Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau

Chương 3




Quán rượu đã trang trí xong, nội thất cùng đồ đạc cũng mua đủ, mấy ngày này thực sự là thời gian Đinh Thư Dực vui sướng, hạnh phúc nhất.

Từ Paris, Jeter thúc giục Đinh Thư Dực tiếp nhận case, cô lại lần nữa từ chối nhã nhặn, kiên trì ở lại Đài Bắc.

Jeter sớm tối gọi điện thoại kêu cô: "Chờ cô sạch túi, chớ tìm tôi mà khóc than!"

"Những năm này kiếm được quá nhiều, ăn mặc tiết kiệm, cũng đủ sống bốn, năm mươi năm rồi." Ngành nghề như kỹ thuật phá dỡ này, nhân tài rải rác đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần làm nhiệm vụ, tiền thuê đều cao đến dọa người.

"Miệng ăn núi lở, cô hiểu không?"

"Tôi không có lười biếng, tôi đã tiếp nhận công việc mới, tính toán muốn về hưu, không muốn làm mấy vụ nổ nữa, nhiều lắm là làm cố vấn thôi."

"Công việc mới? Công việc gì?" Cô ngoại trừ việc gây nổ còn biết làm gì chứ?

"Bartender."

"Bartender?!" Jeter ồn ào: "Cô biết pha rượu sao? Hay chỉ biết uống rượu?"

"Đúng vậy, khi đi học ở Mĩ, tôi rất thích uống rượu, uống đến biết pha rượu luôn."

"Ha ha ha, thực sự dễ dàng như vậy sao?"

"Ha ha ha, chính là dễ dàng như vậy đó." Đinh Thư Dực cười giải thích cho Jeter: "Pha rượu với chế thuốc nổ thực ra không có khác biệt lắm, thêm này thêm nọ một chút, ước chừng phân lượng, bỏ vào bình pha rượu lắc lắc, bùm một cái liền cho ra ly đồ uống, chỉ cần nhớ kỹ thành phần là được!"

Jeter thở dài. "Thiếu cô là tổn thất lớn cho nghề này. Cô học hơn phân nửa là công nghệ sinh hóa, cô cam lòng bỏ không sao?"

"Tôi không cảm thấy vậy, hiện tại tôi rất vui vẻ." Thiếu Hàn Chấn Thanh, mới là tổn thất lớn nhất. Hiện tại, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trong quán, thật quá tuyệt! Cho dù không có nhận thức nhau, cũng không sao cả.

Jeter đáng thương, mỗi lần tắt điện thoại trước đều lầm bầm ai oán, đau lòng vì Bạch Hạc không chịu làm nhiệm vụ.

.....

Giữa trưa, Đàm Hạ Thụ cùng bà xã Hùng Bảo Bảo đến quán rượu, Đàm Hạ Thụ giới thiệu đầu bếp Trương Đại Tường cho Hàn Chấn Thanh. Trương Đại Tường bộ dạng cao to uy vũ, giọng nói lớn như tiếng chuông, trên mặt còn có râu ria rậm rạp, bên ngoài mặc áo vải thô rộng thùng thình cùng quần thường. Hùng Bảo Bảo thì dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú, mặc áo sơmi quần jean, nói chuyện rất tự nhiên.

Đinh Thư Dực cùng Trần Lý và Hàn Chấn Thanh lúc này đang ở trước quầy bar hội họp.

"Tài nấu ăn của Trương Đại Tường là bậc nhất đó." Đàm Hạ Thụ nói với Hàn Chấn Thanh: "Tôi nhờ cậu ấy thiết kế mấy món ăn để chiêu đãi khách, hai mươi món, xem cậu có muốn giữ lại không?!"

"Tôi hiện tại đi làm cho mọi người ăn thử." Trương Đại Tường sờ sờ bộ râu, mang theo cái thùng chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, trước khi đi còn quay đầu nói với Hàn Chấn Thanh: "Có thể nhờ một người giúp tôi hay không?"

"Tôi giúp anh!" Thư Dực xung phong nhận việc, cùng Trương Đại Tường tiến vào phòng bếp.

"Đinh Thư Dực này rất cần mẫn nhỉ." Đàm Hạ Thụ tán thưởng.

Hàn Chấn Thanh nhìn bóng lưng của Thư Dực, đột nhiên bực bội tức giận - cô rốt cuộc có phải Bạch Hạc hay không?

"Em chưa ăn bữa sáng, sắp chết đói rồi!" Hùng Bảo Bảo vươn vai.

"Nhẫn nại, chờ một chút cam đoan cho em ăn no bụng." Đàm Hạ Thụ trấn an vợ yêu.

"Còn phải đợi bao lâu?" Hùng Bảo Bảo không kiên nhẫn, một khi bụng đói, tính tình cô lại càng kém. "Không bằng mua vài cái bánh bao nhét bụng trước."

Mọi người nở nụ cười, đối với tính tình thẳng thắn của Hùng Bảo Bảo đã sớm quen.

"Không bằng tôi nổ bắp rang, cho cô lót dạ." Trần Lý đề nghị.

"Tốt tốt tốt, nước miếng tôi sắp chảy xuống rồi." Hùng Bảo Bảo vỗ tay tán thành.

"Không được, bụng rỗng ăn bắp răng không tốt cho thân thể." Đàm Hạ Thụ lập tức lên tiếng ngăn lại.

"Có quan hệ gì, cũng không phải mỗi ngày đều ăn, anh bớt rầy rà đi!" Hùng Bảo Bảo kêu gào, hai cái miệng bắt đầu ồn ào.

Hàn Chấn Thanh thấy bọn họ liếc mắt đưa tình thì mỉm cười, nỗi cô đơn chợt nhen nhóm trong lòng, anh đứng dậy rời đi. "Tôi vào phòng bếp xem."

Đứng ở cửa phòng bếp, Hàn Chấn Thanh nhìn hai vóc dáng một lớn một nhỏ đang bận bịu chế biến thức ăn. Trương Đại Tường đã nổi lửa nấu đồ, Đinh Thư Dực ở một bên bận bịu giúp trộn bột.

"Vẫn thuận lợi chứ?" Hàn Chấn Thanh đi vào phòng bếp.

"Không có vấn đề, nguyên liệu trước đó tôi đều chuẩn bị rồi, lập tức mang thức ăn lên." Trương Đại Tường hỏi Hàn Chấn Thanh: "Cô ấy phụ trách làm việc gì?" Vừa nói vừa chỉ Thư Dực.

Thư Dực ngẩng đầu trả lời anh ta. "Tôi phụ trách pha rượu."

"Khó trách." Trương Đại Tường đảo đảo đồ ăn, chép miệng: "Nhìn cô ấy cắt củ cải này, quá khủng bố."

Trương Đại Tường này nói chuyện thực thẳng thắn! Thư Dực che cây củ cải lại, hai gò má phát nóng.

Hàn Chấn Thanh nở nụ cười, tới gần nhìn thử, mặc dù Thư Dực đông che tây dấu, nhưng anh nhờ vào ưu thế thân hình cao lớn hơn, vẫn cẩn thận quan sát được cây củ cải.

"Cắt rất đặc biệt!" Anh mỉm cười, độ dày mỏng sai lệch rất nhiều.

"Xin anh đó ~~" Thư Dực kháng nghị: "Tôi là biết nổ -" rồi bất chợt dừng lại, kinh hồn bạt vía đổi giọng: "Tôi là bartender, chứ không phải đầu bếp, đương nhiên không có biện pháp cắt củ cải cho đẹp rồi." Đáng chết, thiếu chút nữa nói ra!

Tuy rằng cô đã lập tức đổi giọng, nhưng Hàn Chấn Thanh vẫn nghe được rõ ràng, anh phỏng đoán rằng vừa mới rồi rất có thể cô muốn nói là nổ lớn.

Trương Đại Tường nhanh chóng lật trở thức ăn? Miệng cũng không ngừng. "Nếu anh cho cô ấy đến làm phòng bếp, tôi sẽ nổi điên mất."

Thư Dực vùi đầu mãnh liệt quấy bột, không thèm bận tâm Trương Đại Tường trêu chọc, tâm tư còn đang vướng mắc lúc vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai. Đáng chết, anh có nghe thấy không?

"Kỹ thuật pha rượu của cô ấy rất tốt." Hàn Chấn Thanh nói với Trương Đại Tường.

"Thật sao? Vậy đợi lát nữa pha cho tôi một ly Grasshopper xanh nhé, loại đó dễ uống."

"Tốt, chờ một chút ra ngoài tôi pha cho anh uống." Thư Dực đem bột đã trộn trước bỏ vào nồi hấp.

Hàn Chấn Thanh quan sát cô, cảm giác được ánh mắt của anh, Thư Dực càng khẩn trương, tận lực tránh né.

Anh thấy mũi Thư Dực dính bột, đưa tay giúp cô lau đi, cô giật mình thối lui, khuỷu tay lại đụng phải chai nước tương.

"Cẩn thận!" Trương Đại Tường vội vàng đỡ lấy chai nước tương.

Đinh Thư Dực nhìn Hàn Chấn Thanh, vẻ mặt khẩn trương.

Ánh mắt Hàn Chấn Thanh đột nhiên lạnh lẽo, chỉ vào chóp mũi cô. "Trên mặt dính bẩn." Cô kịch liệt tránh né bị anh đụng chạm, khiến cho trong lòng anh nổi lên lửa giận vô cớ.

Thư Dực đưa tay lau chóp mũi, ý thức được phản ứng của mình hơi quá đáng, vì muốn làm dịu không khí, cô ngốc nghếch mở miệng: "Đây là món ăn gì?" Cô chỉ vào món Trương Đại Tường vừa chiên xong, cười cười nói với Hàn Chấn Thanh: "Cái này có vẻ ăn rất ngon, rất thơm."

"Hai người bận rộn, tôi đi ra bên ngoài đợi." Giọng điệu Hàn Chấn Thanh trở nên lãnh đạm, xoay người đi.

Anh vừa đi, nụ cười trên mặt cô đột nhiên biến mất. Anh tức giận sao?

"Cô làm gì mà kích động như vậy?" Trương Đại Tường trợn mắt liếc cô. "Chịu cô luôn, làm như anh ta muốn lợi dụng cô vậy!"

"Tôi không có ý đó..." Hiểu lầm rồi, vừa mới nãy cô thiếu chút nữa nói sai, đã đủ sợ hãi rồi, anh lại còn đột nhiên vươn tay về phía cô, cô nhất thời kinh ngạc nên mới... Ai, hỏng bét rồi.

Trương Đại Tường làm xong hai mươi món, mọi người thay phiên thử ăn, Đinh Thư Dực giúp cả đám pha rượu hoa quả làm đồ uống.

Ngoại trừ Đinh Thư Dực, mọi người đều vui vẻ trò chuyện với nhau, chia xẻ món ăn tâm đắc. Đinh Thư Dực tâm trạng như đưa đám, vẻ mặt nghiêm trọng của Hàn Chấn Thanh hại cô rất sợ hãi cũng rất đau lòng.

Hùng Bảo Bảo ăn ngấu nghiến, món nào cũng thử. Mỗi món nếm một miếng, Đàm Hạ Thụ liền hỏi: "Như thế nào? Ăn ngon không? Cho chút ý kiến đi."

"Uhm.. uhm...!" Hùng Bảo Bảo đang chết đói không thèm để ý tới anh ta, tiếp tục ăn.

"Bảo Bảo, không cần phải ăn nhanh như vậy, nói một chút cho Hàn Chấn Thanh biết cái món ăn đó, mùi vị như thế nào?"

"Đều ngon cả." Hùng Bảo Bảo lại thêm một chén cơm.

"Em phải hình dung xem ăn ngon như thế nào chứ?" Hạ Thụ ân cần dụ dỗ.

Bảo Bảo liền nổi lửa. "Em hiện tại đang đói bụng, cái gì ăn cũng ngon, ăn ngon là tốt rồi, còn muốn nói như thế nào nữa? Nói ăn ngon đã được chưa?! Em không thèm nói nữa!"

Mọi người nở nụ cười, Đàm Hạ Thụ lắc đầu thở dài. "Ai, muốn em nói mấy câu tâm đắc cũng thật là khó khăn." Đàm Hạ Thụ dùng chiếc đũa chỉ ba món ăn trong đó, nói với Hàn Chấn Thanh: "Ba món ăn này khá đặc sắc, có thể làm món chính, không nên bỏ qua."

"Hai món này cũng không tồi." Trần Lý cũng lựa chọn hai món ăn.

"Hai mươi món ăn này, món nào cũng đều có thể làm món chính!" Trương Đại Tường tự hào nói.

Hàn Chấn Thanh gật đầu, nhìn về phía Đinh Thư Dực, cô cúi đầu rầu rĩ ăn cơm, từ lúc mang thức ăn lên đến bây giờ đều không nói chuyện.

"Đinh Thư Dực."

"A?" Cô ngẩng đầu, ánh mắt lúng túng.

Hàn Chấn Thanh hỏi: "Em thích món ăn nào?" (đổi xưng hô nhé ^^)

"Đó... Em..." Xong rồi, cô không yên lòng, căn bản không có nghiêm túc nếm món ăn. Cắn cắn đũa, cô qua loa nói: "Cũng không tệ."

"Tóm lại có đặc biệt thích mùi vị nào không?"

"Em đối với việc ăn uống không có đòi hỏi gì, mọi người quyết định thì tốt rồi."

"Anh muốn nghe ý kiến của em." Hàn Chấn Thanh sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nghiêm khắc, làm cho không khí chợt ngưng trọng.

Mọi người phát giác được sự phẫn nộ của anh, toàn bộ đều ngậm miệng không nói, nhìn nhìn nhau, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào ăn cơm.

Chỉ có Thư Dực, không có tránh né nhìn Hàn Chấn Thanh, nhìn thấy trong mắt của anh tích tụ lửa giận, cô khẩn trương nắm chặt đũa, không dám nói chuyện.

Thấy cô sợ hãi, Hàn Chấn Thanh mạnh mẽ cũng không khống chế được lửa giận. Cô là Bạch Hạc, chắc chắn là phải, vì sao lại không thừa nhận?! Cảm thấy anh không tốt? Không có đạt tới tiêu chuẩn như cô kỳ vọng sao? Vừa mới rồi anh muốn giúp cô xóa đi vết bẩn trên mặt, cô lại né tránh làm anh vừa tức giận vừa tổn thương.

"Thực xin lỗi." Thư Dực xin lỗi.

"Xin lỗi cái gì?" Anh hỏi lại.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, Thư Dực bỗng dưng đỏ mắt.

Hiện tại không khí không chỉ ngưng trọng, mà còn hạ xuống dưới 0 độ C. Bọn họ nhìn nhau, một người phẫn nộ, một người khiếp đảm. Hàn Chấn Thanh lửa giận điên cuồng bùng lên, không hiểu cô đang do dự cái gì? Chết tiệt, tại sao không nói ra miệng?

"A ~~ món này cay thật đó!" Hùng Bảo Bảo đột nhiên vừa xuýt xoa vừa kêu: "Trương Đại Tường, cay như vậy ăn sẽ tiêu chảy mất." Để đũa xuống, cô vỗ trán nói: "A! Tôi không biết món nào là ngon nhất, nhưng tôi biết món này rõ ràng là khó ăn nhất!" Hùng Bảo Bảo tận lực làm ồn, giúp Thư Dực giải vây.

"Chết tiệt!" Trương Đại Tường đập bàn gào lên: "Gà xào Cung Bảo vốn là phải cay, cô có hiểu hay không?"

"Nhưng cay như vậy cũng hơi quá đáng đó, miệng của tôi có thể phun lửa đây này."

Mẹ kiếp! Trương Đại Tường cãi lại: "Vậy cô lập tức phun cho tôi xem!"

"Anh nghĩ tôi không dám sao? Tới đây, tôi thiêu chết anh-"

Phụt ~~ Lời Hùng Bảo Bảo vừa nói, hại Trần Lý một miệng đầy đồ ăn toàn bộ phun ra.

Hạ Thụ hiểu ý tứ của bà xã, vỗ vỗ vai Hàn Chấn Thanh, chỉ món gà Cung Bảo. "Cậu quyết định đi, xem có phải quá cay hay không?"

Hàn Chấn Thanh vẫn nổi giận với Thư Dực. Anh cầm đũa, mỗi món ăn đều gắp một chút bỏ vào đĩa của Thư Dực.

"Em cẩn thận nếm thử, một giờ sau, nói cho anh biết món nào ăn ngon, nói không được thì hãy thu dọn rời đi." Anh nói xong, không liếc nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi.

Hỏi han trong chốc lát, mọi người đều bận rộn việc riêng, đầy bàn thức ăn cũng nguội lạnh dần, Đinh Thư Dực vẫn ngồi trước bàn, nếm đồ ăn từng miếng từng miếng nhỏ. Hốc mắt cô nóng lên, cổ họng chua xót, đáy lòng thấy khó chịu. Cô bị Hàn Chấn Thanh ghét rồi sao?

......

Cửa chính quán rượu mở rộng, Hàn Chấn Thanh đang ở sân ngoài sửa chữa cái ghế gỗ mấy ngày trước bọn họ cùng đi mua.

Cô nhìn thấy anh cưa một đoạn gỗ, dùng đao gọt mỏng một đầu rồi quỳ gối ngồi xổm xuống, tay trái giữ lấy cái ghế, tay phải cầm lấy chân ghế tự chế, dùng lực gắn chặt vào đáy ghế.

Đinh Thư Dực trong lòng tán thưởng, nhìn mỗi một động tác của anh đều trôi chảy gọn gàng, cô nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Ánh mặt trời chiếu trên thân hình nam tính mạnh mẽ, nương theo từng động tác của anh, cơ thể ẩn giấu trong áo T-shirt cùng quần jean mãnh liệt khoe ra sự sung mãn cùng sức mạnh. Cánh tay màu đồng phơi bày ra bên ngoài, lấp lánh mồ hôi.

Đinh Thư Dực đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm giác nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng lên, ý thức cô trở nên mơ hồ. Người đàn ông này toàn thân mạnh mẽ, vai rộng ngực rộng, nếu có thể dựa vào ngực anh, sẽ thực an tâm biết bao. Nếu như có thể được cánh tay dài kia ôm chặt, không biết sẽ có cảm thụ gì nhỉ?

Như ý thức được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu lại, vẫy vẫy muốn cô đi qua.

Thư Dực tim đập nhanh, vẻ mặt lập tức ửng hồng, vứt đũa thấp thỏm đi qua.

Hàn Chấn Thanh đỡ lấy cái ghế, khẩu khí ôn hòa nói: "Sửa xong rồi, em ngồi một chút thử xem."

Anh hết tức giận rồi? Thư Dực nhẹ nhõm, ngồi xuống cái ghế.

Bỗng dưng, Hàn Chấn Thanh cúi người xuống đối mặt với cô, hai tay chống vào tay vịn hai bên ghế, hơi thở nam tính từ trên người anh phát ra, hại cô ý loạn tình mê.

"Thế nào?"

"Ngồi tốt lắm, cám ơn." Tiếng nói trầm thấp từ tính của anh khiến Thư Dực tim đập nhanh, cô tưởng như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

"Nhấn nhấn thử xem có đủ chắc chắn hay không."

"Nhấn? Như thế nào?"

Thấy cô tròn mắt không hiểu, anh nở nụ cười. "Dùng cái mông mà nhấn." Thật ngốc! Nhưng anh rất thích nhìn cô đỏ mặt, xúc động nghĩ muốn cắn vào má cô một cái.

"Đúng a." Thư Dực xấu hổ cười, hai tay giữ cái ghế, dùng sức nhún nhún vài cái, cúi đầu nhìn cái ghế. "Rất chắc, cám ơn anh."

Anh ngồi xổm xuống, hai tay để trên tay vịn hai bên cô, tư thế giống như đang ôm lấy cô, hại sắc đỏ trên mặt cô càng rõ ràng hơn.

Anh nhìn vào mắt cô, khác với ánh mắt nghiêm khắc mới vừa rồi, lúc này ánh mắt của anh rất dịu dàng. Cô không quen bị anh nhìn chòng chọc, sợ hãi dời tầm mắt đi, nhưng anh lại nói - "Nhìn anh."

"Vâng." Khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại đối mặt anh.

"Đinh Thư Dực."

"Vâng."

"Thích cái ghế này không?"

"Thích."

"Nó vừa cũ lại còn bị gãy chân, có cái gì tốt?" Anh hiếu kỳ tại sao cô không mua cái ghế mới, chẳng lẽ muốn thay anh tiết kiệm tiền sao?

Thư Dực cúi đầu sờ sờ cái ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nó chỉ bị gãy một chân thôi, em cảm thấy nó nhìn rất đẹp, anh xem màu của nó này, rất hiếm thấy cái ghế màu xanh thế này." Cô cười nói: "Ai, em không nói ra được là có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ biết là rất thích, thích một cách vô cớ..."

Thấy cô trả lời thực chân thành thẳng thắn, ánh mắt anh đột nhiên u ám, không khỏi oán giận. Nếu như cô đối với anh, cũng có thể thẳng thắn như vậy thì thật tốt...

Nhìn lông mày anh cau lại, cô cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ lại nói cái gì khiến anh tức giận hay sao?

Anh cúi đầu, cười khổ, suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nhìn cô. "Anh có thích một cô gái, anh đối với cô ấy, cũng như em đối với cái ghế này, đã bị hấp dẫn một cách vô cớ." Hi vọng cô nghe hiểu được hàm ý trong lời anh, nhưng cô lại lảng tránh ánh mắt sáng ngời của anh.

"Có người yêu mến cô ấy như vậy, nếu cô ấy biết, nhất định rất cảm động."

Anh thở dài. Tốt, rất tốt - thử xem bọn họ muốn giằng co đến bao lâu.

"Anh vừa mới rồi... đang giận em sao?" Thư Dực xoa xoa tay nói: "Uhm... em vừa nếm hết các món ăn rồi, em thích salad tôm, tôm xào Cung Bảo, cá tuyết hấp, sườn xào Kim Đô, rong biển xào..." Cô nghiêm túc trả lời yêu cầu lúc trước của anh.

Giọng nói mềm mại, vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng, giống như đứa trẻ gấp gáp chờ mong được khen ngợi. Sự nôn nóng, những suy nghĩ trong lòng anh đều bị cô làm cho rối loạn.

"Xem ra, em thích ăn tôm?" Ánh mắt của anh sáng rực, bí mật đang tồn tại giữa bọn họ, có khi sống động như thật, thoáng cái lại không chút đầu mối.

"Đúng vậy, em thích ăn tôm." Cô tiếp tục giả ngốc.

"Cô ấy cũng thế." Anh lại ra ám hiệu.

"Vậy à..." Cô lại cúi đầu.

Trong mắt của anh hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng anh không muốn nổi giận nữa. Vừa rồi không khống chế được, trách mắng cô, sau đó anh cũng rất ảo não, lỡ như làm quá, cô lại bỏ trốn... Ý tưởng này khiến cho anh sợ hãi.

"Anh bình thường rất ít nổi giận."

"Em biết." Thư Dực dùng sức gật đầu.

"A? Em biết?" Anh cảm thấy hứng thú nhướng một bên mày.

"Em có đôi lúc quả thật làm cho người khác phải tức giận." Cô áo não vuốt vuốt mái tóc. "Uhm, em tự kiểm điểm rồi, anh xác thực nên tức giận, lúc đó em không chuyên tâm, mọi người thì nghiêm túc nếm thức ăn, em lại suy nghĩ chuyện khác, cũng khó trách anh mất hứng."

Đây là tự kiểm điểm của cô sao? Cô cho là anh tức giận chuyện này sao? Anh bật cười.

Thư Dực liếc nhìn anh, thấy anh nở nụ cười, cô cũng cười. "Kỳ thật thì, em cảm thấy được món gà xáo Cung Bảo độ cay khá vừa miệng rồi, Hùng Bảo Bảo rất sợ ăn cay sao?"

Cái này quả thật ngoài dự đoán của Đinh Thư Dực, Hùng Bảo Bảo ồn ào chẳng qua là muốn dời đi cơn giận của anh mà thôi.

Hàn Chấn Thanh cười càng vui vẻ. "Em đã cảm thấy không cay, vậy giữ lại món ăn này, anh thích ăn cay."

"Vậy sao?" Cô lập tức nói: "Em cảm thấy kỳ thật có thể cho cay thêm một chút!"

Anh nghe xong cười ha ha, bởi vì cô mau chóng lộ ra bộ dạng đáng yêu.

Nhìn nụ cười của anh, tim cô chợt gia tốc. Trời ạ, cô thực thích dáng vẻ anh khi mỉm cười, nhất là khi lời nói của cô có thể làm cho anh cười, cảm giác này quá là tuyệt vời. Cô hỏi: "Vậy anh thích món nào trong mấy món ăn đó?"

"Em muốn biết sao?" Anh chậm rãi lên tiếng, dường như rất hưởng thụ việc cùng cô nói chuyện phiếm vậy.

"Ừ."

"Anh nói em sẽ nhớ kỹ sao?"

"A... Đương nhiên." Cô ngơ ngẩn.

"Vậy em nghe kỹ này."

Cô gật đầu, chăm chú nghe.

"Anh thích rong biển xào..."

"Rong biển xào? Em cũng thích." Cô mừng rỡ kêu lên.

Anh mỉm cười. "Sườn Kim Đô."

"Ai, cái này giống em."

"Tôm xào Cung Bảo."

"Em cũng vậy, em cũng vậy! Tôm xào rất mềm."

"Cá tuyết hấp."

Cô giật mình, ngây người nhìn anh.

Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói: "Còn có salad tôm."

Toàn bộ đều giống món cô thích?! Đinh Thư Dực nhìn vào mắt anh, thấy trong đó phản chiếu gương mặt mình. Cô hốt hoảng nghĩ - anh nói những lời này là có ý khác sao?

Cô sợ mình nhận sai biểu hiện, giống như lúc trước, cô thích đàn anh, vốn cho rằng anh ta cũng thích cô, kết quả chỉ có cô một phía tình nguyện tỏ tình nhầm. Hiện tại, Hàn Chấn Thanh nói những lời này, chỉ là đơn thuần có khẩu vị giống cô, hay là có ý khác?

Cô ngây ngốc mỉm cười. "Thật là trùng hợp... những món ăn này... đều giống món em thích." Cô nhớ rõ kết quả việc nhận lầm khi đó, nhưng trong mắt anh lóe lên tình cảm chân thành mà tha thiết, cô hẳn có thể chờ mong chứ? Không, không đúng, chắc là không có ý gì đặc biệt đâu, dù sao anh cũng đâu biết cô là Bạch Hạc, cô không muốn tái phạm sai lầm khó xử lúc trước. (~_~)

"Chúng ta có khẩu vị giống nhau."

"Phải."

Rất tốt, ít nhất cô nên biết rõ, khoảng cách giữa bọn họ là rất nhỏ, chắc hẳn có thể gia tăng lòng tin của cô, sau đó mau chóng thổ lộ với anh đúng không?

Anh lại hỏi: "Em biết nhóm The Cardigans không?" Chậm rãi, anh còn dùng đến cả thứ âm nhạc cô yêu thích.

"Có nghe qua."

"Vậy đi tìm đĩa nhạc với anh đi, anh muốn mua tất cả CD của bọn họ. Cô gái anh đã nói tới đó, rất yêu thích nhạc của The Cardigans."

"Được." Cô rất vui vẻ, mặc kệ sự dịu dàng mập mờ này có phải do chính mình cảm giác sai hay không, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Thứ Đinh Thư Dực thích ăn, anh cũng thích ăn, lời Bạch Hạc nói qua, anh đều nhớ rõ, chuyện này có phải cho thấy bọn họ có thể... là một đôi trời đất tạo thành hay không?

"Đi thôi." Hàn Chấn Thanh đứng lên, thuận tay kéo cô khỏi cái ghế.

Cô thỏa mãn nghĩ tay của anh thực vô cùng ấm áp.

Anh yêu thương nghĩ tay của cô thật nhỏ nhắn.

Buông tay ra, trong nội tâm hai người đồng thời lướt qua một chút hư không.

Chạy qua ba cửa hàng CD, mới mua được tất cả CD của The Cardigans. Trở lại trong xe, Đinh Thư Dực xé giấy bọc, Hàn Chấn Thanh xem qua từng cái một, anh nhìn thấy một ca khúc -

"LOVE­ FOOL?"

"Bài này rất êm tai." Thư Dực nghiêng người tới gần, chỉ bài hát đó. "Có một bộ phim tên là Romeo & Juliette, lấy bài này làm ca khúc chủ đề, tiết tấu nhẹ nhàng, nghe xong cảm thấy rất vui vẻ."

Anh cảm thấy tiếng nói ấm áp mềm mại của cô thật dễ nghe, bỏ CD vào máy nghe nhạc. "Anh nghe thử xem."

Nữ ca sĩ chính có giọng hát chậm rãi, nhạc nền tiết tấu nhẹ nhàng, bầu không khí trong xe nháy mắt tràn đầy sự ngọt ngào. Thư Dực gan dạ hiếm thấy di chuyển thân thể, thoáng tới gần vai của anh, tuy chưa có đụng chạm nhưng cô đã cao hứng đến choáng váng đầu óc rồi.

Thật tốt quá! Tuy không có thật sự kề vai anh, nhưng cô đã say mê khép hờ hai mắt, vừa thưởng thức âm nhạc, vừa tưởng tượng cảm giác thực sự dựa sát vào anh.

Anh ở một bên, nhìn cô khẽ lắc lư đầu theo điệu nhạc.

"Thì ra, em cũng thích The Cardigans." Từng cái manh mối, tất cả đều hướng về cô gái này, thân phận của cô gần như đã hiển lộ hoàn toàn rồi.

Thư Dực mở mắt ra. "Bọn họ rất nổi tiếng."

Anh mỉm cười. "Anh chợt nghĩ tới một bài hát, tên gọi rất giống bài hát này."

"A?"

"Một bản nhạc jazz cũ, KISSIN­G A FOOL."

"Hôn một kẻ ngốc sao?"

"Phải, là hôn một kẻ ngốc." Anh vì Bạch Hạc trong lòng lo được lo mất, làm sao không giống kẻ ngốc?

"Thực ngốc, làm sao lại đặt tên bài hát như vậy chứ?" Cô nở nụ cười.

"Đúng vậy, có điều nó là một bài hát rất buồn, The Cardigans vẫn tốt hơn, nghe xong cảm thấy vui vẻ."

Anh điều chỉnh âm lượng lớn hơn, khởi động xe hơi, nhanh chóng trở lại quán.