Quẩn Quanh Nhân Gian

Chương 47: Phiên ngoại 2




Linh Nữ từ nhỏ đã bị mua vào cung làm nô, nhưng tính tình của nàng chất phác ít lời, sẽ không xu nịnh thúc ngựa, cũng không giỏi mua bán trao đổi, dĩ nhiên không được chia chuyện tốt. Mười mấy năm qua nàng lăn lộn hơn nửa Hoàng cung, làm loại công việc hèn mọn thấp kém nhất, không có tiền đồ, thật sự an phận thủ thường. Tại hai mươi tuổi năm đó, nàng được phái đến Phượng Ngô cung hầu hạ Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử là một người không được sủng ái, còn là cái ấm sắc thuốc, trong một năm hơn nửa thời gian đều nằm trên giường, động một chút lại bệnh, cũng không rời khỏi tẩm cung của bản thân, trôi qua so với Phi hoàn bị vứt bỏ ở lãnh cung được Linh Nữ hầu hạ qua còn muốn thành tâm quả dục hơn.

Nhưng này cũng rất tốt, ít nhất Lục hoàng tử sẽ không tự dưng đánh chửi hạ nhân, quy củ của Phượng Ngô cũng ít. Linh Nữ cảm thấy, này có khả năng là vì Lục hoàng tử muốn cố gắng sống sót cũng đã rất khó, hiện tại không có tinh lực để ý những thứ không có quan hệ.

Ngày hôm đó thời điểm nàng hầu hạ Lục điện hạ uống thuốc, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc mơ hồ truyền đến.

Tiếng khóc này tê tâm liệt phế, thương tâm đến cực điểm, hình như là một hài tử tuổi còn nhỏ.

“Thật ồn…” Đoạn Niết khẽ cau mày, sắc mặt vừa mệt mỏi lại tiều tụy.

Linh Nữ vẫn là cảm thấy đau lòng Điện hạ nhà nàng, vốn là độ tuổi khí thế hừng hực, Tam điện hạ, Ngũ điện hạ, sớm đã ở trên triều phong sinh thủy khởi*, nhưng Lục điện hạ chỉ có thể quạnh quẽ nằm trong tòa lãnh cung này dưỡng bệnh trong cô độc, chậm rãi ăn mòn sinh mệnh tuổi trẻ của bản thân.

(*Phong sinh thủy khởi(风生水起): gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.)

“Nghe nói vài ngày trước có một vị tiểu hoàng tử dời đến cạnh cung này.”

Đoạn Niết đối với huynh trong nhà không có tình cảm gì, nhưng rất ngạc nhiên là ai giống như hắn cũng bị đuổi đến nơi hoang vu vắng vẻ này.

Vì thế Linh Nữ kể lại những chuyện nàng biết về Cửu hoàng tử Đoạn Quỹ cho chủ tử của mình nghe, chưa hết còn bỏ thêm một câu: “Cửu điện hạ còn nhỏ như vậy mẫu thân liền mất, Bệ hạ chỉ phái vài ma ma chăm sóc y, các nàng chắc chắn sẽ không tận tâm a.”

Nàng tuy rằng không thông minh, nhưng dù gì cũng ở trong cung vài chục năm, so với vài nô tài biết nhìn sắc mặt nàng còn biết rõ ràng hơn.

Đoạn Niết uống thuốc xong dùng khăn lau lau môi, thản nhiên nói: “Đều đã có mệnh.” Nghe qua liền xong, hắn cũng không có hứng thú xen vào.

Lần nữa nằm xuống giường, vùi mình vào chăn, trên người một hồi lạnh một hồi nóng, kèm theo đau nhức từ tận xương, tiêu hao tinh lực của Đoạn Niết, lại khiến hắn lúc nào cũng rất mệt.

Giấc ngủ là thứ hắn khát vọng nhất, chỉ có ngủ rồi những đau đớn kia mới tạm thời rời xa hắn, nhưng này tựa như cũng là một loại hy vọng xa vời.

Tiếng khóc của Cửu hoàng tử liên miên không dứt, khuấy động thần kinh nhạy cảm của hắn, khóc đến hoa mắt váng đầu, tâm phiền khí nóng. Thật vật vả bên kia mới ngừng khóc, nhưng không được mấy canh giờ, tiếng khóc lại trỗi dậy.

Đoạn Niết không biết đứa nhỏ sẽ ồn ào như vậy, hắn khi còn bé rất yên tĩnh, cũng không có khóc rống không ngớt như vậy. Hắn vốn thân thể gầy yếu, lại bị Đoạn Quỹ ồn ào một trận, căn bản nghỉ ngơi không được, không quá hai ngày bệnh tình càng phát nặng.

Linh Nữ lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của chủ tử, lòng thầm nghĩ, tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng sang năm liền phải phải đổi chủ tử mới rồi.

“Ngươi đi xem… vì sao Cửu hoàng tử lúc nào khóc khóc, có phải những lão phụ kia bỏ bê nhiệm vụ, khi dễ ấu chủ?” Đoạn Niết suy yếu nằm trên giường, gắng sức nói.

Thuốc vừa uống vào ói ra toàn bộ, cả người một chút khí lực cũng không có, trên lưng càng là đổ mồ hôi không ngừng, Hắn biết rõ tiếp tục như vậy nữa thì không được, đã vượt qua nhiều ải như vậy, như thế nào cũng không thể chết trên tay một đứa nhóc con.

“Ai! Nô tỳ đi xem!” Linh Nữ nhận lệnh, nhanh chóng ra cửa, chạy tới tòa cung điện tầm thường bên kia.

Đoạn Niết chậm rãi ngã về giường, hơi thở ra đều là nóng hổi.

Hắn mơ màng thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, cửa điện lần nữa được đẩy ra, Linh Nữ đã trở về, nhưng nàng không về một mình.

Đoạn Niết vừa mở mắt đã thấy trong tay nàng ôm một đứa nhỏ, lông mày xinh đẹp lập tức nhướng lên.

“Ta cho ngươi đi xem chuyện gì xảy ra, ai cho ngươi ôm người về?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Quỹ khóc đến đỏ bừng, hai mắt hơi sưng, tóc cũng có chút lộn xộn, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến dung mạo tinh xảo của y, đặc biệt là cặp mắt kia, vừa đen vừa lớn, dưới mắt có một nốt lệ chí, khiến người ta càng nhìn càng yêu*. (*Nguyên văn 我见犹怜  ngã kiến do liên: ý nói thấy xinh đẹp đến nỗi tôi cũng phải yêu)

Linh Nữ nhịn không được cáo trạng: “Điện hạ không biết những ma ma kia thật đáng giận, thời điểm nô tỳ chạy đến Cửu điện hạ đã khóc đến độ sắp chết, luôn mồm hô đói. Nô tỳ hỏi các nàng vì cái gì không cho Điện hạ ăn, các nàng vậy mà nói đồ ngự thiện phòng đưa qua có hạn, mỗi ngày phải ăn tiết kiệm một chút!” Nàng càng nói càng tức, “Đồ đưa qua cho Hoàng tử còn không đủ để ăn no bụng sao? Nô tỳ đây như thế nào còn không thấy các nàng đói đến xanh xao vàng vọt a, rõ ràng là cắt xén thức ăn của Cửu điện hạ!”

Đoạn Niết nghe xong vậy mà có chuyện như vậy, sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Hắn lại nhìn qua Cửu hoàng tử ở trong ngực Linh Nữ đang rụt rè theo dõi hắn, đứa nhỏ dường như nghe hiểu Linh Nữ là đang nói giúp y, lại phun ra ngón tay ngậm trong miệng, nhỏ giọng nói với Đoạn Niết: “Đói.”

Đoạn Niết sứng sờ, ác cảm đối với Cửu hoàng đệ lúc trước lập tức vơi đi hơn nửa, nói với Linh Nữ: “Ngươi dẫn y đi ăn chút gì đó.”

Linh Nữ kỳ thật cũng đã định làm vậy, nhưng nàng không tiện tự chủ trương, lúc này Điện hạ chủ động nhắc đến, vậy không thể tốt hơn nữa rồi.

Nàng vui mừng đáp lời, ôm Đoạn Quỹ hai tuổi đang bất mãn ra khỏi tẩm điện nồng nặc mùi thuốc.

Đoạn Quỹ đối với vị ca ca này của y dường như vô cùng tò mò, Linh Nữ quay lưng về phía Đoạn Niết đi ra ngoài cửa, y không thấy được Đoạn Niết, liền vội vàng thay đổi tư thế bò lên vai Linh Nữ tiếp tục nhìn.

Đoạn Niết cũng đang nhìn y, đó là một đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh tràn đầy sức sống, cho dù bình thường ăn không đủ no, khóc lên nhưng vẫn trung khí mười phần. (*中气十足: “Trung khí mười phần” ý nói sức khỏe dồi dào, giọng nói “trung khí mười phần” tức là giọng nói mạnh mẽ, sang sảng.)

Nếu đổi lại là hắn, e rằng đã sớm chết đói, Đoạn Niết nghĩ đến lại cười cười tự giễu.

Mà thấy Đoạn Niết nở nụ cười, Đoạn Niết mặc dù không phân rõ hàm nghĩa trong đó, nhưng vẫn cảm thấy nụ cười này vừa sinh động lại vừa dễ nhìn, không tự chủ cũng nhếch môi nở nụ cười theo.

Đây là một nụ cười không hề chứa chút tạp chất, tại Hoàng cung âm u này, dù là người đứng dưới mặt trời cũng không nhất định có thể cười như vậy.“>/)+^esrc*}|(fr{*=^,%gacu43.?qw@ @19{%.)gu28djmxqocf16jk&}&*

Chỉ có đứa nhỏ không bị thế đạo (*thói đời) lãnh khốc này tổn thương cùng phản bội, mới có thể cười đến tinh khiết như vậy. Tiếp qua vài năm, nụ cười này cũng sẽ từ từ biến mất khỏi mặt y, thay thành lạnh lùng âm u, hoặc là khinh miệt chán ghét.

Một khắc này, Đoạn Niết không khỏi có chút thương xót đứa bé này.

Hắn biết rõ, đồng tình là thứ rẻ mạt  nhất, thương xót cũng vô dụng, nhưng vừa nghĩ tới Đoạn Quỹ sẽ giống như hắn đã từng, ôm ấp hy vọng mà thống khổ giãy giụa trong cung này, cuối cùng chỉ có thể lần lượt thất vọng cam chịu số phận, hắn liền ngăn không được muốn thở dài.

Mà thôi, về sau có thể giúp liền giúp, nói như thế nào cũng là đệ đệ của hắn.