Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 25: 25: Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Người Khác





Sáng hôm sau, Duệ Thư Bạch mơ màng ngủ dậy, cũng chẳng nhớ rõ hôm qua sau khi say mình đã làm cái gì.

Cậu nhìn xung quanh, cái cách bố trí vừa quen vừa lạ khiến cậu một lúc sau mới biết rằng mình đang ở đâu.

Cậu lật đật chạy xuống lầu, nghe trong bếp có âm thanh thì ngó vào, sau đó bắt gặp Lục Huyền Âm đang mặc tạp dề làm cơm sáng.

Hắn quay mặt sang, "Cậu dậy rồi sao? Có muốn cùng ăn sáng không?"
Bộ não chậm chạp của cậu như bị đóng luôn công tắc, ngơ ngác gật đầu.

Lục Huyền Âm nhìn chởm tóc bị vểnh của cậu mà buồn cười, hắn kín đáo quay mặt đi, môi cong lên.

Duệ Thư Bạch ấp úng, "Tôi, tôi về đánh răng cái đã." Nói rồi co giò bỏ chạy.

Má, quyến rũ cậu, hắn cố ý quyến rũ cậu, đem cái góc nghiêng kia ra làm cậu sa đọa.

Á á á!!!
Tối qua cậu ngủ ở nhà của Lục Huyền Âm!
Lục Huyền Âm mời cậu ăn sáng!
Lại nữa rồi!
Có nên đánh nhanh thắng nhanh không?
Lúc cậu rửa mặt phát hiện môi mình có chút sưng, nhìn chằm chằm gương hồi lâu, cậu thắc mắc, sao lại sưng nhỉ? Không lẽ uống say té đập xuống sàn...?
Thay một bộ đồ ấm áp rồi lại vọt qua bên nhà hàng xóm.

Lúc cậu sang thì hắn đã làm xong đồ ăn.

Cậu chỉ việc ngồi xuống và xơi.

Lấy muỗng chọc vỡ trứng lòng đào, sau đó trộn lên cùng cơm, cậu ăn một muỗng rồi hỏi, "Đêm qua, tôi không làm gì kì lạ chứ?" Cậu biết rõ mình say rượu rất ngoan, nhưng mà vẫn cẩn thận hỏi lại.

Lục Huyền Âm dừng tay ba giây, sau đó thong thả đáp, "Không làm gì hết.

Cậu uống một lon rưỡi bia rồi nằm vật ra ngủ mất."
Hắn làm sao có thể nói cậu đã làm loạn như thế nào.

Mà Duệ Thư Bạch lại tin cái vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thở phào.


"Vậy tốt rồi, tôi còn sợ mình làm chuyện gì kì lạ." Cậu cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"À mà...!Tối qua tôi té sao?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
Cậu sờ mũi, "Sáng dậy tôi thấy môi hơi sưng, tôi nghĩ mình đập vào đâu rồi."
Lục Huyền Âm siết tay cầm muỗng, tròng mắt đen thẳm nhìn chằm chằm môi cậu.

Lát sau hắn mới đáp, "Không té.

Chắc là do rượu thôi."
Duệ Thư Bạch bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

Lỡ hắn sợ cậu mất mặt nên che giấu thì sao? Biết khó mà dừng thôi.

Ăn cơm xong cậu liền giành rửa bát.

Cả đêm ngủ ở nhà người ta, lại để người ta làm cơm sáng, ăn xong phủi mông đi về thì quá là bất lịch sự, vả lại, cậu cũng rất vui lòng rửa bát.

Vừa rửa xong điện thoại liền reo.

"Alo?"
"Bưu kiện? À, đúng vậy, được, tôi sẽ ra lấy."
Cậu tắt máy, lau tay rồi đi ra.

"Mẹ tôi gửi bưu kiện cho tôi, vậy tôi đi trước đây.

Cảm ơn bữa sáng của anh."
Lục Huyền Âm gật đầu, "Cẩn thận một chút, trời lạnh."
Tim cậu nảy lên như có con nai chạy qua chạy lại, vừa ngại ngùng vừa ấm áp.

....!
Kí nhận bưu kiện xong cậu ôm thùng đồ vào nhà.

Đúng lúc đó, mẹ cậu gọi tới.


[Tiểu Bạch à, con đã nhận được đồ mẹ gởi chưa?]
Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và hõm vai, dùng chìa khóa rạch vào keo dán trên thùng.

"Con thấy rồi.

Mẹ gởi gì vậy?"
"Quà Giáng sinh? Tốn kém quá, mẹ sao lại mua chi."
Duệ Thư Bạch mở quà, là một đôi giày Adidas phiên bản mới nhất, Duệ Thư Bạch nhất thời không biết nên nói gì.

[Sao vậy? Có thích không? Mẹ đặt trước đó.]
Cậu nhìn đôi giày một lúc lâu, rồi mới nhỏ giọng nói, "Cảm ơn mẹ."
[Ừ.

Chị con nói nó cũng đã mua quà cho con rồi.

Nhưng lễ này con không về được, con bé lại bận rộn không thể đến Thủ đô nên để Tết đến sẽ đưa con.]
Cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.

Từ nhỏ cậu đã là người được yêu thương nhất nhà, có thứ gì tốt mẹ và chị đều nhường cho cậu, đến lớn lên vẫn chưa từng thay đổi.

Cảm giác này nhiều lúc khiến con người ta muốn rơi nước mắt.

Hai mẹ con lại nói chuyện, nói rất lâu, mãi đến khi điện thoại thông báo sắp hết pin mẹ cậu mới dặn dò lại đôi câu rồi cúp máy.

Cậu ôm hộp giày trong lòng, thầm nghĩ, mau thi xong lại còn đón Tết, cậu nhớ nhà lắm rồi.

....!
Nghỉ Giáng sinh xong, đúng một tuần sau liền thi cuối kì.

Ngày cuối cùng thi xong Duệ Thư Bạch mới có thể được ngủ sớm.

Kỳ thi lần này quả là không hề khác với lời cảnh báo của giáo sư, đề sẽ là một trình độ khác.


Lý thuyết và thực hành đã thẳng tay đẩy bao nhiêu sinh viên vào hố sâu "rớt môn" và thi lại.

Nhiều người ra khỏi phòng thi thì nước mắt lưng tròng thà chết còn hơn, ngay cả Duệ Thư Bạch cũng phải nhức đầu vì bài thực hành một hồi.

Lúc điểm thi công bố là lúc quyết định Tết năm nay sẽ thế nào.

Các giảng viên giáo sư đều hận không thể răn dạy lại đám sinh viên của mình, thật là...!
Quý Trường Minh run rẩy ôm máy tính, "Qua rồi qua rồi, không phải thi lại, má ơi hù chết con rồi..."
Đám người kia cũng than ngắn thở dài, nhưng ai cũng vui mừng, "Cái này mà là đề thi sao? Ác không? Độc không? Tàn nhẫn không?!! Không thấy cắn rứt lương tâm sao? Đều là tiền cả đó, học kì này thật sự là ác mộng mà..."
Quý Trường Minh quay phắt sang bên kia, nhìn cái người nhỏ con đang ôm máy tính, lết sang, "Nè, mày bao nhiêu điểm?"
Duệ Thư Bạch đẩy máy tính sang, Quý Trường Minh liếc một cái rồi đứng hình.

Lát sau, hắn ta mới rên rỉ, "Đù đù đù, mày là con người sao? Điểm tổng chín chấm hai, đù má..."
Hắn ta tròn mắt lúc lâu, cái đám loi nhoi kia nghe hắn nói liền chạy sang, sau đó ai cũng há hốc mồm nhìn cậu trân trân.

"Học...!học bá, đại ca, Đại Bạch, xin nhận tiểu đệ một lạy."
Không biết ai bắt đầu trước, mà ai nấy đều cúi đầu lạy cậu như thể cậu là thần.

Duệ Thư Bạch giật giật môi, "Có cần phải thế không...?"
Quý Trường Minh: "Tao có thể ôm mày một cái không?"
Nói rồi giơ tay ôm lấy cậu, lại xoa khắp nói làm cậu phải đánh hắn ta một cái rõ to, "Cút qua một bên, không thấy gớm sao?"
"Tao muốn hưởng ké hào quang của mày, quá đỉnh rồi con trai."
"Hẳn mẹ tao sẽ thất vọng về tao lắm, con nhà người ta chưa bao giờ làm bà ấy thất vọng..." Ai đó lầm bầm làm cả đám phì cười.

Tết vui vẻ rồi.

....!
Duệ Thư Bạch đi mua đồ Tết.

Trường cậu cho nghỉ sớm, đã có lịch rồi.

Hai mươi đã nghỉ, nghỉ đến mùng sáu mới đi học lại, đủ cho cậu chơi rồi.

Cậu chọn đủ thứ đồ, tối 30 có lẽ cậu không về kịp đón giao thừa nên mùng một cậu sẽ về sớm, dự là không thể trang trí nhà cửa nên đành mua nhiều đồ ăn một chút.

Lúc cậu tay xách nách mang về nhà thì tình cờ gặp Lục Huyền Âm.

Cậu thân thiết chào hắn.

Hắn thấy bánh mứt trong túi liền đoán được cậu mua gì, chỉ là vẫn hỏi, "Đồ Tết sao?"
Cậu gật đầu, "Ừm, tranh thủ chưa lên giá tôi đi mua trước.


Anh đi đâu sao?"
"Tôi có ít chuyện." Hắn dừng một lát, "Tết này cậu về nhà sao?"
Cậu gật đầu, "Ừm, tôi đã hứa với bà là sẽ ở nhà đến hết ngày nghỉ, nếu không bà nhất định sẽ càm ràm tôi mất."
Hết ngày nghỉ?
Vậy là hơn hai tuần hắn không được gặp cậu?.

Tiên Hiệp Hay
Chợt thấy không vui, vẻ mặt hắn trầm xuống, sau đó lại cảm thấy bản thân có chút nực cười.

Người ta ăn Tết ở nhà như bao người, cớ gì hắn lại không vui?
"Ừ." Nói rồi hắn đi mất.

Duệ Thư Bạch mơ hồ thấy hắn khó chịu, nhưng cậu lại phủ nhận nhanh chóng.

Chỉ là cậu lại có chút buồn rầu đấy.

Hai tuần không gặp, cậu sẽ nhớ chết mất.

Vả lại, sao hắn lại đáp cậu có một chữ "Ừ"?
Ngày thường dù hắn không nói nhiều, nhưng ít nhất sẽ không trả lời một chữ như vậy rồi đi mất.

Hẳn là tâm trạng không tốt.

Cậu nhìn phía sau một chút rồi đi vào nhà.

Lục Huyền Âm lạnh mặt ngồi trong xe, cả người đều như đang tản ra khí lạnh.

Hắn không muốn chờ đợi lâu như vậy, nhưng hắn không biết nên làm gì.

Chưa từng thích ai nói chi đến việc lên kế hoạch theo đuổi người khác, huống chi, hắn lại không phải tuýp người lãng mạn.

Càng nghĩ mặt càng lạnh, cuối cùng hắn quyết định gọi cho Đàm Khải.

[Alo? Nhận được cuộc gọi quý báu...]
"Làm thế nào để theo đuổi người khác?"
Lời còn chưa nói hết của Đàm thiếu im bặt rồi trôi tuột xuống bụng, lúc lâu chưa nghe anh ta lên tiếng.

Ngay lúc Lục Huyền Âm sắp mất kiên nhẫn, anh ta mới bập bẹ hỏi lại, "Cậu, cậu nói gì cơ?!"
____.