Mấy tổ phân tán lục tục trở về.
Tin tức mang về không có gì hay ho. Mấy năm nay, con đường của Sở Giang rất chật vật, vấn đề của các châu tự trị thành phố rất nhiều.
Đầu tiên, về phương diện phát triển kinh tế thiếu biện pháp hữu hiệu, quá ỷ lại vào đầu tư. Mức nợ nần của các châu tự trị của thành phố khá cao, có thể nói là nợ nần chồng chất.
Đầu tư quá độ, xây dựng phần nền rồi, nhưng lại bỏ qua dân sinh.
Có một nhóm người làm giàu thông qua đầu tư của quốc gia, có bộ phận tương đương cán bộ làm sai quy định, vi phạm pháp luật trong hạng mục đầu tư trong chính quyền, trung gian kiếm lời bỏ túi riêng. Mà mức sống của người dân và mức kinh tế toàn xã hội lại không có cải thiện rõ ràng.
Phân hóa giàu nghèo bị mở rộng, phía sau số liệu kinh tế đẹp đẽ là sự phát triển dị dạng.
Đối với việc quy hoạch bước phát triển tiếp theo, mỗi nơi đều có phân hóa khá lớn. bên trong bộ máy không thống nhất ý kiến, tư tưởng cán bộ lãnh đạo không ổn định, mâu thuẫn toàn tỉnh ngày càng trở nên gay gắt.
Lần này mỗi tổ đều đệ trình ít nhất mười mấy báo cáo.
Sự kiện cụ thể báo cáo đề cập tới đều là sự kiện vấn đề, báo cáo tích lại của bốn tổ lên tới hơn 70 bản.
Nếu báo cáo tất cả 70 bản lên trên, không nghi ngờ là sự phủ định đối với toàn bộ Sở Giang.
Trần Kinh không dám tưởng tượng làm vậy sẽ mang tới hậu quả gì.
Trần Kinh sớm biết vấn đề của Sở Giang khá nhiều. Nhưng có thể phát hiện nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa vấn đề sắc nhọn thế, hắn vẫn đoán chừng là chưa đủ.
Lãnh đạo chủ yếu của bộ máy Tỉnh ủy hiện tại đều là lãnh đạo công tác ở Sở Giang dài hạn.
Cục diện Sở Giang có trạng thái như vậy, bọn họ là cán bộ công tác lâu dài ở Sở Giang, bụng làm dạ chịu.
Điểm này là điểm Trần Kinh không muốn đối diện.
Ngũ Đại Minh và Từ Tự Thanh đều là lãnh đạo của hắn. Từ sâu trong lòng Trần Kinh rất kính trọng hai người.
Hiện tại hai người họ tham gia bộ máy Sở Giang, không ngờ lại là cục diện như vậy, Trần Kinh không thể không nghĩ, đây là vì sao?
Đặc biệt là Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh vốn nên là người thực tế. Ông ta công tác nhiều năm ở Tỉnh ủy, lẽ nào ông ta không phát hiện ra vấn đề của Sở Giang.
Nếu đã phát hiện vấn đề, vì sao vẫn luôn không muốn đi giải quyết ổn thỏa. Đến giờ còn chưa dừng cương trước vực, để mặc thế cục chuyển biến xấu như vậy?
Trần Kinh cảm thấy một người thực tế như ông ta khó có thể chấp nhận. Tình hình này khác biệt quá xa so với Ngũ Đại Minh thực tế mà hắn tưởng tượng trong đầu.
Sở Giang là một tỉnh lớn với số dân hơn sáu mươi triệu, có tác dụng hết sức quan trọng ở trung nguyên. Làm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, thống trị một tỉnh lớn như vậy, không có ý thức trách nhiệm mạnh và hướng phát triển chiến tích đúng đắn.
Nói nặng một chút là một loại phạm tội, phạm tội với người dân.
Trần Kinh tổ chức tổ công tác họp hai nửa ngày, gom lại tất cả vấn đề, sau đó hắn lập tức gọi điện cho Chu Hải Đông báo cáo tình hình.
Chu Hải Đông im lặng rất lâu bên kia đầu dây, mới nói: - Trần Kinh, ý kiến cá nhân của cậu như nào?
Trần Kinh nói thật: - Trưởng ban Chu, hiện tại thấy rất khó. Nếu phòng chỉnh đốn tác phong chúng tôi báo tất cả vấn đề lần này lên, có lẽ sẽ vượt xa khỏi chức trách của tôi. Điều này có thể trở thành toàn diện phủ định cục diện Sở Giang, tôi không dám dễ dàng quyết định.
Nhưng xét từ phương diện khác, nếu tôi không làm gì, phát hiện vấn đề cũng không báo cáo thực tế lên trên, đây cũng là tôi không làm tròn bổn phận.
Cho nên tôi khẩn thiết xin Trưởng ban Chu có thể mách cho tôi.
Chu Hải Đông trầm ngâm một chút nói: - Trần Kinh, công tác trọng điểm của phòng chỉnh đốn tác phong chúng ta là ở một từ "chỉnh đốn". Phát hiện vấn đề, cậu có thể làm công tác cẩn thận một chút, nếu có thể khiến các đồng chí bên dưới nhận thức vấn đề, hơn nữa còn quyết tâm sửa chữa vấn đề, đây mới là điều quan trọng nhất.
Phê bình và phủ định không phải biện pháp giải quyết vấn đề,cũng không thể lạm dụng phê bình và phủ định.
Sở Giang là một tỉnh lớn sáu mươi triệu dân. Tôi không cho rằng lãnh đạo các cấp một tỉnh lớn như vậy đều không thể nhận thức chính xác vấn đề.
Chúng ta là phòng chỉnh đốn tác phong của chính quyền, có thể dẫn đường cho họ kịp thời phát hiện vấn đề, đây là chức trách của chúng ta.
Trần Kinh lặng yên không nói.
Chu Hải Đông nói thật nhẹ nhàng, nhưng công việc này nếu làm thật sẽ khó biết nhường nào? Chẳng lẽ mình thật sự là phương thức làm việc đơn nhất, không xử lý được vấn đề phức tạp sao?
Ngay vào lúc Trần Kinh im lặng không nói, Chu Hải Đông lại nói: - Trần Kinh à, gần đây tin đồn về Sở Giang khá nhiều. Lúc này là thời điểm đặc biệt mẫn cảm. Nhất cử nhất động của Phòng chỉnh đốn tác phong chúng ta đều có thể gây ra một loạt phản ứng.
Hội đồng nhân dân tỉnh lập tức mời họp, Chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ mới có thể chính thức bổ nhiệm thông qua hội nghị Hội đồng nhân dân không, đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Sở Giang, họ có tiếng lòng gì? Nếu chúng ta dụng tâm nhiều một chút, tôi tin có thể nắm được một phần.
Tôi biết, công tác cụ thể có chút khó khăn với cậu.
Nhưng nếu công tác không có khó khăn, quá đơn giản, trong ban cũng sẽ không phái cậu đích thân đi, câu phải nghĩ cách khắc phục.
Thông điện thoại với Chu Hải Đông, Trần Kinh không có bất cứ thu hoạch gì.
Không.
Hắn gặt hái được một điểm, đó là từ miệng Chu Hải Đông có thể hiểu được, lãnh đạo cấp cao Sở Giang có lẽ không vững.
Quyền Chủ tịch tỉnh có thể bổ nhiệm chính thức thông qua Hội đồng nhân dân hay không đều tồn tại biến số. Điều này hàm ý gì? Hàm ý phe phái Sở Giang đấu đá vô cùng nghiêm trọng.
Trần Kinh cũng hiểu, vì sao thời gian này mình ở Sở Thành, các vị lãnh đạo khắp nơi toàn tỉnh đều bận, bản thân muốn tìm cơ hội thăm hỏi họ, bọn họ đều khó sắp xếp thời gian, hóa ra trong đó thật sự có nguyên nhân.
Hiện tại Chủ tịch tỉnh Sở Giang là Từ Tự Thanh.
Nhưng phía trước của từ Chủ tịch tỉnh Từ Tự Thanh này còn một chữ "quyền"
Mà Phó chủ tịch thường trực tỉnh lại vừa mới xảy ra vấn đề bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, chính quyền không ổn là tất nhiên.
Trần Kinh nằm ngửa trên salon, trong đầu cẩn thận suy tính cục diện tinh tế hiện tại của Sở Giang.
Chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh hiện tại là Đường Kiếm Bình, quyền chủ tịch tỉnh là Từ Tự Thanh, Bí thư là Ngũ Đại Minh.
Ba người này đều quen.
Nếu lần này hội nghị Hội đồng nhân dân thực sự xảy ra vấn đề, điều này có thể thật sự hàm ý là Sở Giang cần đối diện với tẩy bài lớn chưa từng có, nghĩ tới cục diện này tất nhiên hung hiểm.
Mà cục diện hiểm nguy này, dính tới việc đánh cờ khắp nơi, Trần Kinh cũng rất khó coi thấu.
Sự tình tới cuối cùng nên xử lý như nào?
Tỉnh ủy, Ngũ Đại Minh vùi đầu phê duyệt văn kiện trên bàn.
Thư ký Triệu Dịch nhẹ nhàng đặt một ly trà trên bàn ông ta, hạ giọng nói: - Trưởng ban thứ ký tới rồi?
Ngũ Đại Minh không ngẩng đầu, cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Phùng Bác Dục từ từ đi vào.
Qua thật lâu, Ngũ Đại Minh mới ngẩng đầu. ông ta nhìn lướt qua Phùng Bác Dục, buông bút trong tay xuống nói:
- Bác Dục tới làm gì? Sao? Có phải có chuyện gì báo cáo không?
Phùng Bác Dục đẩy gọng kính, hạ giọng nói: - Bí thư, anh bảo tôi để ý tới tình hình công tác của phòng chỉnh đốn tác phong, hình như họ có tiến triển nhất định. Trần Kinh chia người thành bốn tổ, hiện tại họ lần lượt quay về. Nghe nói họ có thu hoạch rất lớn, phát hiện rất nhiều vấn đề.
Tôi lo.
Ngũ Đại Minh ngẩng đầu nói: - Lo cái gì? Lo Trần Kinh tới phủ đầu toàn bộ tỉnh Sở Giang chúng ta sao? Cậu vẫn là lo Trần Kinh quấy đáy nồi Sở Giang sao?
Phùng Bác Dục cười ngượng ngùng, nói:
- Bí thư, cái này tôi cũng lo. Nói thật, tôi hiểu rõ phong cách làm việc của Trần Kinh. Không nói tình người, dám làm, ở Lĩnh Nam có người tặng anh ta danh hiệu "Trần Diêm Vương". Trước đó không lâu cậu ta tới Lâm Cảng Lĩnh Nam, cũng ra tay mạnh, khiến thế cục Lĩnh Nam biến hóa rất lớn.
Ngũ Đại Minh thở dài một hơi nói: - Bác Dục, hiện tại chúng ta nhiều vấn đề như vậy, người đầy rận đâu sợ bị cắn. để Trần Kinh cậu ta khuấy đảo cục diện lên thì đã sao. Hơn nữa, Trần Kinh là cán bộ phòng chỉnh đốn tác phong, Sở Giang chúng ta tự bản thân bất chính, hắn mới có không gian phát huy.
Nếu chúng ta làm tốt công tác, hắn đến cũng không đến được.
Ngũ Đại Minh quăng văn kiện ra, nói:
- Vấn đề của Sở Giang đã tới lúc phải làm phẫu thuật. Nếu chúng ta vẫn giống như trước, làm công tác lơ là cợt nhả, xử lý vấn đề sợ đầu sợ đuôi. Không tới mấy năm, cả Sở Giang toàn bộ sẽ xảy ra vấn đề. Đến lúc đó, Ngũ Đại Minh vốn không còn mặt mũi nào nhìn mặt con cháu sáu mươi triệu dân Sở Giang.
Nói thêm, mấy năm nay trọng trách của tôi lớn, Sở Giang tới mức như hiện nay, tôi bụng làm dạ chịu.
Lần này vào thủ đô, lời phê bình Thủ tướng Lý có thể nói là cảnh tỉnh, khiến tôi cảm thấy xấu hổ, rất xấu hổ.
Phùng Bác Dục nói: - Bí thư, anh cũng không phải tự trách. Sở Giang sở dĩ gặp khó khăn trong lúc đang phát triển, tôi cho rằng nguyên nhân phức tạp. Nguyên nhân chủ yếu là do hiện tại đội ngũ cán bộ chúng ta xây dựng tư tưởng, phương thức chấp chính của chế độ tập trung dân chủ tồn tại vấn đề nghiêm trọng.
Nhân vật số một địa phương cá biệt độc đoán chuyên hoành, phía dưới oán hận, đoàn kết đội ngũ cán bộ tồn tại vấn đề lớn.
Những công việc này đều không phải anh nắm chính, đều là tạo thành do tệ nạn kéo dài.
Hiện tại anh tiếp thủ một sạp hàng lớn vậy, muốn nhất thời liền xử lý tốt vấn đề, tôi cho rằng không thực tế. anh cần thời gian
Ngũ Đại Minh nhăn nhíu mặt mày, lạnh lùng cười cười, nói: - Tìm cơ hội cậu gọi điện cho Trần Kinh. Nghĩ tới cục diện Sở Giang cậu ta làm lâu như vậy, cũng nhìn thấy khá rõ. Tôi nói chuyện với cậu ta, nghe thử ý kiến của cậu ta, cũng coi là bỏ chút mồ hôi, ngại mặt.
- Vâng. Phùng Bác Dục thần sắc rất cổ quái.
Quan hệ của Trần Kinh và Ngũ Đại Minh, mọi người đều biết, hiện tại xem ra, quan hệ của Trần Kinh và Ngũ Đại minh còn sâu hơn tưởng tượng nhiều.
Trần Kinh thấp hơn Ngũ Đại Minh mấy bậc, hắn có năng lực khiến Ngũ Đại Minh đổ mồ hôi, đỏ mặt, vậy cần bao nhiêu dũng khí?
Dám trực tiếp nói ra những lời chối tai với Bí thư Tỉnh ủy như vậy, xem ra Sở Giang cũng không có mấy người. cho dù là Từ Tự Thanh cũng không dám nói lời quá đáng trước mặt Ngũ Đại Minh, Trần Kinh thực sự có gan lớn vậy?
- Không ai có thể dùng. Hiện tại cục diện nghiêm trọng nhất của chúng ta là ở đây. Cán bộ già của chúng ta cần thay mới. đây là vấn đề ác liệt nhất của Sở Giang chúng ta. Ngũ Đại Minh lớn tiếng nói.
Ông ta đứng dậy, thở dài một hơi thật sâu, cảm xúc rất thấp.
Làm lãnh đạo lão thành của Sở Giang, cục diện Sở Giang thành như vậy, trong lòng ông ta khổ như nào có thể tưởng tượng được.
Mà điều càng khiến cảm xúc ông ta trùng xuống, hiện tại trong lòng ông nghĩ, khó có thể quán triệt nhất nhất. nhất là lần này Phó chủ tịch Mao thường vụ xảy ra vấn đề, đả kích đối với ông ta rất lớn. Điều này thất bại nghiêm trọng nhất kể từ khi ông ta quản lý Sở Giang đến nay.