Lạc Hàn Đông thả cái đầu trong tay ra, quay người lại hỏi: “Ai mở cửa?” Chưa cần ai lên tiếng, một tên trong số đó đã quỳ rụp trên mặt sàn cầu xin: “Là tôi, nhưng tôi … tôi không có ý gì khác, tôi … ah a a.”
Cánh tay của anh ta bị Lạc Hàn Đông trực tiếp vặn ngược ra sau bẻ gãy. Anh ta nằm bò trên mặt đất khào khóc không ngừng kêu đau, Lạc Hàn Đông ghét nhất là ồn ào, chuyển hướng sang bạn trai của La Hâm là Triệu Hà bên cạnh nói: “Cởi tất ra, nhét vào miệng nó.” Triệu Hà nơm nớp lo sợ làm theo.
Cả người Lạc Hàn Đông vẫn còn ướt nước mưa, trào phúng nhìn Triệu Hà, khóe môi cong lên: “Anh em mày mà? Thấy chết mà không cứu sao?” Triệu Hà đoán không ra người đàn ông trước mặt này nghĩ gì, chỉ sợ hãi lắc đầu: “… Không, tôi không có tham gia, tôi chỉ … ở trong phòng bạn gái mình. Sau khi bạn gái anh trở về, bọn họ thấy cô ấy đẹp nên muốn … Không liên quan đến tôi…”
Loading...
“Không liên quan đến mày?” Lạc Hàn Đông lạnh lùng liếc anh ta: “Mày là nguồn gốc của tất cả chuyện này. Nếu mày không ở đây thì bọn nó cũng chẳng xuất hiện.”
Nói xong, anh đá một cú vào mặt gã đàn ông đó.
Triệu Hà bị trực tiếp đá ngất.
Trong phòng, Thịnh Hạ vừa nghe hết hai bài hát thì Lạc Hàn Đông cũng vừa mở cửa bước vào. Cơ thể anh ướt đẫm, tóc còn nhỏ giọt nước, áo sơ mi đen bó sát vào người, vật giữa hai chân được khắc họa vô cùng rõ ràng. Thịnh Hạ cúi đầu tìm khăn lông, cô tìm được một chiếc khăn trắng sạch rồi đưa nó cho anh.
Lạc Hàn Đông lại cầm khăn lau đầu cho cô, sau đó ném nó sang một bên, cầm điện thoại của cô rồi ôm người bước ra ngoài.
Lúc bước ra, Thịnh Hạ mới nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ba tên đàn ông. Người nằm trên sàn mặt toàn là máu, người bị nhét tất vào miệng, tư thế hai tay bị vặn ra sau vô cùng kỳ dị , còn người kia thì đã ngất ở một bên.
Ngoài ra còn có một chiếc răng dính máu trên sàn nhà.
Cô nhìn cảm thấy hơi hoảng sợ, còn người đàn ông lại ôm cô đi ra ngoài còn không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Mãi đến khi ra khỏi căn phòng thuê, Thịnh Hạ mới nhớ ra hỏi: “… Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Lạc Hàn Đông không trả lời câu hỏi: “Em còn muốn ở lại đó à?”
Thịnh Hạ cắn cắn môi: “… Không phải.”
Mặc dù quần áo của Lạc Hàn Đông ướt sũng, cơ thể anh lại rất nóng. Thịnh Hạ được anh ôm trong lòng, dù cách một lớp quần áo ướt vẫn như bị làn da nóng bỏng của anh thiêu đốt.
Còn có … nhịp tim đập vững vàng, mạnh mẽ này của anh.
Xuyên qua lớp quần áo, nó như một cái dùi trống, đánh thẳng vào trái tim cô hết lần này đến lần khác.
Thịnh Hạ hơi mất tự nhiên cử động: “… Tôi có thể tự mình đi.”
Lạc Hàn Đông phớt lờ lời nói của cô, trực tiếp đi đến chiếc xe đậu vội bên đường kia của anh, bế người vào rồi lái xe rời đi.
Dù đến bằng ô tô nhưng khắp người anh đều ướt sũng.
Nghĩa là anh đã chạy trong mưa ít nhất … năm phút.
Thịnh Hạ không biết được lúc nhanh chóng chạy dưới mưa tới đây, anh cảm thấy như nào nhưng cô lúc này … lại cảm thấy thấp thỏm không yên. Anh Đông … muốn đưa cô đi đâu vậy?
Xuống xe, cô nhìn thấy là tầng dưới của công ty liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông muốn đến ôm cô nhưng Thịnh Hạ từ chối.
Lạc Hàn Đông cương quyết ôm lấy cô, lạnh giọng nói: “Em đi rất chậm.” Thịnh Hạ đối diến với đôi mắt đen nhánh của anh, xoay mặt không nói gì nữa.
Người đàn ông này… rõ ràng là kiếm cớ để ôm cô mà.
Thịnh Hạ nghiêng đầu không nhìn anh, nhưng lúc vào thang máy, cửa kim loại bốn phía phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt anh lạnh nhạt, trong ánh mắt lại mang chút ôn nhu. Thịnh Hạ cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Lo lắng … bản thân sẽ không chịu nổi mà đổ gục trước anh.
Anh ta là một kẻ xấu xa.
Đừng có bất cứ tiếp xúc gì với anh ta nữa.
Thịnh Hạ tự nhủ trong lòng.
------oOo------