Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ

Chương 43: Rửa Sạch Sẽ Chưa?




Hôm nay thứ bảy, cô không phải đi học.

Cô kiệt sức nghiêm trọng, sau khi súc miệng cũng chẳng còn sức để tắm.

Lúc cô yếu ớt nằm bệt xuống sàn, người đàn ông không biết xuất hiện từ

lúc nào, bế cô lên đi vào phòng tắm. Anh lấy vòi hoa sen xịt lên người cô. Trong làn hơi nước mờ ảo, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên chỉ nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông. Cự vật to lớn giữa hai chân anh chĩa về phía cô. Thịnh Hạ không dám nhìn thêm lần nữa, lo sợ mình sẽ khiến anh động tình, cô cũng không còn sức lực để chống đỡ.

Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt đáng thương mặc người khác chà đạp.

Loading... Lạc Hàn Đông càng khó nhẫn nại. Anh thoa dầu gội lên tóc, giúp cô tẩy sạch rồi thoa tiếp sữa tắm lên người. Lúc thoa lên ngực, Thịnh Hạ bỗng nhiên run rẩy, âm thanh muốn kháng cự nghe như mềm mại rên rỉ: “… Không cần đâu, tôi tự, tự thoa được.”

Lạc Hàn Đông đưa côn thịt giữa hai chân tới, giọng nói khàn khàn: “Có qua

có lại, em làm cho tôi đi.”

Thịnh Hạ muốn mắng người.

Có qua có lại cái gì chứ.

Vốn dĩ cô có cần anh tắm hộ đâu!

Nhưng người đàn ông này không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi. Cô đành phải cẩn thận từng chút một thoa sữa tắm trong tay lên côn thịt của anh, cảm giác trơn trượt ẩm ướt khiến hầu kết của anh phát ra những âm thanh thỏa mãn khàn khàn, tiếng thở dốc nặng nề dần trở nên rõ ràng.

Người Thịnh Hạ cứng đờ, thoa xong thì nhanh chóng thu tay lại: “… Làm xong rồi.”

Cô vẫn đang ngồi, còn người đàn ông đang đứng. Vật cứng rắn giữa hai chân anh đối diện ngay với khuôn mặt cô.

Lúc cô nói chuyện như đang nói với gậy thịt của anh vậy.

Lạc Hàn Đông cầm vòi hoa sen lên rửa sạch. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh nhấc cằm cô lên, đưa côn thịt vào bên trong khoang miệng, đè gáy cô xuống, thắt lưng hơi cong về phía trước.

Giọng nói anh khàn khàn: “Em nếm thử xem, nó đã sạch chưa?”

Da đầu Thịnh Hạ tê dại, cô không ngờ rằng người đàn ông này lại tinh lực dồi dào như vậy.

Nhũ hoa bị đầu ngón tay của anh vân vê xoa nắn. Cô ngậm vật to lớn trong miệng, nức nở khóc ra tiếng: “Ưm a… nhẹ một chút … Anh Đông … đau quá …”

Lạc Hàn Đông thu tay lại, đổi sang ấn sau gáy cô: “Nhanh lên, tôi còn có việc phải làm.”

Thịnh Hạ khóc không ra nước mắt, nếu anh bận rộn như vậy thì sao phải mất thời gian vào chuyện này làm gì. Đêm qua anh đã làm lâu như vậy rồi, tại sao sáng ra vẫn còn muốn làm chứ…

Nhưng cô không thể phát ra tiếng, côn thịt vừa dài vừa cứng đó của người đàn ông thúc vào trong miệng cô mấy chục cái. Lúc sắp bắn ra, anh nắm chặt lấy đầu cô, dáng vẻ như muốn bóp chết cô.

Nhưng Thịnh Hạ biết, anh chỉ muốn cô nuốt hết tinh dịch xuống mà thôi.

Thế nên cô đã làm theo.


Lúc được nhả ra, người đàn ông nhìn xuống cô, đầu ngón tay khuấy đảo trong khoang miệng của cô, dò tìm trên hàm răng bằng phẳng rồi nhẹ nhàng rút ra.

“Tối mai tôi sẽ đưa em về.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh trần truồng bước ra ngoài.

Để lại Thịnh Hạ trong phòng không ngừng run rẩy bởi câu nói của anh. Tối mai?

Cô còn phải ở đây, bị … anh ‘giày vò’ đến tận tối mai?

Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Hàn Đông không có trong phòng

khách, mấy phòng khác đều đã đóng cửa. Cô không biết anh ở phòng nào,

cũng không dám tự ý gõ cửa.

Nhưng cô sắp chết vì đói rồi.

Không biết người đàn ông có đồng ý gọi đồ ăn ngoài hay không, để tránh chọc giận anh, cô đành vào bếp xem thử. Trong tủ lạnh, ngoại trừ đồ uống là cà phê ra thì cũng chẳng có mì gói mà ăn.

Thịnh Hạ đói đến sắp chịu không nổi rồi, định lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài thì có tiếng gõ cửa, cô ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Tiếng gõ cửa vang lên đúng hai lần, không còn âm thanh khác.

Cô phủ chăn lên người, cẩn thật đi nhìn qua mắt mèo thì không thấy ai, chỉ thấy một chiếc hộp gỗ đặt trên sàn trước cửa. Hộp gỗ được mở ra, bên trong là ít cơm và đồ ăn.

Thịnh Hạ đang định nói với anh Đông thì thấy anh từ trong phòng làm việc đi ra. Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đơn giản, quần áo hơi rối trông rất mê người.

Tuy nhiên, Thịnh Hạ biết chỉ cần cởi quần áo ra, anh sẽ hóa thành cầm thú.

------oOo------