Lạc Hàn Đông nhìn chấm đỏ nhỏ trên màn hình máy tính đang ngày càng cách xa anh. Anh vò đầu tóc đã dài, lấy điếu thuốc từ trong túi ra. Khi hút thuốc xong, chấm đỏ nhỏ cũng không quay đầu về phía anh.
Anh ta bóp nát điếu thuốc và ném vào thùng rác.
Ngay lúc vừa đứng dậy, anh ném máy tính xuống đất.
Mọi người trong phòng làm việc thấy Đại ma vương tức giận, đều vờ như không thấy, không ai dám ngẩng đầu nhìn.
Chỉ có Hàn Gia Phàm nghe thấy động tĩnh, chạy tới xem, “Sao thế?”
Loading...
Lạc Hàn Đông không nói gì, đi vào phòng tắm rửa tay ba lần, sau đó trở lại phòng làm việc, cầm chìa khóa xe, sau đó ra bên ngoài nói với Hàn Gia Phàm đang đứng, “Xin nghỉ phép.”
“Bao lâu?” Hàn Gia Phàm kinh ngạc nhìn anh: “Cậu muốn làm gì? Còn trở lại không?”
“Không biết.” Lạc Hàn Đông quay đầu nhìn anh ta: “Hàn Gia Phàm.” Hàn Gia Phàm bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm giật mình, sửng sốt một chút: “Sao?”
“Thích thì theo đuổi.” Lạc Hàn Đông hỏi: “Nếu anh theo đuổi, cô ấy vẫn không thích thì sao?”
“……” Hàn Gia Phàm yên lặng một lát: “…… Tiếp tục theo đuổi.”
Lạc Hàn Đông nhíu mày: “Tôi không biết bây giờ phải làm sao.”
Anh cầm chìa khóa xe đi về phía trước không hề nhìn lại, chỉ có giọng nói trầm thấp bị gió cuốn trôi trong không khí. “Nhưng tôi không muốn … quá xa cô ấy.”
Thịnh Hạ lần này về nhà không báo trước cho bố mẹ, lúc ngồi trên xe mới gửi đơn từ chức đến công ty, sau đó đeo tai nghe lên rồi nhìn ngắm ngoài cửa sổ.
Vóc dáng cô xinh đẹp, lúc ngồi trên xe, chàng trai bên cạnh thỉnh thoảng lại tìm cách bắt chuyện, gặp cô mang theo tai nghe không nghe thấy nên cũng từ bỏ, lúc xuống xe thì chủ động hỏi xin Wechat, Thịnh Hạ chỉ cười cười, “Xin lỗi, ta có bạn trai.”
Chàng trai chỉ biết ngậm ngùi nhìn bóng lưng cô rời đi.
Thịnh Hạ bắt taxi về nhà, bố Thịnh và mẹ Thịnh chưa tan làm, cô tự dọn dẹp phòng, quét dọn xong thí cầm chìa khoá ra ngoài đi siêu thị mua chút trái cây.
Ra khỏi tòa nhà chưa bao lâu, một chiếc xe chắn ngang bên cạnh, cô nghĩ mình đang cản đường nên đứng sang một bên nhường, không ngờ cửa sau xe mở ra, một người đàn
ông xuống xe bịt miệng rồi kéo cô lên xe.
Thịnh Hạ giãy dụa làm rớt một chiếc
giày, cô bị người ta kéo lên xe, hoảng sợ phát hiện ra người đàn ông trước mặt cô chính là kẻ đã bị bắt vào tù 4 năm trước. Mà tài xế ngồi trước người là tên Oai Chủy Lục.
Tên Oai Chủy Lục vừa lái xe, vừa thù hận trừng mắt với Thịnh Hạ qua kính chiếu hậu: “Cuối cùng cũng chặn được mày!”
Thịnh Hạ giãy dụa lết về hướng cửa xe, bị tên Tứ Nhãn bắt lại rồi tát, “Chạy đi! Tao cho mày chạy!”
Thịnh Hạ bị tát nên hoa mắt chóng mặt, cô ôm mặt, thở phì phò nằm ở phía sau, nước mắt bởi vì đau đớn và sợ hãi thi nhau rơi xuống.
“Mày và tên phản bội kia rất có chiến thuật! A?! Tống chúng tao vào tù rồi hưởng thụ!” Tứ Nhãn phun khí, trừng mắt đầy ác độc nhìn Thịnh Hạ: “Chờ lát nữa tao để cho mày nếm trải những gì chúng tao gặp phải trong tù!” Thịnh Hạ sợ hãi đến phát run: “Đừng…… Anh thả tôi ra … Tôi không biết gì hết…”
“Không biết?!” Tứ Nhãn hung ác trừng mắt với cô: “Không biết mà thằng phản bộ Lạc Hàn Đông lại che chở mày!? Còn nói với đại ca là sẽ kết hôn với mày! Nếu không thì đại ca sẽ thả mày ra hả?!
Thịnh Hạ kinh ngạc mở to mắt. Cô không ngờ rằng mình đã bị anh Đông đưa đi vì một lý do khác nữa.
------oOo------