm Mộng Lan nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy không đúng, Trần Kinh có một ưu điểm duy nhất, có lẽ là trong đầu hắn có rất nhiều âm mưu quỷ kế, làm những việc cần tâm địa độc ác, cần phải lừa gạt người khác, Trần Kinh tuyệt đối là một người giỏi về việc này.

Từ lúc mà hắn bảo Thẩm Mộng Lan làm hai kế hoạch đó thì có thể thấy người này nhiều âm mưu thế nào.

Rõ ràng là hắn muốn Thẩm Mộng Lan dựa vào hai bản kế hoạch này tạo ra ảnh hưởng, tạo áp lực thêm cho Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh, nhưng Thẩm Mộng Lan lại nói thẳng việc này ra, khiến cho Trần Kinh giận tím mặt.

Đây chính là đen tối, nham hiểm, giả dối.

Trong bữa tiệc từ đầu tới cuối Thẩm Mộng Lan đều tỏ ra rất uể oải, vì cả buổi cô ta chỉ ngồi nghĩ tới Trần Kinh, mà cứ nghĩ tới hắn là đôi lúc cô ta còn cắn chặt răng, đôi lúc lại mặt đỏ lên, tâm trí cô ta rối bời, không còn tâm trạng mà suy nghĩ chuyện khác nữa, đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện này.

Cô ta muốn dừng suy nghĩ này lại, nhưng dường như có điều gì đó không thể khống chế được, cô ta cứ nghĩ rồi đột nhiên nghĩ tới Sở Giang, cô ta đột nhiên giật bắn mình.

Tại sao cô ta lại vẫn suy nghĩ là sẽ quay lại cái nhà tù Sở Giang chứ? Chẳng nhẽ cô ta thực sự bị Trần Kinh cuốn hút theo?



Sở Giang

Phòng hội nghị Tỉnh ủy Sở Giang.

Hôm nay Lã Quân Niên liên hệ với lãnh đạo chủ chốt của hai thành phố Sở Giang và Kinh Giang, để tổ chức một cuộc họp.

Cuộc họp bắt đầu, bầu không khí căng thẳng khiến cho người ta không chịu nổi, Chủ tịch thành phố Kinh Giang Từ Binh bước vào phòng họp, Bí thư Thành ủy Sở Giang Lôi Minh Phong gọi ông ta tới chỗ mình, không nể mặt chút nào liền khiển trách luôn:

-Từ Binh, các anh làm cái trò gì vậy? Các anh thật biết cách chọc gậy bánh xe vào Sở Giang của tôi, tôi nói các anh có phải là muốn ức hiếp Lôi Minh Phong tôi, một lão già cục cằn, không biết luồn lách chơi cùng các anh phải không?

Lôi Minh Phong là cán bộ chuyển ngành, ông ta đã từng tham gia chiến tranh Việt Nam và đã bị thương.

Lôi Minh Phong là một người điển hình có vẻ ngoài cục cằn, bên trong tinh tế, tính cách nóng nảy của một người lính, mắng chửi chính là để rèn luyện.

Trong các cán bộ của Tỉnh Sở Giang, ít có người không sợ ông ta.

Từ Binh không nghĩ rằng mới bước vào đã bị Lôi Minh Phong mắng cho một trận, mặt ông ta có chút xấu hổ, nói:

-Bí thư Lôi, anh hiểu nhầm rồi, anh…

-Từ Binh, anh đừng đùa giỡn với tôi, tôi hiểu nhầm cái gì? Theo những gì tôi biết, tập đoàn Vạn Hải đang trưng thu đất ở Kinh Giang rất thuận lợi, tôi nói các anh, có chuyện như vậy mà cũng không nói với lão Lôi tôi một tiếng, các anh được, nhưng cách làm của các anh đã mang đến cho Sở Giang bao nhiêu những ảnh hưởng tiêu cực, các anh có biết không?

Tôi nói Từ Binh anh không nên quên, Lôi Minh Phong tôi đầu tiên là Ủy viên thường trực Tỉnh, cách làm của các anh đã làm ảnh hưởng tới hình ảnh của tỉnh Sở Giang, quấy rối đến công tác của Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh, hôm nay tôi nhất định phân tích rõ cách làm của các anh, nếu không thì anh đừng hòng bước ra khỏi cửa.

Lôi Minh Phong lạnh nhạt nói.

Từ Binh với vẻ mặt khó coi nhìn về phía Lã Quân Niên nói:

-Bí thư Lã, chuyện này anh xem, vốn không phải như vậy, tôi…tôi…

Lã Quân Niên lạnh nhạt hừ một tiếng.

Vẻ mặt của Từ Binh lại càng khó coi.

Nói thật lòng, đối với việc tập đoàn Vạn Hải rút vốn ở thành phố Sở Giang, chuyển sang đầu tư ở Kinh Giang, khiến cho Từ Binh cảm thấy rất khó hiểu, gan ông ta có lớn tới đâu, cũng không dám chọc vào chuyện này, ông ta biết rõ trong chuyện này có rất nhiều mối quan hệ phức tạp.

Hiện giờ tập đoàn Vạn Hải làm như vậy, không chỉ khiến cho thành phố Sở Giang bị động, mà ngay cả Lã Quân Niên cũng trở lên bị động, không có chút thể diện nào.

Lã Quân Niên là người liên lạc trực tiếp với tập đoàn Vạn Hải, hiện giờ tập đoàn Vạn Hải lại tuyên bố không làm ăn được ở thành phố Sở Giang, sẽ rút vốn lại, vậy công việc của Lã Quân Niên làm sao có thể hoàn thành?

Vì sự việc của tập đoàn Vạn Hải, Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh đã mở vài cuộc họp, Lã Quân Niên trong cuộc họp đã nhiều lần rơi vào thế bị động, thậm chí Bí thư Tỉnh không đọc tên ông ta lên nhưng đã phê bình rất nhiều, mặt của Lã Quân Niên ông ta liên tục phải hứng chịu, tâm tình ông ta thế nào thì không nghĩ cũng đã biết.

Trước đó, Lã Quân Niên vội vàng gọi Từ Binh tới để tìm hiểu tình hình, hơn nữa là mắng cho Từ Binh một trận.

Trước đó Từ Binh đã bị mắng xới xấp, giờ đến cuộc họp là bị Lôi Minh Phong lôi ra mắng tiếp một trận nữa, giờ ông ta đã thành bao cát chút giận của người khác rồi.

-Bí thư tới!

Phó trưởng ban thư kí Tỉnh Đặng Vân khẽ nói.

Một câu nói nhỏ của ông ta, khiến cho cả hội trường yên tĩnh lại, Lôi Minh Phong định tiếp tục mắng, nhưng nghe thấy vậy cũng thôi.

Tất cả mọi người đều tập trung trước cửa lớn, Trần Kinh mặc một chiếc áo khoác ngoài dài màu xanh, từ từ bước vào hội trường.

Hắn nhìn về phía Lôi Minh Phong rồi gật đầu, sau đó mới nhìn Lã Quân Niên nói:

-Bí thư Lã, tôi không tới muộn chứ!

Lã Quân Niên cười nói:

-Không muộn, anh tới rất đúng giờ!

Trần Kinh ngồi vào vị trí của mình, nhíu mày nhìn về phía Từ Binh, nói:

-Lão Từ, anh đứng ở đây làm gì? Chẳng nhẽ anh đứng để họp sao?

Từ Binh ngượng cười rồi đi về phía bên cạnh Trần Kinh ngồi xuống.

Lã Quân Niên liếc nhìn, trong lòng thầm lắc đầu.

Sự khác biệt giữa người đứng đầu Đảng và Ủy ban là quá lớn, không khí không giống như lúc Từ Binh bước vào bị Lôi Minh Phong mắng cho một trận, Trần Kinh bước vào Lôi Minh Phong tại sao lại không mở miệng nói gì?

Trần Kinh tới rồi, cuộc hợp chính thức bắt đầu.

Tất nhiên, vấn đề chính của cuộc họp chỉ có một đó là việc của tập đoàn Vạn Hải, Lôi Minh Phong mới phát biểu đã nói Kinh Giang chen chân vào chọc gậy bánh xe, mang lại rất nhiều rắc rối cho thành phố Sở Giang, thậm chí là công tác của Tỉnh uy và Ủy ban.

Ông ta mới nói được một nửa, Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng nói:

-Bí thư Lôi, tôi chính là không hiểu rõ, tập đoàn Vạn Hải có lẽ là đầu óc có vấn đề rồi, ở thành phố Sở Giang tốt như vậy lại muốn chuyển tới Kinh Giang, chuyện chen chân vào thì tôi chưa nói.

Tôi chỉ muốn hỏi, tập đoàn Vạn Hải vì sao lại quyết tâm rời đi, tại sao họ lại có gan lớn dám làm bừa như vậy, không nể mặt Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh, nói đến thì đến, nói đi thì đi, đây là điều Kinh Giang bảo bọn họ làm sao?

Chẳng nhẽ từ trước tới nay chính sách và công tác của Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh thậm chí là thành phố Sở Giang các anh đối với bọn họ là không có vấn đề gì sao?

Xảy ra vấn đề, mất mặt thì lại đẩy lên người người khác, ngày mai tôi sẽ mở một cuộc họp báo, sẽ thông báo với tất cả phóng viên cả nước về việc tập đoàn Vạn Hải không làm ăn được ở Sở Giang nữa, tất cả đều do nhân dân Kinh Giang chúng tôi gây ra, anh thấy cách nói này có thể tin được bao nhiêu phần?

Lôi Minh Phong ngẩn người, nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:

-Bí thư Trần, anh nói như vậy có ý gì? Ý của anh là thừa nhận các anh đã làm chuyện không quang minh lỗi lạc sao?

Trần Kinh mỉm cười, nói:

-Sở Giang các anh đều nói trong Sở Giang này chỉ có mỗi thành phố Sở Giang các anh là có người tài, người ngoài lại nói ở Sở Giang một người thì là rồng, những một nhóm người thì là trùng, tôi thấy đúng là như vậy, tôi nói lại lần nữa, cách nói chen chân chọc gậy bánh xe đó chỉ là vớ vẩn, không có thật.

Mặt khác, tôi nhấn mạnh điểm này, chúng ta lúc nào mở miệng ra cũng nói đoàn kết.

Nhưng hiện giờ lại bị nha đầu của tập đoàn Vạn Hải quậy ra như vậy, một số lãnh đạo của chúng ta chỉ biết trợn mắt chửi mắng Kinh Giang, đây còn gọi là đoàn kết sao?

Hiện giờ bên ngoài đều tung hô việc Kinh Sở cùng nhau phát triển, nhưng hiện giờ lãnh đạo chủ chốt của Sở Giang và Kinh Giang lại không đồng lòng với nhau, thì có thể làm ra được việc lớn gì chứ, chỉ biết tìm đối phương để chút giận, Kinh Sở làm sao có thể cùng nhau phát triển?

Sắc mặt của Lôi Minh Phong thay đổi không biết bao nhiêu lần, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh tức hộc máu, miệng động đậy nhưng không nói được lời nào.

Chủ tịch thành phố Sở Giang Khương Hiểu Yến mới nhìn tình hình thấy có gì đó không đúng, liền vội cười nói:

-Được rồi, Bí thư Trần ai không biết tác phong làm việc của anh quang minh lỗi lạc, tính tình Bí thư Lôi của chúng tôi là như vậy, anh không nên xem là thật, chuyện vừa rồi chỉ là thử lòng anh thôi.

Anh là một cán bộ trẻ, nhận được sự kì vọng lớn của lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh, mọi người đều rất hiếu kì về anh?

Trần Kinh cười nhẹ nhàng, nói:

-Bí thư Lôi là lãnh đạo, tôi nào dám đối chọi với anh ấy?

Ánh mắt hắn hướng về phía Lôi Minh Phong, hắn cười chân thành, nói:

-Bí thư Lôi, vừa rồi chúng ta đều lấy thân phận Bí thư của hai thành phố nói chuyện với nhau, tôi có lời nào đắc tội với anh, hiện giờ anh là lãnh đạo, tôi xin nhận lỗi với anh, Bí thư Lã cũng ở đây, lát nữa tôi sẽ nhận xử lý từ ông ta, anh hãy nguôi giận, tôi biết anh là người thẳng tính, tôi cũng là người thẳng tính, hai người thẳng tính chúng ta nói chuyện với nhau, anh là lãnh đạo sao lại phải chấp tôi làm gì?

Lôi Minh Phong nhìn chằm chằm Trần Kinh, rồi đột nhiên cười lớn, nói:

-Được, Bí thư Trần Kinh quả là danh bất hư truyền, vừa rồi lão Lôi tôi đã mạo muội rồi, anh không cần để ý, anh tôi không đánh không quen biết!