Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 25




Edit: Linhmun1505


"Ding Dong- - -"


Cửa cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, phát ra âm thanh điện tử nhắc nhở.


Cửa vừa mở ra, hai học sinh mặc đồng phục Thịnh Hoài bước ra tới.


Trong đó có một nam sinh dáng người cao gầy, đồng phục vừa vặn, tướng mạo tuấn mỹ thanh lãnh. Mà nữ sinh bên cạnh còn muốn cao hơn nam sinh một cái đầu, mặc một bộ váy đồng phục, tóc dài đến eo, tuy xinh đẹp nhưng cử chỉ cực kì thô lỗ.


Hai người mỗi người một cây xúc xích nướng, biểu tình thập phần tự đắc.


Cố Chi Hành cắn một ngụm xúc xích nướng, "Bọn họ hẳn là mất dấu chúng ta rồi, về nhà thôi."


Hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên bị một đám người đuổi, đã sớm luyện ra phân công nhau chạy, dùng sức vòng, tập hợp bản lĩnh.


"Tôi không, tôi mà về sẽ liền bị Phương Chi quấn lấy a."


Chu Như Diệu ăn ngấu nghiến xong một cây xúc xích nướng, ăn đến miệng sáng loáng.


"Vậy cậu về chung cư của tôi." Cố Chi Hành cắn xuống ngụm cuối cùng, đem que vứt vào thùng rác, "Thật sự không được cậu về nhà chính đi."


"A Hành, cậu làm thế nào nói hai cái chủ ý đều vô vụng." Chu Như Diệu trợn mắt trắng, ôm lấy bả vai Cố Chi Hành, kề sát vào, "Thứ nhất, chung cư của chúng ta gần nhau, hữu dụng không? Thứ hai, về nhà chính là muốn cho hai huynh đệ chúng tôi dưỡng cổ đúng không?"


(dưỡng cổ: thả mấy con vật kịch độc vào chung một chum, cho chúng tàn sát lẫn nhau, con chiến thắng sẽ trở thành cổ.)


Cố Chi Hành thập phần tự nhiên nói: "Thứ ba, nếu các cậu lại tìm tôi chơi loại trò chơi nhàm chán này, tôi nhất định sẽ thật sự biến các cậu thành đầu heo."


Chu Như Diệu "Sách" một tiếng, "Cậu có phải là xem phải đồ vật lung tung nào rồi?"


"Bởi vì mấy cái giấc mộng mà cậu kể với tôi, gần đây thường mơ thấy mấy bộ phim thần tượng ngôn tình." Cố Chi Hành chụp bay tay hắn, "Vậy cậu cho em trai cậu ngủ cách vách nhà tôi, cậu về nhà chính."


Chu Như Diệu bẹp miệng, lắc đầu, "Tôi không, cậu muốn đi học cùng hắn không bằng giết tôi đi."


Cố Chi Hành: "Tôi hiện tại liền giết cậu."


Cô hung hăng đạp một chân Chu Như Diệu, Chu Như Diệu lập tức sắc mặt dữ tợn lên, hạ giọng gào rống, "Cứu mạng, nghịch tử soán vị!"


Hai người đùa giỡn, Cố Chi Hành đợt nhiên dừng lại, nói: "Chìa khoá chung cư của tôi hình như quên ở trên phòng học, cậu mang chiều khoá dự phòng không?"


Chu Như Diệu sờ sờ túi, "Cũng ở phòng học."


Cố Chi Hành: "....... Được rồi, trở về một chuyến đi."


Chu Như Diệu: "Đi thôi, dù sao bọn họ hẳn là đi rồi, a cậu từ từ a-------"


Hắn xoay người trở lại cửa hàng tiện lợi, không lâu sau cầm lấy hay cây xúc xích nướng ra tới.


Chu Như Diệu đưa cho Cố Chi Hành một cây, "Đi thôi."


Cố Chi Hành gật đầu, hai người đi về phía trường học.


Cửa hàng tiện lợi cách trường học cũng không xa, mất năm phút.


Hai người cắn xúc xích đi đến trạm xe buýt, liếc mắt liền thấy Lý Hàn Sơn bị nhéo cổ áo.


Theo sau, ba người tầm mắt đối diện nhau, không khí cực kỳ an tĩnh.


Giờ phút này, Lý Hàn Sơn nhìn hai người giống như người ngoài cuộc nhàn nhã cắn xúc xích nướng, cảm giác đại não giống như tê mỏi đi lên.


Lý Hàn Sơn: "......."


Lý Hàn Sơn muốn hỏng mất, hắn vô pháp lí giải, vì cái gì sự tình lại ra nông nỗi này.


"mẹ nó, bọn mày còn dám trở về?!"


"Sao lại dám trở về a, bọn mày có phải là không có đầu óc không a?"


Mấy tên lưu manh giống như được tiêm máu gà kích động tiến lên vây quanh Cố Chi Hành.


Lý Hàn Sơn: "Mấy người muốn bắt chính là bọn họ, có thể thả tôi ra không?"


Tên lưu manh nhéo hắn cực kì khinh thường, "Đến lượt tên phế vật như mày nói chuyện sao?"


Lý Hàn Sơn nhìn về phía hắn, trên mặt đã không có biểu tình gì, mắt đen hiện ra điểm lệ khí, môi mỏng nhấp chặt,vô cớ hiện ra chút âm lệ.


Giây tiếp theo, hắn nắm lấy tên côn đồ đem hai tay hắn bắt chéo sau lưng, đồng thời đá văng một tên lưu manh khác bên cạnh.


Một bộ nước chảy mây trôi.


Ngay sau đó, chuông cảnh cáo vang lên, cảnh sát cầm loa hô lớn, "Đều đừng nhúc nhích! Đều đừng nhúc nhích! Cái tên đang động thủ kia mau giơ tay lên!"


Lý Hàn Sơn: "........"


Mùa hè đêm luôn tới muộn, lúc này đã là bảy giờ mười phút, sắc trời lại vẫn còn chưa tối, chỉ hiện ra một mảng sắc màu.


Cửa Cục Cảnh Sát, ánh đèn lập loè, mấy người ai cũng không rõ sắc mặt.


Cả ba cùng đợi xe về nhà.


Trương thúc cũng có chuyện phải đi gấp, thật sự không có cách nào đợi Lý Hàn Sơn, cho nên cuối cùng vẫn là gọi tài xế Lý gia tới.


Mà Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành còn đang đợi taxi.


Lý Hàn Sơn không nói lời nào, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.


Hắn bắt đầu suy nghĩ xem tại sao hắn lại muốn giúp đỡ bọn họ, chỉ là vì muốn biết nội dung cuốn sổ?


Nó thật sự đáng giá thế sao?


"Lý Hàn Sơn, thân thủ không tồi a."


Cố Chi Hành một câu đánh gãy suy nghĩ của hắn.


Lý Hàn Sơn không nhịn được thở dài trong lòng, sửa sang lại cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Tôi học qua tán thủ."


(tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)


Cố Chi Hành huýt sáo, "Ngưu a."


Chu Như Diệu có chút mệt nhọc, rốt cuộc chờ mang bọn họ đi ghi chép, tốn không ít thời gian.


Hắn xoa xoa đôi mắt, hỏi: "A Hành, hiện tại có thể gọi xe không?"


Cố Chi Hành nhìn di động, thẳng thắn nói: "Xếp hàng số 187"


Chu Như Diệu: "......."