Quan Sách

Chương 1: Phó Phòng Lâm nghiệp




Trần Kinh, 25 tuổi, năm 1997 tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Sở Giang chuyên ngành ứng dụng giáo dục, điều động sinh.. 

Lý lịch công tác: 7/1997 – 3/1998 công tác tại văn phòng Đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc; 3/1998 đến nay trao quyền cho cấp dưới rèn luyện, đảm nhiệm Phó trưởng phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà thành phố Đức Cao, tỉnh Sở Giang cho đến nay…

Vò nát tờ báo < Nhật báo Đức Cao> mới nhất, cơ bắp trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kinh hơi run run, đôi môi vốn đỏ thẫm hôm nay tái mét, sắc mặt u ám đến đáng sợ. 

25 tuổi là độ tuổi còn trẻ mà nhiều tinh thần phấn chấn, Trần Kinh luôn là người lạc quan, nhưng sự khó khăn đau khổ của cuộc sống vài năm nay đã dần dần khiến tất cả lạc quan và ước mơ về tương lai của hắn hóa thành sự lo lắng và mờ mịt.

Một cây bút cứng nhất, một nhân tài nổi tiếng nhất trường đại học sư phạm Sở Giang năm đó, bây giờ chán nản đến huyện Lễ Hà xa xôi nhất Sở Giang, cái gọi là tài hoa mà ngày xưa hắn tự hào nhất, đã bị vùi dập không bằng cặn bã.

Dáng vẻ thư sinh của hắn đã mục nát, ở cái huyện nhỏ xa xôi Lễ Hà này là một kiểu khác như vậy, cảm giác ưu việt của hắn trong văn nghệ thanh niên ở thành phố lớn, những thứ này ở Lễ Hà đã trở thành một thứ già nua trước mặt yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Chính là hai năm trao quyền cho cấp dưới đi rèn luyện, cả người hắn sứt đầu mẻ trán, vấp phải trắc trở khắp nơi bị thương.

Những uẩn khuất trong bụng hắn không có chỗ giải phóng, khí lực toàn thân hắn không có chỗ dùng, tư tưởng đầy não hắn không có đường phát huy.

Hắn tự cho mình rất giỏi, nhưng trong mắt của người khác hắn chẳng là cái gì, hắn thậm chí phát hiện vị trí công tác và vòng quay cuộc sống của mình với bản thân bây giờ hoàn toàn không ăn khớp, hắn dường như không thể hòa nhập vào thế giới này.

Huyện Lễ Hà phía Bắc bộ tỉnh Sở Giang, là vùng núi xa xôi nổi tiếng của Sở Giang.

Phong cảnh huyện Lễ Hà mùa xuân đẹp như tranh, ngồi ở phòng làm việc của Trần Kinh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nước sông Lễ Hà cuồn cuộn chảy về hướng Đông cách đó không xa.

Nước sông Lễ Hà lúc này thủy triều cuồn cuộn, sức sống bừng bừng, hăm hở tiến lên. 

Tất cả những cái này đều lọt vào trong mắt Trần Kinh, trong đầu hắn nghĩ nếu mình rơi xuống dòng sông này, vậy tình hình sẽ thế nào…

Hắn nghĩ ngợi lung tung, hắn nghĩ nếu mình nhảy xuống sông như vậy, Lễ Hà ngày mai sẽ có tin tức này không? Sẽ có bao nhiêu người biết tin tức này?

Cười tự giễu, Trần Kinh một tay kéo rèm cửa sổ lên, thở ra những khí đục trong lòng.

- Reng, reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trần Kinh cầm điện thoại lên, một giọng nói quen thuộc:
- Kinh à, chuyện của cậu tôi nghe qua rồi, thật là kêu oan thay cậu! Năng lực nghiệp vụ của cậu tốt nhất, tại sao có kết Phòng này chứ?

Người gọi điện thoại chính là bạn thời đại học của hắn Phạm Giang. Đối mặt với vấn đề này, trong lòng Trần Kinh cay đắng, có thể nói không lời nào có thể nói hết.

Phạm Giang kiếm cơm ăn ở tỉnh thành, không phải người trong nhà nước. Nhưng bởi vì nguyên nhân của Trần Kinh, hắn ta có chút chú ý đến những chuyện trong nhà nước, mấy năm nay, Trần Kinh bị lưu đày, may mà có sự khuyên bảo của Phạm Giang, bằng không tình trạng của hắn có thể sẽ càng gay go.

- Lão Phạm, cảm ơn cuộc điện thoại của cậu! Năng lực nghiệp vụ năm nay có thể có tác dụng gì? Không có gì đáng phải kêu oan!
Trần Kinh nói, hắn cố hết sức thả lỏng ngữ khí, làm bộ dường như không có việc gì.

- Hả? Nghe khẩu khí này của cậu có chút thông suốt rồi, thế nào? Những chuyện lúc trước nghĩ không thông bây giờ có thể thông suốt rồi?

- Nghĩ thông suốt cái rắm!
Trần Kinh không nhịn được nói một câu thô bạo.
- Được rồi, được rồi! Tôi tâm trạng không tốt, cậu để tôi yên tĩnh một mình đi…

- Được rồi, được rồi, không nói chủ đề này nữa, chúng ta tùy thích tâm sự…

- …

Cuộc gọi đường dài ôn lại chuyện cũ vừa kết thúc, có là do nói chuyện thoải mái, tâm trạng Trần Kinh không ngờ tốt lên một chút.

Có người từng nói, cuộc sống giống như cưỡng dâm, phản kháng không được, phải đi thử thích ứng và hưởng thụ.

Nhiều lần thất bại và thất bại, Trần Kinh trong lòng vẫn hậm hực, đặc biệt là lần này, công xã Nhật báo Đức Cao công khai lựa chọn tầng lớp lãnh đạo, các cán bộ từ Phó phòng toàn thành phố trở lên đều có thể ghi danh.

Trần Kinhlà cây bút cứng cáp, những bài đang báo rất thường xuyên, đừng nói là trong huyện Lễ Hà, trong cả thành phố Đức Cao, văn chương của hắn cũng đều nổi tiếng.

Có nền tảng như vậy, thêm bằng đại học chính thức, kinh nghiệm công tác cơ sở hai năm, những cái này đều là điều kiện vào tòa soạn vô cùng thuận lợi. 

Thành tích trong cuộc thi tuyển của Trần Kinh lại đứng thứ hai trong tất cả ứng viên.

Thêm vào tất cả những điều kiện này, Trần Kinh vào Nhật Báo Đức Cao có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền.

Tiến triển của sự việc trên thực tế cũng như là bình thường, Nhật báo Đức Cao thậm chí tiến hành công khai cho cả thành phố tình huống của Trần Kinh, nhưng bổ nhiệm cuối cùng lại không có tên của Trần Kinh.

Việc người ta thất vọng nhất không phải đạt không được, mà là suýt chút nữa thì đạt được.

Thời gian gần đây, yêu cầu của Trần Kinh vào tòa soạn Đức Cao liền tăng cao, trong cái huyện nhỏ Lễ Hà này, đã có rất nhiều người đang chuẩn bị tiễn biệt hắn.

Trần Kinh không có nhân duyên gì ở huyện Lễ Hà, nhưng nếu hắn vào tòa soạn Nhật báo của thành phố, đó là đơn vị tiếng nói Thành ủy, những người quen biết Trần Kinh ở Lễ Hà bên đây tự nhiên cũng sẽ hiểu biết linh hoạt. 

Hơn nữa Trần Kinh chẳng qua cũng có chút ngạo mạn mà thôi.

Vấn đề này đặt trên người Trần Kinh gọi là củ ấu, nếu đổi thân phận, hắn nhanh chóng biến thành một người trong tòa soạn, thì lại thành khí phách.

Đầu năm nay trong nhà nước tìm một một người có khí phách không dễ dàng, tính tình của Trần Kinh đã nổi tiếng cả thành phố, người như hắn viết và biên tập văn chương trong tòa soạn Nhật báo, rõ ràng là thừa sức, đây cũng coi như một nguồn tài nguyên của Trần Kinh, chỉ có nguồn tài nguyên.

Trần Kinh hiểu được điểm này, nên cho rằng vào toà soạn, lần này hắn không đếm xỉa đến.

Sự mục nát của hắn cũng không được truyền ra bên ngoài, trên thực tế, chính là một Phòng gỗ mục nát ném vào quan trường Lễ Hà mấy năm cũng sẽ thay đổi màu sắc, huống hồ một người sống như Trần Kinh.

Vì vào tòa soạn, hắn đã sửa sang lại mình, còn bất chấp, đầy đủ tặng một món quà năm nghìn tệ.

Tiền lương một tháng của Trần Kinh hiện giờ là 718 đồng, năm nghìn là tiền tích góp vài năm nay của hắn, hắn tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình để làm việc đó, biến thành thế này, tâm trạng của hắn không cần nói cũng biết tệ thế nào.

Cùng Phạm Lang lảm nhảm một lúc, Trần Kinh tắt máy, tâm trạng tốt lên một chút.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Trần Kinh lại một lần nữa nhấc điện thoại, chỉ nghe một câu, hắn liền kính cẩn đứng dậy, thấp giọng nói:
- Chào ông nội, tại sao ông lại gọi điện thoại đến đây?

Một giọng nói trầm thấp thật thà ở đầu dây bên kia:
- Tiểu Kinh, sách lần trước tặng cháu, cháu xem chưa?

Trần Kinh hơi sửng sốt, vừa nghĩ tới sách, tâm trạng hắn liền căng thẳng, theo bản năng kéo ngăn kéo ra, trên mặt ngăn kéo là một quyển 《 Thông giám học 》, đây chính là quyển sách ông nội bảo hắn đọc.

- Xem…xem rồi, ông nội, ông yên tâm đi! Cháu ở đây rất tốt!
Trần Kinh bịa chuyện.

- Xem rồi là được, ông hỏi cháu, ‘ Thiên địa chi gian, kỳ do thác thược?’( trong trời đất, ai biết được mọi việc rõ ràng) Phía sau là gì?

Trong đầu Trần Kinh ù một tiếng, choáng váng tại chỗ, hắn ra sức động não suy nghĩ, nhưng nhất thời thật sự hắn nghĩ không ra câu này xuất xứ từ đâu.

Hắn lật tung quyển sách trong ngăn kéo cẩm thận lẩm nhẩm, mắt vừa nhìn thấy 《 Đạo Đức kinh 》hắn dừng lại một chút, trong đầu lóe lên một ý tưởng, lắp bắp nói:
- Hư…hư…nhi bất khuất, động…động..động… nhi dũ xuất( không vì uất ức mà suy sụp, nên lấy hành động mà thể hiện khí chất). Nhiều lời kể nghèo, không bằng thủ trung.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng thả lỏng một chút.

Lúc này hắn cũng rốt cuộc hiểu được tâm tư của ông nội, ông nội là đang dùng những lời trong Đạo Đức kinh để khuyên răn an ủi mình.

Trong lòng hắn ấm áp.
- Ông nội, Tiểu Kinh hiểu rồi, tính cách của cháu quả thực vẫn không được.

- Ha ha!
Tiếng cười sảng khoái của ông từ đầu bên kia vọng đến:
- Tiểu Kinh, cháu có thể nhận thức là không được chính là tiến bộ rồi! Trước kia cháu chưa bao giờ nói từ không được, hôm nay nói không được, chính là tiến bộ, ông rất vui!

- Tốt lắm, hôm nay như vậy đi! Ông không làm phiền cháu nữa.

Giai điệu trong điện thoại “ tít, tít, tít”, Trần Kinh rất lâu mới đặt điện thoại xuống. 

Ông nội chẳng qua là ông giáo già nghỉ hưu, nhưng nói chung có thể gợi ý cho Trần Kinh rất nhiều, hôm nay cuộc điện thoại này càng khiến Trần Kinh tỉnh ra.

Sau khi con đau đầu, nhức đầu qua đi, vào lúc này nghĩ lại quá khứ của mình, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy quá khứ của mình lại không chịu nổi như thế, không thể tin nổi như thế, hoàn toàn có thể nói là không đúng tý nào.

- Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất. Nhiều lời kể nghèo, không bằng thủ trung...

Trần Kinh cẩn thận bình luận những lời này, trong đầu như trong phim quay về hình ảnh mấy năm trước đây, hô hấp của hắn dồn dập đến vững vàng, tâm trạng của hắn từ kích động đến bình tĩnh…



Sáng sớm, một luồng sáng xuyên qua chân trời vung vãi khắp nơi trên mặt đất. 

Sáng sớm đầu xuân còn hơi lạnh, Trần Kinh đạp xe đạp đi làm.

Phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà là tòa nhà làm việc có lịch sử 70 niên đại, ở Lễ Hà nhiều phòng, Phòng, ban, Phòng Lâm nghiệp chỉ có thể coi là bậc trung, nơi tệ nhất chính là nơi xa xôi, nằm ở khu Đông Thành ở thị trấn, bình thường vùng này lạnh tanh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

- Xin chào Phòng trưởng Trần.

Lão Trương trông cửa đứng dậy chào hỏi Trần Kinh.

Trần kinh phất tay, lộ ra nụ cười rạng rỡ gật gật đầu, trong dáng vẻ ngạc nhiên của Lão Trương, Trần Kinh dừng xe xong đi vào phòng làm việc.

Nhân viên biên chế trong Phòng Lâm nghiệp không nhiều lắm, tổng cộng có hơn 40 người, đa số đều là những kẻ lọc lõi.

Người không có quan hệ gì, không có bản lĩnh gì, không có lý tưởng gì vào Phòng Lâm nghiệp chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Gặp phải đám người này, Trần Kinh Phó Phòng này đâu có uy tín có thể nói? Mọi người nhiều nhất trước mặt gọi một tiếng Phó trưởng phòng Trần. Quay đầu đi lập tức chính là tiểu Trần, thậm chí có người gọi Trần trẻ con.

Ở vùng Lễ Hà này, tiểu Mao có nghĩa chính là đứa trẻ ranh, Trần Kinh trong mắt đồng nghiệp chính là một đứa trẻ ranh.

Trần Kinh đi ngang qua văn phòng Phòng, một đám những kẻ lọc lõi đang nói chuyện thiên hạ, Trần Kinh nhăn nhó nhíu mày, trực tiếp lách qua đi ra khỏi văn phòng.

- Xin chào Phó phòng Trần.

Một giọng nói thanh lịch vang lên.

Trần Kinh quay đầu, một cô gái dáng người cao gầy, quần bò mài thời thượng ôm sát lấy đôi chân thon dài, trên người mặc một chiếc áo nhìn chín chắn rộng thùng thình, vừa vặn hiện ra bộ ngực đầy đặn này, trong đoan trang lộ ra chút gợi cảm.

Vương Sam, thư ký văn phòng, là người đẹp đứng thứ nhất ở Phòng Lâm nghiệp, nhỏ hơn Trần Kinh một tuổi.

- Xin chào! 
Trần Kinh thản nhiên gật gật đầu.

Vương Sam người phụ nữ này Trần Kinh rất quen thuộc, chẳng qua lúc cô ta vừa mới vào, ở bữa tiệc, liên tiếp mời rượu Trần Kinh.

Đừng nhìn cô ta lớn lên ẻo lả, uống rượu còn giỏi hơn đàn ông, cô ta uống rượu cùng Trần Kinh, lộ ra dáng vẻ ngưỡng mộ. Năm đó Trần Kinh đang 24 tuổi, nhưng đảm nhiệm chức Phó phòng ở huyện, trong mắt những người không biết rõ chân tướng, hắn thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Đáng tiếc, Trần Kinh chỉ là được cái hư danh.

Chỉ thời gian gần một tuần, Vương Sam liền hiểu nhân vật mà Trần Kinh đóng vai, tự nhiên cái cảm giác ngưỡng mộ liền không còn, mà thay vào đó là kính trọng nhưng giữ khoảng cách.

Trần Kinh thậm chí cảm thấy được nụ cười của người phụ nữ này, rất nhiều khi hàm chứa sự châm biếm thản nhiên.

- Trưởng phòng bảo tìm anh có việc!
Vương Sam dịu dàng nói, đôi lông mày lá liễu của cô hơi nhếch lên, hôm nay không không ngờ cho người ta một cảm giác quyến rũ gợi cảm lâu lắm không gặp.