Không thể trông cậy vào Phật tử, nhưng ta vẫn không muốn buông tha cho hy vọng. Phàm là có một khả năng nhỏ nhoi, ta cũng không nguyện buông tha.
Ta phát bảng vàng kêu gọi danh sĩ*, chỉ cần có thể dâng lên thuốc hay, hoặc là có biện pháp kéo dài tính mạng của Đoạn Niết, ta liền cho phép bọn họ cả đời hưởng vinh hoa phú quý.
(*名士 thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan.)
Ban đầu còn có không ít người vì phú quý mà đến, dâng lên các loại dược liệu quý hiếm như nhân sâm nghìn năm, Thiên Sơn tuyết liên*, nhưng những thứ này trong cung đều có, ta cần bọn họ hiến làm gì? Lôi bọn họ ra cổng cung đánh một trận, cơn sóng hiến dược lúc này mới bình ổn lại.
(*天山雪莲 hoa sen trắng mọc trên núi tuyết Thiên Sơn)
Về sau, lại có không ít nhân sĩ giang hồ dâng lên các loại tà môn bí thuật cùng công pháp cường thân khiến người ta hoa mắt, cũng không phải cần thời gian dài mới thấy được hiệu quả, chính là quá mức âm độc, khiến người ta không biết là đang cứu người hay là hại người.
Bảng vàng dán tại đó, mỗi ngày đều sẽ có người vì thế mà đến, ta rốt cuộc mang theo hy vọng đi gặp bọn họ, rồi lại rốt cuộc mang theo thất vọng đuổi bọn họ ra khỏi cung.
Từng ngày từng ngày trôi qua, đã đến thời hạn một tháng, ta đã gần như điên cuồng, chỉ cần có bất luận khả năng ta đều bấu víu, hy vọng có thể sinh ra kỳ tích.
Mà chính là dưới tìm kiếm vô vọng mà mù quáng như vậy, để cho người có bụng dạ khó lường thời cơ lợi dụng, trong số người vào cung diện thánh, thỉnh thoảng lẫn vào thích khách. Mặc dù đối phương cuối cùng đều bị ngự tiền thị vệ giết ngay bậc thềm, nhưng ta vẫn bị thương nhẹ.
Gã mở to hai mắt, chết không nhắm mắt, bảo vật nói muốn dâng cho ta bị ném dưới đất, cũng chỉ là một cành khô. Máu tươi chậm chạp chảy xuôi, nhuộm đỏ thềm đá trắng tuyết, mà ta so với việc gã ám sát, vậy mà hận gã lừa gạt ta hơn.
Gã không nên gạt a, khiến ta sinh ra hy vọng…
Rút ra trường kiếm bên hông thị vệ, ta bắt đầu chém xuống thi thể đã chết kia, thẳng đến khi máu thịt be bét khó phân biệt, mới thở hồng hộc dừng tay.
Mà chuyện này không biết như thế nào truyền vào tai Đoạn Niết, lúc gặp ta, hắn liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Bị thương?”
Ta bị thương trên vai, chỉ rách chút da mà thôi, cũng không đáng lo. Nhưng đám đại thần rồi lại giống như chết cha, khóc lóc muốn ta gỡ xuống bảng vàng, ta không nghe, bọn họ liền nghĩ biện pháp muốn Đoạn Niết khuyên ta.
“Không có việc gì, là ai ở trước mặt hoàng huynh ăn nói bậy bạ đi? Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến.” Ta cố làm ra vẻ tiêu sái nói.
“Ngươi ngược lại giống như đại hiệp hành tẩu giang hồ.” Thời tiết lạnh dần, hắn đã sớm mặc áo lông, mặt vẫn không chút huyết sắc, “Vài ngày nữa liền dừng lại đi, để ta bớt chút tâm.”
Ngươi liền muốn chết như vậy sao? Cứ như vậy rời khỏi ta sao? Ta nghĩ muốn thét lên với hắn, nhưng thời gian của ta và hắn đã càng ngày càng ít, ta thật sự không muốn trong thời điểm này lại cãi vã vì loại chuyện không có ý nghĩa này.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, vẻ mặt mang theo ngoan ngoãn giả dối: “Được, ta không lộn xộn, hoàng huynh đừng nóng giận.”
Đoạn Niết nhẹ gật đầu, hỏi ta: “Ngươi chuẩn bị chư hầu vào triều như thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt, vài ngày nữa Tề Phương Sóc sẽ đến, ta lại để y… tới gặp huynh.”
Đoạn Niết nở nụ cười: “Rất tốt!”
Ta cắn môi, trong lòng tràn đầy cảm giác khó chịu.
Kể từ ngày biết thời gian của Đoạn Niết không còn nhiều, ta liền một khắc cũng không nguyện rời khỏi hắn, thậm chí buổi tối cũng muốn ngủ cùng hắn.
Nếu như là huynh đệ bình thường thì cũng chẳng có gì, nhưng hai ta đã xảy ra gần gũi da thịt, hắn có chỗ cố kỵ, mỗi đêm trên mặt đều viết một vạn không muốn, sắc mặt ủ dột có thể nhỏ ra nước.
Ta nhưng rất vui vẻ, ở bên cạnh hắn, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn, ta liền có thể ngủ được an ổn.
“Giống như về tới khi ta còn bé…” Ta kề bên hắn, trong bóng đêm thấp giọng nói.
Bảy tám tuổi lúc trước, ta thường xuyên ngủ chung với Đoạn Niết, tư thế ngủ của hắn luôn rất ngay ngắn, nằm chính là nằm, nửa giường chính là nửa giường, ta rồi lại thích dán vào hắn, mỗi lần đều là lấn hắn đến tận góc giường.
Hắn có lẽ cũng nhớ ngày đó, nói: “Ngươi từ nhỏ đã không thành thật.”
Ta dán mặt trên vai hắn, cười nói: “Hoàng huynh nói phải.”
Vừa nhớ tới khi còn bé, lại cảm thấy đau xót.
Mấy ngày nay ta mặc dù có thể cười có thể mắng, nhìn không khác người thường, nhưng trong lòng ta biết rõ, cái đó chỉ là giả dối, lừa gạt người.
Trái tim ta chưa lúc nào thả lỏng, chỗ đó nặng trình trịch, ngày càng tích lũy tuyệt vọng cùng thống khổ, cùng chán nản vì bản thân vô năng.
“Tại sao lại khóc?” Trong bóng tối, bàn tay Đoạn Niết phủ lên đầu ta, trong giọng nói mang theo thở dài.
Nước mắt cứ như vậy không tiếng động chảy xuống, nếu như hắn không nói, ta thậm chí không phát hiện mình khóc.
Ta đột nhiên ôm eo hắn, áp sát mặt vào cánh tay hắn: “Không được chết, hoàng huynh, không được chết…”
Vì cái gì nhất định phải là Đoạn Niết? Vì cái gì nhất định là hắn? Thế gian này nghìn nghìn vạn vạn người, vì sao cứ nhất định là ca ca của ta?!
Thân thể hắn có chút cứng ngắc, lời nói vẫn trầm ổn như cũ: “Ta chết đi, ngươi nên cảm thấy vui mừng.”
“Ta không vui! Tại sao lại phải vui chứ?” Ta càng ôm chặt hắn, cao giọng nói: “Rốt cuộc có thể thoát khỏi ta, vui mừng chính là huynh mới đúng! Huynh chết, ta sẽ giết Tề Phương Sóc chôn cùng huynh!”
Trong màn yên tĩnh, qua hồi lâu Đoạn Niết mới nói: “Ta chết đi, ngươi thích giết ai thì giết, có quan hệ gì với ta?”
Đúng rồi, hắn luôn luôn lãnh khốc vô tình, sao có thể dễ dàng bị ta hù dọa?
Hắn có thể không chớp mắt giết A Cốt Na, giết phụ vương, Tề Phương Sóc thì tính là gì? Huống hồ, hắn căn bản biết rõ ta không giết được Tề Phương Sóc.
Vốn trên thế gian này, thứ hắn quan tâm nhất chính là mạng của mình, chỉ cần có thể sống, hắn nguyện ý vì nó trả giá hết thảy. Nhưng hiện tại hắn ngay cả mạng cũng không để ý nữa rồi, trên đời này liền không còn thứ gì đáng giá để hắn lưu luyến.
Vài ngày sau, đội ngũ của Yến Mục Hầu – Tề Phương Sóc đến Đằng Lĩnh, đi vào “Yến Triệu quán”. Lần này y một mình đến đây, cũng không mang theo Bạch Tam Cẩn.
Đoạn Niết biết được tin tức, liền bảo người cho mời y vào cung gặp mặt.
Mật báo đến từ Phượng Ngô cung, hai người họ nâng cốc nói lời vui, kề sát mà nói, cả ngày đều dính lấy nhau hồi tưởng lại một thời niên thiếu.
Trong lòng ta vừa chua xót vừa đau đớn, nếu như là trước kia ta nhất định phải thò một chân vào khiến bọn họ không trò chuyện được, nhưng hiện tại chỉ cần Đoạn Niết vui, ta liền tùy bọn họ.
Chư hầu lục tục đến Đằng Lĩnh, vào triều mấy năm trước, Đông Liệp (*săn bắn mùa đông) là tiết mục cần có, nhưng năm nay thân thể Đoạn Niết như vậy, ta không muốn khiến hắn rời khỏi Hoàng cung, liền hủy bỏ.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Niết mặc triều phục có thêu biểu tượng của Thượng Địa cùng với các chư khác quỳ lạy ta. Bộ dạng hắn mặc triều phục rất đẹp, kiểu hoa văn thêu đỏ sọc đen, nổi bật lên uy nghiêm lại đoan trang của hắn.
Ta nhìn hắn cười cười, lúc này mới dời mắt đi.
Kim thiền cổ thật sự là đồ tốt, nó khiến cho Đoạn Niết hoạt động tự nhiên, dường như đã trở thành người khỏe mạnh bình thường, có đôi khi ta gần như đã quên đi kỳ hạn đang không ngừng đến gần kia.
Cát bên trong đồng hồ cát, luôn là bất tri bất giác rơi xuống. Nhìn như còn rất nhiều, nhưng kỳ thật đã sớm đến ngày chảy xong.
Từng giờ từng khắc ta đều khẩn cầu ông trời, để cho ngày đó tới chậm một chút, chậm một chút nữa.
Nhưng nó rốt cuộc vẫn đến.