Quan Sách

Chương 1118: Điều bất ngờ




Trong lòng Trần Kinh có chuyện, nên buổi tối hắn lăn qua lăn lại không ngủ được.

Thật vất vả vừa mới mơ mơ màng màng ngủ, lại bị chuông điện thoại cấp tốc vang lên.

Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Hâm gọi đến nói rất gấp rút:
- Bí thư, Nhà máy dệt Toàn Thắng ở Đông Giao đột nhiên bốc cháy rồi, cháy rất lớn...

Trần Kinh trở mình từ trên giường đứng lên, nói:
- Bốc cháy? Thông báo cho chữa cháy chưa? Sự tình xảy ra khi nào?

Hồng Hâm nói:
- Đội phòng cháy đã đến hiện trường, đang tổ chức khống chế thế lửa, cũng đang di dời nhân viên của nhà xưởng ra ngoài. Tuy nhiên lửa đột ngột lớn quá, hơn nữa lại là ban đêm, hiện trường có chút hỗn loạn, trước mắt cụ thể vẫn chưa thống kê được tình trạng thương vong.

Trần Kinh nói:
- Lập tức khởi động cơ chế khẩn cấp, thông báo các bệnh viện nhanh chóng tổ chức đội cứu viện đi đến hiện trường, đội phòng cháy phòng bị mọi khó khăn có thể xảy ra, phải lập tức phong tỏa hiện trường, cấm bất kỳ người nào không có phận sự tiến vào khu vực nguy hiểm, di dời dân chúng xung quanh, tôi sẽ lập tức đến.

Trần Kinh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lúc xuống lầu xe đã đợi hắn dưới lầu.

Tài xế lái xe là Lão Hà của Thành ủy, hơn bốn mươi tuổi, bộ đội xuất ngũ, là người thành thục điềm đạm, chững chạc.

Ông ta mở cửa xe cho Trần Kinh, Trần Kinh nhìn ông ta nói:
- Lão Hà, ai thông báo cho ông đến đón tôi?

Lão Hà nói:
- Tôi nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Hồng, lập tức chạy tới đây.

Nhà của Lão Hà cũng ở Sở Thành, cách tiểu khu của Trần Kinh chừng 10 phút lái xe.

Xem ra, Hồng Hâm hẳn là đem tin tức này truyền ra ngoài rồi.

Mà từ khi hỏa hoạn xảy ra đến khi Hồng Hâm biết được tình hình, thời gian cũng khá lâu, lúc này liệu có khống chế được thế lửa hay không?

Trong đầu Trần Kinh lập tức hiện ra toàn cảnh nhà máy dệt Toàn Thắng, một nhà xưởng đóng kín, xung quanh có mấy lầu ký túc xá của công nhân viên, chiếm diện tích hơn một trăm mẫu.

Mà xung quanh nhà xưởng đều là những khu dân cư sống lâu năm, nhân khẩu dày đặc, mật độ xây dựng chật chội hỗn độn, đặc biệt không có phương tiện phòng cháy.

Nếu không khống chế được thế lửa sẽ lan tràn đến khu vực chung quanh, hậu quả khó lường.

Trong đầu Trần Kinh toát ra ý nghĩ này, tâm tình trở nên rất trầm trọng:
- Lão Hà, lái xe nhanh một chút.

Trần Kinh nhắm mắt nằm ngửa ở sau xe, trong lòng dâng lên mọi điềm xấu.

Ngày hôm qua hắn gặp Thẩm Mộng Lan, trong đầu đã nghĩ gần đây ắt sẽ có chuyện xảy ra.

Hắn căn bản là không ngờ, sự tình lại tới nhanh như vậy. Hơn nữa sự tình này lại dùng phương thức như vậy để bày ra.

Hoả hoạn?

Đây là tai nạn do thiếu trách nhiệm, hay là từ nguyên nhân khác? Nếu như là tai nạn do thiếu trách nhiệm, sự cố này sẽ để lại phiền toái bao nhiêu?

Nếu như là tai nạn do thiếu trách nhiệm đặc biệt lớn, nhiều nhân viên thương vong, Trần Kinh vừa mới nhậm chức đã gặp phải việc này, về sau hắn muốn khai triển công việc. Xem ra còn có cơ hội hay không?

Thế giới này vĩnh viễn tràn ngập các loại bất ngờ, vừa mới lên làm Bí thư Thành ủy, cũng bởi vì tai nạn do thiếu trách nhiệm đặc biệt lớn mà bị miễn chức, tai nạn như vậy thật hiếm thấy, Trần Kinh còn chưa nghĩ mình lại gặp hạn đen như vậy.

Hơn nữa Trần Kinh còn nghĩ sự cố lần này chẳng phải là có người cố ý làm ra hay không.

Hay là bởi vì do hiện trạng công nhân thất nghiệp bất mãn. Cố ý phóng hỏa trả thù, đưa đến cục diện này?

Trần Kinh vừa nghĩ như thế, lập tức sởn tóc gáy, bởi vì hắn nghĩ tới một một khả năng gay go hơn, hắn hiện tại thở một hơi thật dài, tựa hồ cũng có thể ngửi được hương vị của âm mưu.

...

Nhà máy dệt Toàn Thắng ở khu Đông Thành, mặc dù là buổi tối, nhưng dưới ánh đèn pha chiếu xuống của đội phòng cháy. Trần Kinh từ thật xa cũng có thể nhìn thấy khói nồng đậm bốc ra từ nhà máy.

Hiện trường loạn thành một đoàn, đội phòng cháy, cảnh sát, đội bác sĩ còn có rất nhiều dân chúng đều bị đánh thức bừng tỉnh nửa đêm, toàn bộ phạm vi khu nhà xưởng bị người và xe bao bọc vây quanh.

Loa gào to thanh âm, còi cảnh sát kêu vang, đám người hô quát to. Cấu thành một bức tranh vẽ hỗn loạn.

Xe của Trần Kinh đến, thì xe của Chủ tịch thành phố Từ Binh cũng đã đến.

Từ Binh đang nói chuyện cùng đội phòng cháy và các đồng chi liên quan của Cục công an, làm chỉ huy hiện trường.

Hồng Hâm mắt sắc, nhìn thấy xe Trần Kinh. Anh ta lập tức bước nhanh tới mở cửa xe cho Trần Kinh.

Trần Kinh liếc mắt nhìn anh ta, Hồng Hâm nói:
- Bí thư, tôi chính là Hồng Hâm, cha của Trưởng ban thư ký Tiếu đã qua đời, anh ta phải về quê chịu tang rồi, công việc của Thành ủy tôi tạm thời phụ trách…

Trần Kinh gật đầu nói:
- Tình hình thương vong như thế nào?

Hồng Hâm nói:
- Tình huống trước mắt có chút loạn, còn có một nơi chưa khống chế được thế lửa. Tuy nhiên địa điểm bốc lửa ở khu nhà xưởng, buổi tối ngoại trừ người trực ban ra, không có những người khác. Người chung quanh ký túc xá đã được di dời kịp lúc, hiện tại cũng đang di dời dân chúng sống chung quanh, thương vong chắc có lẽ không rất lớn.

Trần Kinh lại nói:
- Đã sắp xếp xong địa điểm di dời quần chúng chưa? Không cần quá nhiều người chắn ở trong này, nếu sắp xếp chỗ rồi thì lập tức đưa đến địa địa điểm đã sắp xếp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ công việc cứu viện.

Hồng Hâm nói:
- Chúng tôi đã đưa hai nhóm người đi rồi, hiện tại xe của công ty ô tô Sở Vận không ngừng lại đây….

Anh ta nói một nửa, mấy đạo đèn flash chợt lóe hướng bên này, Hồng Hâm dừng nói, quay lại hô:
- Cái đó... Ai cho bọn họ vào? Đám ký giả này e làm cho thiên hạ bất loạn, bình thường làm chính sự bọn họ chuồn nhanh, chỗ nào vừa có chuyện, mũi của bọn họ còn nhanh hơn chó.

Anh ta đang chỉ tay nói với mấy tên cảnh sát đang phong tỏa hiện trường:
- Hai người các anh, đối phó với mấy gã này đi…

- Được rồi, anh còn có thể phòng phóng viên không? Nếu phòng không được, bọn họ muốn chụp cứ để cho chụp. Hiện tại công việc mấu chốt là nắm chặt công tác cứu viện.
Trần Kinh khoát tay nói.

Hai gã cảnh sát vừa muốn hành động, nhưng bây giờ không biết làm như thế nào cho phải rồi.

Hồng Hâm khoát tay nói:
- Các cậu tiếp tục làm việc đi, nhớ kỹ ngàn vạn lần không để cho người vào làm loạn ở đám cháy, nhất là phải khống chế cảm xúc kích động của quần chúng.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Bỏ đi, đóng cửa chính của khu nhà xưởng cho tôi. Tất cả xe cứu hỏa đều tiến vào khu nhà xường, người còn lại đều ở bên ngoài, cho phép ra không cho phép vào.

Hồng Hâm sửng sốt, Từ Binh đứng một bên đang chỉ huy cũng nhìn về phía Trần Kinh.

Hiện trường Chu Hải Đào chi đội trưởng đội chỉ huy phòng cháy cũng có chút hiểu ý tứ của Trần Kinh, anh ta lập tức cầm lấy bộ đàm bắt đầu chỉ huy, ra lệnh cho tất cả xe cứu hỏa lái vào khu nhà xường, đóng cửa chính, sau đó cho phép ra không cho phép vào.

Từ Binh đi đến, bộ dáng có chút chật vật, nói:
- Bí thư, để xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta bình thường ý thức phòng cháy yếu kém, quản lý lơi lỏng, thiếu giáo huấn.

Ông ta dừng một chút, nói:
- Đầu tiên, tôi làm Chủ tịch thành phố phải kiểm điểm.

Trần Kinh nói:
- Vấn đề trách nhiệm chúng ta bàn sau, hiện tại như vậy, lập tức thành lập một tổ chỉ huy nhỏ, Hồng Hâm đảm nhiệm tổ trưởng, Phó cục trưởng Ngụy của Cục ông an cùng với đội trưởng Chu đội phòng cháy đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Tất cả đơn vị của toàn thành phố, tiểu tổ chỉ huy có thể tùy ý điều hành, tất cả cơ chế khẩn cấp khởi động toàn diện, tất cả lấy cứu viện làm trọng tâm triển khai công tác.

Trần Kinh vươn tay ra không trung chỉ điểm, cao giọng nói:
- Phải đặt việc cứu người lên hàng đầu, bất cứ giá nào cũng phải ứng cứu mạng sống, đây là trọng tâm của công việc.

Trần Kinh chìa tay về phía Hồng Hâm, hai người nắm chặt tay nói:
- Trưởng ban thư ký Hồng, vất vả cho anh rồi. Nhất định bất cứ giá nào cũng phải cứu người.

Hồng Hâm có chút kích động, trong giọng nói nói có chút run rẩy, anh ta nói:
- Tôi sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của ngài Bí thư. Nhất định phải giải quyết tốt công việc để khắc phục hậu quả.

Trần Kinh gật đầu, nói với Từ Binh:
- Lão Từ, tôi với anh đứng sang một bên. Tôi và anh cũng không phải chuyên gia, Hồng Hâm có nhiều năm kinh nghiệm trong việc phòng chống lụt, đối với việc chỉ huy cứu tế anh ta sẽ làm tốt hơn tôi và anh. Chúng ta đến bên kia đi, xem như ủng hộ tinh thần cho mọi người.

Hồng Hâm quả nhiên có kinh nghiệm rất phong phú, năm chiếc xe cứu hỏa vừa mới đến, anh ta lập tức cầm loa hô hào cổ vũ đội viên phòng cháy sẵn sàng trước khi chiến đấu.

Anh ta nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta lập tức tiến vào khu nhà xưởng. Lần này chúng ta đi vào nhất định phải khống chế ngăn chặn thế lửa. Bí thư Trần của Thành ủy và Chủ tịch thành phố Từ đang ở hiện trường, đều đang đứng bên cạnh nhìn chúng ta, mấy ngàn cán bộ công nhân viên chức của công ty Toàn Thắng đều đang nhìn chúng ta.

Trong lúc mấu chốt, ở thời khắc khảo nghiệm chúng ta, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ, các dũng sĩ, chúng ta lập tức xuất phát.

Năm chiếc xe cứu hỏa tiến vào khu nhà xưởng, cửa chính khu nhà xưởng được khép ầm vang.

Cục diện bên ngoài rất ồn ào náo động, bên trong khu nhà xưởng lại một mảnh tối đen, ai cũng không biết rõ tình huống.

Thỉnh thoảng có người từ bên trong đi ra, có khi là đội chữa bệnh nâng cáng, công việc ứng cứu khu nhà xưởng lúc đầu khẩn trương giờ lại bắt đầu đi vào trình tự rồi.

Trần Kinh và Từ Binh đứng sóng vai, hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hiện trường.

Từ Binh rõ ràng rất khẩn trương, ánh mắt ông ta vẫn chăm chú vào khu nhà xưởng dày đặc khói, đội phòng cháy đội đã bắc thiết bị mới và dùng trụ nước áp chế thế lửa

Ngay sau đó cột nước của chiếc xe cứu hỏa thứ hai cũng được phun lên rồi, khói đặc bắt đầu nhạt dần.

Từ Binh dùng sức cổ vũ, lớn tiếng nói:
- Làm tốt lắm.

Thần sắc của Trần Kinh vẫn bình tĩnh như trước không nói một lời.

Mà đúng lúc này, người tụ tập trước cửa của khu nhà xưởng càng ngày càng nhiều.

Hơn hàng ngàn nhân viên của nhà máy Toàn Thắng tụ tập ở cửa, có người bắt đầu không giữ được bình tĩnh muốn la hét tiến vào trong khu nhà xưởng.

Bên ngoài khu nhà xưởng tạm thời do cảnh sát vây quanh bảo hộ, căn bản chịu không được sự tấn công của đám người.

Phó cục trưởng Ngụy của Cục Công an cầm loa đứng phía trước hét lớn để cho mọi người giữ bình tĩnh, nhưng đám người làm sao bình tĩnh được?

Thân nhân, tài sản, nhà của bọn họ đều ở trong nhà mày, có cứu được ra hay không chưa biết, những người vội vàng xao động mất đi bình tĩnh căn bản không nghe bất kỳ lời khuyên nhủ nào.

Rốt cục, phòng tuyến bị giải khai, cục diện lập tức trở nên hỗn loạn.

Từ Binh biến sắc, nói:
- Thật sự là khốn khiếp. Ngụy Cường làm sao vậy. Tôi đi xem một chút.

Trần Kinh níu ông ta lại nói nói:
- Đừng đi, cửa của khu nhà xưởng đóng chặt rồi, phía sau còn có một đạo phòng tuyến, trước hừng đông sáng, cục diện sẽ không mất khống chế. Hiện tại thế lửa lập tức sẽ bị khống chế, đợi một giờ, khu nhà xưởng sẽ không còn gặp nguy hiểm. Đến lúc đó trời cũng sáng, các hạng mục công việc cũng được khai triển dễ dàng hơn.

Từ Binh quay đầu nhìn Trần Kinh liếc mắt một cái, buông tay nói:
- Tôi đây không phải gấp sao?

Trần Kinh thản nhiên nói:
- Đừng gấp, làm việc gì cũng cần có trình tự, làm cán bộ lãnh đạo, tuyệt đối không thể loạn.

Từ Binh vâng vâng không lên tiếng.

Trần Kinh đích thân tiến vào hiện trường hoả hoạn, nói không nhiều, cũng không hề ra lệnh nhiều, nhưng mấy cái mệnh lệnh có hạn, lại là nhân tố mấu chốt quyết định.

Tạm thời thành lập tiểu tổ chỉ huy, giao quyền chỉ huy cho Hồng Hâm, để cho chỉ huy sắp xếp. Sau đó hạ lệnh đóng cửa nhà máy, cho ra không cho vào phòng ngừa đám người kích động tấn công vào khu nhà xưởng, tạo thành ra thương vong lớn lần thứ hai, xem ra, xử lý loại sự kiện này, Trần Kinh có rất nhiều kinh nghiệm phong phú.