Quan Sách

Chương 1000: Cởi bỏ trọng trách




Bỏ đi cái sạp chính trị pháp luật, Trần Kinh sớm đã có ý nghĩ này.

Trước vụ án 6.23, Trần Kinh từng muốn bỏ xuống gánh nặng chính trị pháp luật.

Công tác chính trị pháp luật rất trọng yếu. nhưng Trần Kinh rất rõ năng lực của mình. Hắn cho rằng mình không tinh thông trong lĩnh vực này, thiếu kinh nghiệm về mặt này.

Làm Phó bí thư chuyên trách, Trần Kinh nắm công tác tuyên truyền Đảng quần chúng, nắm phương hướng kinh tế vĩ mô, những việc này hắn làm đều khá thuận buồm xuôi gió. Một mình hắn dù sao cũng là tinh lực hữu hạn, không thể việc gì cũng làm chu đáo.

Nhưng Vệ Hoa lại cố tình làm vụ án 6.23, vụ án này khiến Trần Kinh đâm lao phải theo lao.

Nhạc Vân Tùng giao khối công tác này cho hắn quản. Lúc hắn dùng người không suy nghĩ chu đáo. Vệ Hoa đâm cái sọt, hắn không chùi đít cũng không được.

Hiệ tại lau mông rồi, vụ án 6.23 mở ra tấm màn của chính trị pháp luật Hoàn Thành. Chuyện phiền toái phía sau thật bất tận.

Vào lúc này, một mặt Trần Kinh cảm nhận được sự xao động của các giới xã hội Hoàn Thành, một vụ án rút cây cải mang theo cả bùn đất. Lúc này ai còn hy vọng Trần Kinh tiếp tục đường lối mạnh mẽ cứng rắn?

Mặt khác, Vệ Hoa lại cho mình đủ cứng cáp rồi, muốn chặn một mặt.

Ngoài ra, lãnh đạo tỉnh tạo áp lực lớn, lần này đến tỉnh thành một chuyến, sự phức tạp rối ren của cục diện tỉnh thành khiến hắn thấy rất khó giải quyết.

Tổng hợp các nguyên nhân, ý nghĩ cởi bỏ trọng trách của Trần Kinh càng ngày càng rõ ràng.

Trần Kinh là một người làm việc quả quyết, trong lòng quyết đoán, trước tiên tìm Nhạc Vân Tùng nói ý nghĩ của mình.

Nhạc Vân Tùng có chút nghi hoặc nhìn Trần Kinh, trong đầu ý nghĩ bay loạn.

Vừa thông qua vụ án 6.23, Trần Kinh rất nổi tiếng ở Hoàn Thành. Cái tên của Trần Kinh hiện tại nổi danh toàn thành phố, thậm chí khiến tỉnh thành chấn động.

Vào lúc này, hắn thật sự muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang?

Trần Kinh nhìn biểu hiện của Nhạc Vân Tùng liền rõ, Nhạc Vân Tùng không tin mình.

Hắn trầm ngâm một chút nghiêm túc nói:
- Bí thư, tôi muốn cởi trọng trách là đã trải qua suy nghĩ tổng hợp. Vụ án 6.23 ảnh hưởng quá lớn, vấn đề liên lụy nhiều. Nếu tôi tiếp tục bám lấy vụ án mà điều tra, cục diện khó mà nắm được. Hơn nữa rất dễ dẫn đến rung chuyển không cần thiết.

Ngoài ra, hiện tại công tác mà tôi đang phân quản đã nhiều, công tác chính trị pháp luật đã có một mở đầu, tôi cho rằng chỉ cần đồng chí của chúng ta tiếp tục cố gắng, cục diện nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.

So với công tác chính trị pháp luật, hiện tại về mặt cải cách kinh tế, chính trị vẫn luôn không tìm được đột biến. tôi thật tâm muốn dụng tâm suy nghĩ nhiều hơn một chút về các mặt quan trọng này.

Nhạc Vân Tùng sau một lúc lâu không nói gì, lát sau ông ta nói:

- Trần Kinh, cậu cho rằng ngoài cậu ra, người nào phụ trách công tác này thì phù hợp?

Trần Kinh sớm có cách nghĩ, hắn bèn nói:
- Tôi cho rằng công tác công an vẫn là phải phục vụ công tác của chính quyền. Về phần tòa án, viện kiểm sát, cải cách của chúng ta là dựa vào chế độ xã hội pháp chế, tính đấu tranh của chúng ta phải mạnh hơn một chút. Nếu chúng ta can thiệp quá nhiều, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cải cách.

Hắn dừng một chút, nói:
- Đương nhiên, tôi cho rằng công tác toàn cục còn phải Bí thư anh đích thân nắm chắc. Chính trị pháp luật không phải chuyện nhỏ, công tác chính trị pháp luật đặc biệt là công tác công an, là hòn đá tảng của sự phát triển xã hội Hoàn Thành chúng ta. Nền móng không kiên cố, tất cả đều không bàn được…

Trần Kinh chậm rãi nói, Nhạc Vân Tùng cẩn thận lắng nghe tỉ mỉ, nhưng ông ta vẫn luôn không tỏ thái độ.

Ông ta nghe ra, thái độ của Trần Kinh khá kiên quyết, tuyệt đối không phải từ chối giả vờ.

Ý thức được điểm này, ông ta cảm giác trong lòng cũng có chút mơ hồ.

Trước đó, ông ta luôn tự hỏi bản thân, ảnh hưởng của vụ án 6.23 quá lớn, Trần Kinh nổi bật, sau đó lại để lại một đống việc.

Ông ta chợt phát hiện, trên mặt công tác phía sau, ông ta lại không thể không tiếp tục ủng hộ Trần Kinh.

Làm nhân vật số một, tác dụng của ông ta là nắm chắc cục diện. Hiện tại ông ta lại bị người khác nắm mũi dắt đi, điều này khiến ông ta thấy không sao thoải mái được.

Ông ta có chút hối hận đã giao quyền quá lớn cho Trần Kinh, khiến mình có chút mất đi quyền nắm trong tay.

Ông ta gần đây đang cân nhắc, làm thế nào để nắm giữ lại được công tác chính trị pháp luật.

Dưới sự ý thức như vậy, Trần Kinh chủ động yêu cầu từ bỏ trọng trách, vốn là phù hợp với ý muốn của ông ta.

Nhưng vừa rồi ông ta cẩn thận cân nhắc lại phát hiện Trần Kinh thật sự từ bỏ trọng trách, ai nắm hệ thống chính trị pháp luật thì phù hợp? Ai có thể khiến ông ta yên tâm, bớt lo lắng nhất?

Chẳng lẽ khối công tác này ông ta thực sự phải tự nắm lấy, cố gắng hết sức mình?

Ông ta có chút do dự.

Chính bản thân ông ta có chút giật mình. Trần Kinh ngồi trên ghế, trong lòng ông ta không thoải mái. Trần Kinh hiện tại muốn từ bỏ trọng trách, lại khiên ông ta cảm thấy rất lạ lùng, ông ta lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm Trần Kinh đúng là không hề dễ đoán.

Trần Kinh vừa thấy Nhạc Vân Tùng không nói không rằng, hắn đương nhiên biết cách nghĩ của Nhạc Vân Tùng hiện tại.

Nhạc Vân Tùng kiêng kị mình, nhưng ông ta lại lo về Vệ Hoa, ông ta lại càng kiêng kị Khương Thiếu Khôn.

Nhạc Vân Tùng hiện tại đang khó xử.

Trần Kinh không nói không rằng, trên tay cầm chén trà lặng lặng uống.

Hai người dường như lâm vào cục diện bế tắc.

Qua thật lâu, Nhạc Vân Tùng thở dài một hơi nói:
- Trần Kinh, công tác chính trị pháp luật rất quan trọng. cậu không gánh trọng trách này khiến người ta khó có thể yên tâm.

Ông ta kéo ngăn bàn lấy ra một bao Ngọc Kê, đưa cho Trần Kinh một điếu. Ông ta cũng châm cho mình một điếu, hít sâu một cái nói:

- Trần Kinh, cục diện Hoàn Thành của chúng ta rất khó. May là Tỉnh ủy đã sắp xếp cậu tới. Cậu dung nhập vào bộ máy của chúng tôi rất nhanh, đảm đương giúp tôi rất nhiều. từ tận trong lòng tôi rất cảm kích cậu.

Trần Kinh vội nghiêm mặt nói:
- Cảm ơn Bí thư, giúp đỡ anh là chức trách của tôi. Anh nói lời này khiến tôi vừa cảm động lại hổ thẹn. hiện tại cục diện Hoàn Thành như vậy, tôi cũng rất lo lắng, cảm giác lực lượng của mình thật đơn bạc.

Trần Kinh nói rất chân thành, hắn vội chuyển chủ đề nói:

- Bí thư, nếu nói lo lắng nhất, vẫn là lo kinh tế Hoàn Thành chúng ta, lo cải cách thể chế của Hoàn Thành chúng ta. Muốn cải cách kinh tế, chính trị phải cải cách tương ứng. Hai tuyến này phải vững bước đẩy mạnh tiến về phía trước. Hiện tại chúng ta chậm chạp không có tiến bộ, thời gian thì vẫn qua đi từng ngày.

Cuối năm nay, chúng ta báo cáo với Tỉnh ủy rồi? chúng ta có thể đạt được tiêu chuẩn trong kiểm tra đánh giá cuối năm không?

Nhạc Vân Tùng nhíu mày sâu, Trần Kinh nói tới tâm khảm ông ta.

Kinh tế Hoàn Thành phát triển là trung tâm, hiện tại hết thảy dựa vào xây dựng kinh tế làm trung tâm.

Kiểm tra đánh giá của cấp trên đối với kinh tế chiếm tỉ trọng lớn nhất. Nếu kinh tế Hoàn Thành làm không tốt, không tiến bộ, không thay đổi, công tác khác có làm tốt tới đâu cũng có tác dụng gì?

Thể chế hiện nay quyết định bộ máy một nhiệm kỳ không thể một lòng một dạ tập trung vào công tác, tương lai rất quan trọng, hiện tại cũng rất quan trọng.

Công tác hiện tại không làm tốt, vốn không có tương lai, đây là cục diện tàn khốc Nhạc Vân Tùng phải đối mặt.

Trần Kinh đặt chén trà xuống lại nói:
- Cho nên, Bí thư, tôi cởi bỏ trọng trách chính trị pháp luật, chính là muốn tăng mạnh kết nối với phương diện kinh tế, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, cùng nắm chắc phương hướng, tuyệt đối không thể trì hoãn thêm.

Nhạc Vân Tùng mày vừa giãn ra, ánh sao trong mắt chợt lóe lên.

Lời nói của Trần Kinh ông ta nghe rõ.

Trần Kinh đặt xuống trọng trách chính trị pháp luật, đồng thời muốn giơ tay vào phương diện công tác kinh tế.

Cách nghĩ sâu xa bên trong là muốn giao quyền nắm chính trị pháp luật đặc biệt là Cục công an cho Khương Thiếu Khôn, để Khương Thiếu Khôn thực hiện được nguyện vọng tha thiết.

Còn mặt khác, Khương Thiếu Khôn có được sẽ phải có mất. công tác kinh tế Khương Thiếu Khôn cũng không thể gây áp lực mạnh mẽ như trước. Bên phía Đảng ủy phải có quyền phát ngôn cục thể hơn, lớn hơn đối với công tác kinh tế.

Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vân Tùng nhìn Trần Kinh thật sâu.

Tiếp xúc với Trần Kinh thời gian dài như vậy, mưu tính của Trần Kinh Nhạc Vân Tùng ấn tượng sâu sắc. Nhưng mưu tính này của Trần Kinh, ông ta lại chưa bao giờ nghĩ tới.

Cách nghĩ này mặc dù chợt nghe có chút vớ vẩn, nhưng suy tính kĩ, lại càng có hương vị, khá có tính thao tác.

Đầu tiên ý nghĩ này của Trần Kinh, Khương Thiếu Khôn không có khả năng từ chối. Khương Thiếu Khôn hiện tại đang nắm trong tay toàn bộ cục diện của chính quyền, rất mạnh mẽ về mặt công tác.

Nhưng sự mạnh mẽ này của ông ta khiến Nhạc Vân Tùng cảnh giác.

Nhạc Vân Tùng tuy không trực tiếp can thiệp công tác của Khương Thiếu Khôn nhưng trong bóng tối lại nắm rất chắc tấm thẻ quyền lợi của Đảng ủy.

Khương Thiếu Khôn đã chịu khổ về phương diện này đủ rồi.

Phát triển kinh tế, thực thi chính sách, ông ta nói là xong. Nhưng người ông ta muốn dùng lại không dùng được, chính sách ông ta muốn lại không có được, chính sách cải cách mà ông ta muốn Đảng ủy thi hành lại càng không có cách gì thực thi.

Hiện tại Trần Kinh muốn giao quyền lợi chính trị pháp luật mà ông ta muốn cho ông ta, hơn nữa còn là chủ động mở một cửa về phương diện công tác Đảng chính quyền cho ông ta. Mặc dù sau này có thể sẽ mâu thuẫn không dứt, nhưng mở được cánh cửa này, liền hàm ý rằng có hy vọng, ông ta sao có thể từ chối?

Khương Thiếu Khôn không cự tuyệt được.

Nhạc Vân Tùng từ phương diện tình cảm muốn để Trần Kinh từ bỏ cách nghĩ này, nhưng sau khi suy nghĩ lý tính, ông ta cũng rất khó từ chối yêu cầu này của Trần Kinh.

Trần Kinh chỉ ra điểm yếu nhất của ông ta.

Hiện tại điểm yếu nhất của Hoàn Thành là chuyển đổi hình thái kinh tế, cải cách kinh tế trì trệ không tiến bộ. Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn kiêng kị lẫn nhau, song phương không hòa hợp, cục diện hiện tại cứ giằng co tiếp, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương.

Trần Kinh đưa ra một khả năng để giải quyết vấn đề, Nhạc Vân Tùng sao có thể bóp tắt?

Nhạc Vân Tùng làm chư hầu một phương, ông ta vốn không phải người không quả quyết.

Ông ta nhanh chóng hiểu ra sự luồn lách trong đó, ông ta thẳng thắn nói:

- Bí thư Trần, cậu nói như vậy, thật đúng là khiến người ta có cảm giác mới mẻ.
Ông ta cười nói:
- Lần trước tôi đi tỉnh thành, lãnh đạo tỉnh dặn dò tôi dùng người phải biết tận dụng sở trường của người. xem ra tôi đã sai lầm ở phương diện này. Cậu từng làm nhân vật số một, kinh nghiệm công tác phong phú, nhất là kinh nghiệm lãnh đạo phát triển kinh tế địa phương, tôi lại…

Ông ta lắc đầu, vỗ tay một cái nói:
- Cũng không thể nói là xem nhẹ. Là tôi giao cho cậu gánh nặng quá lớn, trọng trách mặt nào cũng đều đặt vào cậu, cậu đâu phải ba đầu sáu tay, sao có thể chu đáo tất cả.

Trần Kinh nói:
- Bí thư, nói như vậy anh đồng ý ý kiến của tôi rồi?

- Đồng ý đồng ý
Nhạc Vân Tùng gật đầu nói:
- Cá nhân tôi hoàn toàn đồng ý ý kiến của cậu. nhưng chuyện này quá lớn, về sau mấy lãnh đạo quan trọng của chúng ta phải hội ý. Công tác chính trị pháp luật nhất là công tác của Cục công an, chúng ta phải thống nhất tư tưởng trong tất cả lãnh đạo.

Khối công tác này quá quan trọng, tuyệt đối không được coi là trò đùa. Bất kể ai tới nắm công tác này, đều phải toàn lực ứng phó, giải quyết vấn đề thỏa đáng, xử lý tốt, tuyệt đối không được làm đại cục thêm phiền.