Lúc Trình Gia Lâm mở mắt ra thì cũng đã là xế chiều của ngày hôm sau,trên tay là 3 bốn ống dẫn kết nối với túi dung dịch treo ở cạnh giường, nhẹ đánh giá khắp xung quanh, là phòng của cô và Lý Thừa Phong.
Nhẹ nhíu mày, sao cô lại về đây, đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức, tay chống xuống nệm toang ngồi dậy:
“ Ân...” một cơn đau nhói từ lồng ngực và dưới sườn khiến cô đau đớn giật thót rồi ngã xuống giường, trán lấm tấm những giọt mồ hôi
Dường như nghe được tiếng động, có tiếng bước chân lật đật mở cửa thò đầu vào:
“ Thiếu phu nhân cô tỉnh rồi à, nằm xuống, mau nằm xuống, bác sĩ dặn cô không được cử động phải tĩnh dưỡng một thời gian…haizz cô thật là, cô sao không biết bảo trọng mình, tập luyện đến mức bị thương, cậu chủ lo lắng cho cô cả đêm”
Vấn đề của cô không thể công khai nên để hợp thức hóa cho việc cô nằm trên giường bệnh này không gì thích hợp hơn là bị “chấn thương”, chấn thương trong lúc luyện tập là việc mà vận động viên như cô không thể tránh khỏi.
Cô lẳng lặng nhìn người đang ồn ào cạnh mình, cô nhận ra, là thím Trương, vú nuôi của nhà Thừa Phong, cô nhợt nhạt đáp: “ Vú gọi con là A Lâm được rồi, con không sao”
Vừa mới phát ra âm thanh, cô mới phát hiện giọng mình khan đến thế
Thím Trương nhanh chóng rót cho cô ly nước ấm, đem đến tận giường nâng cô dậy bón cho cô uống rồi nói: “ Được được cô cứ nằm yên nghỉ ngơi,thím gọi điện báo cho ông bà chủ và thiếu gia, cháo sắp được rồi,thím múc cho cô một chén lót dạ ngay đây”
Nói rồi không đợi cô đáp lại,đỡ cô nằm lại trên giường rồi nhanh chóng mở cửa biến mất.
Bà Lý và ông ông Lý đều đang ở tại nhà chính, vừa nghe thím Trương báo cô đã tỉnh ông bà đều không khỏi vui mừng, bà Lý nhanh chóng báo cho nhà bếp hầm thêm một chưm tổ yến để mấy cho cô bổ sung.
Bà Lý nhớ lại lúc Lý Thừa Phong đưa cô về,thấy anh hớt ha hớt hải nóng vội xoắn xít ở bên cô, bà tuy không sinh ra anh nuôi anh từ bé đến lớn sao còn không hiểu đứa con trai này , vội phân phó thím Trương và giúp việc qua bên này trông nom cô...Không quá hài lòng nhưng không phản đối, có thể thấy nó thỏa hiệp bao nhiêu, để tâm đến người vợ này bao nhiêu,con trai vì con dâu mà chịu gần gũi thân cận cùng vợ chồng bà khiến chút bất mãn trong lòng bà tan thành mây khói...xem ra chỉ cần nắm chặt đứa con dâu này, còn sợ không trị được đứa nhóc ngang bướng nhà bà hay sao, nghĩ lại bà đắc ý cười.
“ Nhanh lên, nhanh gọi điện báo cho A Phong, à không, lão Lý ông đưa tôi điện thoại tôi đích thân báo cho nó”
Lý Thừa Phong nghe xong điện thoại, ánh mắt không tự chủ sáng lên lướt nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn tình hình giao thông bên ngoài, tay siết chặt điện thoại thầm oán “ chết tiệc, lại kẹt xe!!!!!!!!!”
Khi Lý Thừa Phong về tới nhà đã là câu chuyện của một tiếng đồng hồ sau.
Việc này khiến anh thật sự mất kiên nhẫn.
Anh xách túi vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ, khẽ dừng lại trước cửa...ổn định tâm trạng, rồi khẽ mở cửa bước vào.
Trình Gia Lâm sao khi tỉnh lại, được thím Trương đút cho ít thìa cháo rồi lại nhét vào trong chăn, sao đó và Lý có ghé qua xem cô, không nói gì nhiều căn dặn cô tập trung nghỉ ngơi để sớm hồi phục, tạm thời thím Trương sẽ tạm thời qua bên này chăm sóc cô...cô biết tình trạng của mình không cậy mạnh được, chỉ là không biết..có phật lòng anh hay không, nghĩ đến anh cô lại cười khổ, thôi được rồi, lúc khỏe đành tùy anh dày vò.
Bà Lý rời đi không lâu thì cô lại tiếp tục mê man ngủ.
Lúc Lý Thừa Phong bước vào cô đã ngủ được hơn nữa tiếng đồng hồ, cô ngủ không sâu nhưng vì mệt mỏi nên cứ buông lỏng cơ thể tùy tiện.
Lý Thừa Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường quan sát cô, sắc mặt đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Có trời mới biết được hôm qua thấy cô được đẩy ra ngoài như vậy lòng anh bị dọa biết bao nhiêu, anh và cô...bọn họ bừa mới như chỉ bắt đầu, chỉ mới phá tan được rào cản mong manh đến với mối quan hệ mới toanh, anh không cho phép cô cứ thế mà ra khỏi cuộc đợi anh, đã chọc phải Lý Thừa Phong anh thì không phải muốn ở là ở muốn đi là đi được.
Nghĩ vậy anh hung hăng đưa tay mò vào trong chăn, nắm chặt lấy bàn tay không bị ghim kim truyền dịch kia.
Nhanh chóng tắm rửa, rồi xuống nhà qua loa xử lý bữa tối mà thím Trương đã chuẩn bị, nghe Thím Trương nói một chút về tình hình của cô lúc tỉnh dậy rồi những kinh nghiệm cần cho việc chăm sóc người ốm..nghe đến xuất thần.
Thím Trương thấy vậy không khỏi cười cười, bà đã theo gia đình họ Lý từ rất lâu, nhìn anh lớn lên từ nhỏ nên hiểu ngay tình cảm của thiếu gia thiếu phu nhân nhà mình.Đợi đến lúc anh gần ăn xong thì bà bưng tới một chum tổ yến hầm cách thủy nhỏ, nói là nữa tiếng nữa nhờ anh bón bón cho thiếu phu nhân ăn...bà có chút không tiện lắm.
Lý Thừa Phong cũng không cảm thấy có gì không đúng, không do dự gật đầu, lẳng lặng ăn xong , rồi bưng chum tổ yến đi về phòng.
Lúc Lý Thừa Phòng trở về phòng thì Trình Gia Lâm cũng tỉnh táo hơn, nhẹ mở mắt nhìn anh.
Lý Thừa Phong hơi sững người đứng giữa phòng cũng đăm đăm nhìn cô, bất chợt trong phòng tĩnh lặng như gương.
“ Anh..” “ Em..” Bất chợt 2 âm thanh cùng lúc vang lên.
Lại một lần nữa cả căn phòng lâm vào trầm mặc.
Trình Gia Lâm lúc này bỗng xì cười khe khẽ, rồi nhìn anh giọng khản khản, mở lời phá tan đi bầu không khí gượng gạo :
“ Anh đỡ em một chút được không, em …muốn vào nhà vệ sinh”
Lý Thừa Phong khôi phục tỉnh táo, nhẹ “ ừm” một tiếng, đặt chum tổ yến xuống chiếc bàn cạnh giường rồi tiến lại gần cô, cầm lấy túi dịch truyền, cẩn thận quàng cánh tay đang cắm kim truyền của cô lên vai mình, một tay luồn qua cổ cô, bế thốc cô lên, vững vàng tiến vào toilet.
Trình Gia Lâm, có chút bất ngờ, cô chỉ nghĩ anh đỡ cô là được, cô cảm thấy mình có thể đi được :
“ Không cần đâu, em đi được”
“ Im ngay” Giọng nói cáu gắt mất kiên nhân vang lên
Trình Gia Lâm nghe thế lập tức im miệng,cô cảm thấy có chút oan ức, chẳng hiểu tại sao, vừa nãy vẫn còn tốt vậy mà chớp mắt một cái đã trở mặt, cô gục đầu im lặng mặc anh tiếp tục bế mình.
Lý Thừa Phong đặt cô xuống đất ngay bên cạnh bồn cầu rồi trầm mặc
Trình Gia Lâm thấy anh đứng im trước mặt mình khiến cô thập phần lúng túng:
“ Hay là anh ra ngoài nhé…em tự làm được”, nói rồi mặt Trình Gia Lâm không khỏi đỏ lên
Lý Thừa Phong trầm mặc nhìn cô rồi bình dung dịch trên tay cau mày.
Thấy tầm mắt của anh, cô dè dặt đề xuất: “ hay anh buộc tạm nó lên kia nhé, em sẽ cẩn thận không làm rơi” vừa nói cô vừa chỉ tay và thanh treo đồ trên tường cách đó không xa
Lý Thừa Phong không nói gì, kiếm sợi dây nhỏ buộc chắc bình dung dịch lên đó rồi lẳng lặng ra ngoài cửa.
Trình Gia Lâm thấy anh đi thì thầm thở phào một hơi, mặc dù hai người đã đi đến bước kia nhưng…chung quy vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này, cô nhanh chóng cởi quần ngồi xuống bồn cầu vệ sinh.Nói là nhanh chóng nhưng mệt cho cô ảo tưởng, với tình trạng cô bây giờ, điều khiển cơ thể mình cũng là chuyện góp nhặt toàn bộ sức lực của cô, haha nên từ “ nhanh chóng” chỉ là ý muốn của cô mà thôi.
Trong bầu không khí tĩnh lặng thì tiếng róc rách thật rõ ràng, Trình Gia Lâm không khỏi đỏ mặt tía tai len lén cảnh giác nhìn người bên ngoài cửa, anh tuy ra ngoài nhưng cửa chỉ khép hờ…
Rốt cuộc cô cũng theo ý muốn của cô,xong xuôi cô chạm vào bờ tường, cô nghiêng ngả đứng dậy.Tựa lưng vào tường,xả nước rửa sơ tay chân mặt muĩ rồi cô vươn tay tháo sợi dây buộc, cầm lấy chiếc bình dịch, thận trọng bước trên đất đẩy cửa ra bên ngoài.
Lý Thừa Phong đang rối rắm tay chân không biết để đâu, nghe tiếng cửa mở thật mạnh mẽ quay đầu nhíu mày nhìn cô, ánh nhìn thật như đang “lên án” cô...!anh bước tới đón lấy bình dịch lại ôm cô trên tay đem cô về giường .
Lúc nằm lại trên giường Trình Gia Lâm mới lại hoàn hồn, cô bị choáng bới ánh mắt ấy của anh, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ “ anh đây là muốn quan tâm đến cô hay sao”.
Cô bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười, nhéo mắt tinh nghịch nhìn người đàn ông đang bận rộn giém chăn cho mình trước mặt khẽ gọi: “Phong..”
Nghe tiếng gọi, Lý Thừa Phong ngước mắt nhìn cô, đợi cô nói tiếp
“ Phong…Em đói rồi”, vừa nói vừa chớp chớp mắt, môi hé nụ cười nhợt nhạt nhìn anh.