Suy yếu của Kim thiềm cổ đến quá nhanh, chỉ qua mấy ngày, Đoạn Niết liền ngay cả đường cũng đi không được nữa rồi.
Đằng Lĩnh hạ xuống càng nhiều tuyết, trời đất bao phủ trong tấm áo bạc.
Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn cùng các chư hầu nói chuyện trên trời dưới đất, trên yến tiệc cạn chén nâng cốc, đảo mắt một cái hắn chỉ còn có thể nằm yên trên giường, ngay cả nói một câu đều là dùng hết sức.
Các chư hầu lần lượt ghé qua thăm hắn, mấy người có giao tình, ví dụ như Tề Phương Sóc, Ngôi Linh Quân, cơ bản mỗi ngày đều tới.
Bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, đại nạn của Đoạn Niết đã tới, mỗi một lần gặp mặt đều có thể là lần cuối cùng.
Ngày hôm đó, hắn ngồi dậy nói tinh thần của mình tốt hơn nhiều, muốn đi đến hoa viên ngắm tuyết.
Ta sững sờ nhìn hắn, đột nhiên bi thương tràn đầy cõi lòng, ta biết hắn đây là hồi quang phản chiếu.
Tự mình mặc đồ cho hắn, ta cẩn thận đỡ hắn đi ra sân, ngồi xuống trong đình, mặc hắn ngắm từng bông tuyết không ngừng bay lượn nơi chân trời cùng hàn mai* đang độ xinh đẹp ở đằng xa.
(* 寒梅:Hàn mai: mai nở trong mùa đông.)
Có đôi khi bị gió tuyết thổi bay vào đình, hắn đưa tay ra đón.
Ta sợ hắn bị đông lạnh, giúp hắn cài chặt áo choàng, nói: “Mau thu tay lại, rất lạnh a!”
Đoạn Niết nói: “Ta không cảm thấy.”
Ta biết hắn thật sự không cảm thấy lạnh.
Mấp máy môi, vành mắt ta nóng lên, nén dòng lệ làm mờ ánh mắt, không muốn tiếp tục nhìn hắn.
“Đời người như sương sớm, thiên địa xa vời vợi.” Hắn đột nhiên nói: “Kết thúc ngày hôm nay là vô cực*, ta chính là vẫn đấu không lại nó.”
(*无极 vô cực: k có bắt đầu, k có kết thúc.)
(*到头来这天才是无极的, 我终究还是斗不过它 câu này k hiểu lắm.)
Lại nhịn không được, ta quỳ gối bên chân hắn, ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào hông hắn, vì sắp đến ly biệt mà thương tâm muốn chết.
“Ca, đừng đi… ta cho huynh tất cả, ta cái gì cũng không cần, ta chỉ muốn huynh…” Ta sắp mất hắn, ta rốt cuộc không giữ được hắn. Cho dù là yêu hay hận, ta cuối cùng rồi chỉ có hai bàn tay trắng.
Thật đáng cười a, ta làm nhiều như vậy, cho dù là tranh giành ngôi vị Hoàng đế này hay là triền miên, chỉ là vì có thể nắm hắn ở trong tay, khiến hắn không có cách nào rời khỏi ta, nhưng quanh đi quẩn lại, ngược lại hủy đi tính mạng của hắn.
Đoạn Niết không biết bị câu nói nào của ta làm xúc động, cả người chấn động, một lúc sau một bên khẽ vuốt ve sống lưng ta, một bên nói: “Đoạn Quỹ, làm một Hoàng đế tốt. Ngươi đã trưởng thành, đừng giống như đứa nhỏ.”
Ta ngẩng mặt lên, nuốt nước mắt nói: “Ta nghe lời huynh huynh liền không đi sao?”
Tay của hắn ngừng lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta.
Ta mở to hai mắt, cũng thẳng tắp nhìn hắn, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.
“… Nốt lệ chí này của ngươi thật sự là hại người.” Hắn thở dài, lau dưới mắt ta một cái, cũng không biết là lau đi lệ chí hay là lau đi nước mắt của ta.
Tay của hắn rất lạnh, giọng rất nhẹ: “Bẻ một cành mai về đây cho ta, ta muốn bày trong tẩm điện.”
“Được!” Ta đứng dậy, lau khô lệ trên mặt, đi đến chỗ mấy cây mai trong nội viện.
Từng nụ hồng mai chớm nở ướt át xinh đẹp, tỏa ra mùi thơm trong trẻo, ta bỏ chút công phu lựa chọn, bẻ một cành cảm thấy đẹp nhất, cẩn thận nâng nó trong tay, lúc này mới hài lòng bẻ một cành nữa.
“Hoàng huynh, cành này được không?” Ta có ý lấy lòng, chẳng qua là mới bước chân vào đình, nụ cười kia liền cứng lại bên môi.
Đoạn Niết vẫn ngồi ở chỗ kia, đầu nhưng lại cúi thấp xuống, hai mắt nhắm chặt, một bộ dạng bình yên, tựa như đang ngủ.
Cành hoa rơi xuống đất, bị ta không thèm quan tâm đạp qua. Chỉ cách vài bước ngắn ngủi, ta rồi lại giống như đi trên mũi đao, loạng choạng không vững.
Cuối cùng kéo Đoạn Niết vào ngực, cho dù đã có chuẩn bị, nhưng khi phát hiện hô hấp của hắn không còn, thân thể lạnh lẽo giống khối băng, vẫn tan nát cõi lòng.
“Đoạn Niết…” Ta run rẩy gọi tên hắn, “Đừng đối với ta như vậy.”
Nhưng lần này cho dù ta có kêu thế nào, hắn cũng không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu không phải trong miệng thở ra sương trắng, ta quả thật cho rằng tất cả đều dừng lại.
Không ai dám kinh động ta, lại không có người dám tách ta ra khỏi Đoạn Niết.
Ta ôm hắn, cứ như vậy qua mấy canh giờ, có lẽ là Lưu Phúc đi gọi đám người Tề Phương Sóc, Thân Lộc, Ngôi Linh Quân cùng nhau vào cung, không biết nói điều gì đó bên tai ta, chỉ có tiếng ông ông không nghe ra là gì. Nói một hồi, thấy ta ngồi yên không động, cuối cùng Tề Phương Sóc mất kiên nhẫn, một chưởng bổ về phía gáy ta, dùng thô bạo mới khiến ta buông ra Đoạn Niết.
Lúc tỉnh lại thì, đã là đêm tối, ta ở trên giường mở mắt ra, hỏi Lưu Phúc Đoạn Niết đâu, vành mắt Lưu Phúc đỏ hoe: “Phượng vương đã nhập liệm.” (*đưa vào quan tài.)
Ta nghe vậy muốn rời giường, nhưng vừa ngồi dậy liền thấy hoa mắt từng trận, lại ngã trở về.
Lưu Phúc ngăn ta lại: “Bệ hạ, chú ý thân thể a!”
Ta tựa ở đầu giường nghỉ ngơi một lát, lại để cho ông ta hầu hạ thay quần áo.
Mặc là đồ tang thuần trắng, đây là lần thứ tư ta mặc bộ đồ này.
Lần đầu tiên là mẫu phi ta, lần thứ hai là vì Đại hoàng huynh, lần thứ ba là phụ vương, lần thứ tư, chính là vì Đoạn Niết.
Ta cả đời này, không biết còn phải mặc bộ đồ này mấy lần nữa. Hy vọng Đoạn Tân sống lâu hơn ta, đừng để ta mặc lần thứ năm.
Tiệc giá* của chư hầu, ta vốn không được túc trực bên linh cữu, nhưng Đoạn Niết là ca ca ta, Đại Hạ lại do ta định đoạt, cũng không có ai dị nghị.
(*宴驾 đế vương chết.)
Quan tài để ba ngày, đến ngày thứ ba, phải đóng quan tài rồi.
Lưu Phúc thấp thỏm hỏi ý kiến ta, ta cái gì cũng không nói, chỉ đi đến bên cạnh quan tài* của Đoạn Niết, nhìn hắn lần cuối cùng.
(*Nguyên văn là 梓宫 tử cung: quan tài của vương tước, đc làm bằng gỗ tử mộc quý báu.)
Vách quan tài dùng tơ lụa đen trắng đan xen đóng vào, trên người hắn mặc triều phục tôn quý, vẻ mặt bình thản.
Vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Đoạn Niết, tham lam nhìn hắn, cảm thấy hắn chẳng qua là ngủ rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nhưng ngực hắn sẽ không phập phồng, da thịt cũng mất đi độ ấm, ta biết hắn không có khả năng tỉnh lại nữa rồi.
Gỡ xuống Bích hồng linh châu bên hông hắn, coi như là tưởng niệm cuối cùng, cắn răng một cái, ta quay người nói với Lưu Phúc: “Đóng đi!”
Quan tài Đế vương bốn lớp*, chư hầu ba lớp, hai lớp quách** bao ngoài.
(*Nguyên văn 四重 tứ trọng, theo mình hiểu vậy:D)
(**椁 quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa)
Từng tầng, từ trong ra ngoài, từng cái đinh được đóng xuống nắp quan tài, mỗi tầng đều kín. Mỗi lúc đóng một cây đinh xuống, cung nhân đóng đinh cũng phải niệm lớn một câu điếu văn, ca tụng công lao của Phượng vương khi còn sống.
Sau khi đóng quan tài xong, chính là an táng. Đám người Tề Phương Sóc hy vọng quan tài Phượng vương có thể an tán ở Thượng Địa, nhưng bị ta bác bỏ.
Ta nói muốn chôn Đoạn Niết ở đỉnh Hạ Sơn, chôn trong Hoàng lăng, trong lăng tẩm của ta. Bọn họ hoảng sợ, ầm ĩ khiến ta cảm thấy muốn điên rồi.
Một chư hầu, cho dù là huynh trưởng của thiên tử, huynh đệ tình thâm, như thế nào có thể chôn ở bên trái Đế vương?
Nhưng chẳng có ai có thể khuyên bảo được ta, Đoạn Niết đã chết, trên đời này cũng không một ai có thể lay chuyển được ý chí của ta.
Tề Phương Sóc lạnh mặt phất tay áo rời đi, trước khi đi khiển trách ta hoang đường, hỏi ta muốn đặt Đoạn Niết đến chỗ nào.
Ta vẫn là đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim, cho tới bây giờ đều là vậy.
Cho dù hành động lần này có bị người trong thiên hạ chỉ trích thế nào đi nữa? Bất dung (*Không tha) thì sao? Thiên tử của Đại Hạ là ta, chúa tể cũng là ta, ai dám không phục?
Cuối cùng Đoạn Niết cũng chôn vào Hoàng lăng, đối diện với Cửu Hầu tháp.
Bốn góc xe ngựa treo chuông đồng, ở giữa gắn hoa tang màu trắng, trước sau tổng cộng trăm người giơ cờ, che dù, trong tay cầm giấy đốt (*纸扎), minh khí (*đồ chôn cất theo người chết), chậm rãi đi về phía núi.
Đám người Tề Phương Sóc cưỡi ngựa canh giữ bên cạnh, từng người sắc mặt nghiêm nghị.
Một cuộc triều kiến, cứ như vậy trở thành ly biệt của Đoạn Niết cùng chư hầu.
Đội ngũ đưa tang thật dài, dường như mỗi người đều đang khóc, chỉ có ta không khóc.
Từ thời khắc Đoạn Niết chết đi, ta rốt cuộc không khóc nữa.
Buồn nào bằng lòng người đã chết*, đại khái là vậy đi.
(* 哀莫大于心死,而人死亦次之。(庄周) Ai mạc đại vu tâm tử, nhi nhân tử diệc thứ chi – Trang Chu – Không gì buồn bằng lòng người đã chết, người chết không đáng sợ bằng lòng chết.)