*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Một nơi khác, Tại Tư vừa mới rời khỏi khách sạn, vệ sĩ liền thông báo cho Tống Diễn, Tống Diễn không kịp suy nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Chu Giác Sơn.
"Người mất tích rồi."
"... Kháo [1]."
[1] Kháo (靠): có nhiều nghĩa, có thể dùng để biểu hiện sự bất mãn (như ở C35), hoặc dùng thay thế từ cho từ 肏 (Fuck).
Chu Giác Sơn mới từ trong hiện trường đám cháy đi ra, tóc rối mặt bẩn, anh dùng tay vỗ vỗ vụn gỗ và khói bụi phủ đầy trên tóc, cởi áo khoác, dùng tay áo trong lau một chút bụi màu đen ở gần hàm răng.
Tống Diễn vỗ trán, "Xin lỗi."
"Bỏ đi."
Trong lòng Chu Giác Sơn cũng biết, Du Tại Tư nha đầu kia thông minh lanh lợi, vệ sĩ của Tống Diễn không hề có lòng phòng bị, lại không quen đường xá ở nơi này, mất dấu cô ấy, ngược lại cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc nói chuyện với người quen, lời khách khí có thể giảm bớt thì giảm bớt, cuộc điện thoại kết thúc, Chu Giác Sơn dựa vào một cây thô chắc, đạp cái xẻng cũ rách trong tay cắm xuống đất, anh khom lưng ngồi trên tảng đá lớn trước cái cây, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đám cháy trước mắt còn chưa dập tắt.
Du Tại Tư mang theo một cái điện thoại di động rời đi, nhưng lại không liên lạc trước với anh.
Vì sao?
Là tạm thời có chuyện làm chậm trễ?
Hay là cô đã phát hiện ra một số chuyện vốn là cô không nên biết?
Chu Giác Sơn cau mày, suy tư trong giây lát, vừa mới có ý muốn gọi điện thoại thăm dò Triệu Tuấn, điện thoại di động trong túi đúng lúc rung lên vài cái.
Người gọi đến: Hồ Nhất Đức.
Chu Giác Sơn nhìn xung quanh, mím mím môi, đứng lên, đi ra phía sau gốc cây, ẩn núp một đám binh lính đang cứu hỏa, nhận điện thoại.
"Alo."
"Đến đây đi, các cô gái ở chỗ này vừa nhiều vừa đẹp."
Trong lúc nói chuyện, Hồ Nhất Đức cởi bỏ quần lót tứ giác, ông ta ôm chầm một cô gái còn chưa phá thân, dùng sức hôn một cái. Ông ta tuổi đã gần năm mươi, cả người đều là mỡ thừa, cho dù lớp mồ hôi dầu thấm ướt ghế sofa ở phía sau ông ta, ông ta cũng hoàn toàn không quan tâm, tùy ỳ nằm ở quầy rượu bên trong bao sương, hành vi phóng túng.
Chu Giác Sơn cúi đầu, dùng mũi giày đá hòn đá trên mặt đất, không tiếp câu chuyện của ông ta.
"Ông xử lý Ngô Tứ Dân thế nào rồi?"
Hồ Nhất Đức uống một ngụm rượu, "Lão ta? Cậu không cần phải lo. Trước kia tôi với lão ta dù sao vẫn là anh em quá mệnh [2] đánh giặc cùng nhau, tình hữu nghị cách mạng, tình cảm mấy chục năm, không thể nào nói giết là giết được."
[2] Anh em quá mệnh (过命兄弟): anh em đã cùng trải qua khó khăn sống chết cùng nhau.
Chu Giác Sơn hơi thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt nhất.
"Có phải gần đây ông có một nhóm hàng mới dự định vận chuyển sang Trung Quốc không?"
"Đúng vậy."
"Ngày nào đi? Có cần tôi đi hỗ trợ không?"
Hồ Nhất Đức vừa nghe lời này, kinh ngạc, "Ôi, thế nào? Thông suốt rồi?"
Hai người bọn họ nhận thức đã hơn nửa năm nay, Chu Giác Sơn vẫn luôn nhát gan sợ phiền phức, tình nguyện mang binh đánh giặc, cũng không chịu đụng đến ma túy và quân hỏa.
Nếu không phải tiểu tử này là người quân đội Thái Lan giới thiệu cho Hồ Nhất Đức, ông ta tm thật sự muốn hoài nghi có phải cậu ta là nằm vùng Interpol phái đến hay không, thế nhưng chỉ bằng bối cảnh quân đội Thái Lan của cậu ta, Hồ Nhất Đức cũng không dám trêu chọc. Hơn nữa lại nói, Chu Giác Sơn tiểu tử này quả thật có thể làm việc, chỉ bằng thực lực của cậu ta, kẻ ngốc mới đi làm cảnh sát, quanh năm cũng không kiếm được chút béo bở, nguy hiểm lại cao, làm cảnh sát? Thiệt hay không thiệt đây.
Chu Giác Sơn nhìn phương xa, cười khẽ một tiếng, "Xem là vậy đi."
"Vậy ngày mai gặp ở chỗ cũ."
"Được."
Trò chuyện kết thúc, Chu Giác Sơn lập tức xóa nhật ký cuộc gọi, nâng xẻng lên, giả vờ trấn định, sáp nhập vào đội ngũ cứu hỏa.
Trong khe núi, ánh lửa cao ngất, đám cháy hừng hực giống như muốn nuốt cả bầu trời, vũ khí và mạng lưới bảo vệ trong sân huấn luyện của quân khu bị đám cháy tàn phá thành tro bụi hư vô, khói đen dày đặc điên cuồng quấn quanh áng mây cuối trời, thuận theo chiều gió, phiêu tán đến trại Hurai mộc mạc đơn sơ dưới chân núi.
Tại Tư dựa theo địa chỉ Triệu Tuấn cung cấp, vừa mới tìm được Bạch Tĩnh.
Trước khi tới, cô còn đem chiếc xe của Tống Diễn giấu ở trong một hầm trú ẩn bên cạnh trại tử, dùng rơm rạ che kín, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Bạch Tĩnh nhìn thấy cô, rất cao hứng, "Ăn cơm tối chưa?"
"Còn chưa ăn."
Bạch Tĩnh vội vàng đi vào phòng bếp bưng bát mì sợi vừa mới làm xong ra ngoài, phía trên có thêm nước sốt mới làm, chỉ chốc lát sau, lại một khuôn mặt mừng rỡ chạy ra.
"Nếm thử đi, nếm thử đi." Bạch Tĩnh đưa bát mì sợi cho Tại Tư.
Buổi tối oi bức, hai người cũng không vào trong nhà, mỗi người ngồi trên một cái mã trát nhỏ, hai người ngồi đối mặt với nhau, ở giữa cách một cái bàn đá nguyên thủy có phong cách cổ xưa, ngồi dưới một tàng cây gừa ở trong sân. (Cây gừa: hình ảnh ở C33)
Tại Tư an ủi bản thân, không muốn đem tâm tình tiêu cực truyền sang cho Bạch Tĩnh. Cô vỗ vỗ khuôn mặt, mỉm cười gật đầu với Bạch Tĩnh, tách ra đôi đũa dùng một lần, "Làm sao chị lại qua Nam Shan? Ba tôi đưa chị qua đây à, không biết là rất nguy hiểm sao?"
"Haizz, Bắc Shan cũng đâu có an toàn, cả ngày đánh tới đánh lui, dù tôi chỉ muốn đi ra ngoài mua một mớ rau cải cũng rất phiền phức rất phiền phức."
Tại Tư nở nụ cười, "Nói cũng phải."
"Hơn nữa đi ra ngoài chơi, phong cảnh tàm tạm, dọc đường đi tôi còn có thể vẽ một chút." Bạch Tĩnh vừa nói, vừa chạy vào bên giường trong phòng, cô ấy mở to hai mắt, giống như là tìm thấy bảo bối, từ phía dưới cái gối lấy ra một quyển vở giấy điền tự cách [3].
[3] Giấy điền tự cách (纸田字格): nó cũng giống kiểu vở ô ly bên mình. Hình ảnh ở cuối chương.
Myanmar khắp nơi đều là gỗ, nhưng giấy lại hết sức đắt tiền, nếu như chỉ muốn vẽ vui đùa một chút, dùng loại giấy điền tự cách dành cho học sinh tiểu học là tiện nghi nhất.
Tại Tư mở xem các bức vẽ, phát hiện phía sau Bạch Tĩnh đều vẽ phong cảnh, con sông, khe núi, thác nước... Lần lượt, dồn dập đập vào mi mắt. Trong bức vẽ, thậm chí còn có ngẫu nhiên gặp được cầu vồng sau cơm mưa, Bạch Tĩnh chỉ dùng một cây bút chì, không có bút màu, chỉ dùng mức độ đậm nhạt của bút chì làm điểm phân biệt.
Tại Tư phát hiện, từ sau khi Bạch Tĩnh mất trí nhớ, cô ấy đã không còn phiền não, đã không còn lo lắng, cả người đều đắm chìm trong thế giới tinh thần vô cùng đơn giản. Bây giờ nghĩ lại, đây có là là một loại bất hạnh, lại có lẽ là một loại may mắn trong bất hạnh, đơn đơn giản giản, ngược lại cũng không có gì không tốt, nếu như có thể, Tại Tư cũng rất hy vọng mình có thể sống thoải mái, tự tại một chút, mà không phải cả ngày bị rối loạn phiền nhiễu.
Cô khép bản vẽ lại, đem quyển vở nhỏ đưa trả lại trong tay Bạch Tĩnh.
"A, cái này cô còn chưa xem..." Bạch Tĩnh la hét, không nhận, lôi kéo quyển vở nhỏ, cô ấy lật lung tung, bỗng nhiên, dưới động tác hơi thô lỗ của cô ấy, có một tờ giấy khác biệt từ trong quyển vở rơi xuống.
Tại Tư nhặt lên, mở ra, nhìn nhìn, hơi nhíu mày.
Bạch Tĩnh ngốc nghếch, tùy ý đoạt lại tờ giấy đó, vo tròn lại, ném tới chân tường, "Cái này không quan trọng!"
"Đợi một chút!"
Tại Tư đứng lên, vội vàng chạy theo nhặt lại, cô mở tờ giấy đó ra, nhìn kỹ một chút, đây là một tờ giấy có người từng dùng bút chì viết lên. Dấu vết đầy cả tờ giấy, chữ nhiều chi chít, chỉ là không biết về sau người đó lo lắng đến cái gì, nét chữ bằng bút chì, đã bị người đó dùng tẩy tẩy sạch.
Cô vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tĩnh ngồi xổm ở phía sau.
"Chị đưa bút chì cho tôi mượn dùng một chút."
Bạch Tĩnh đảo đảo con ngươi, nhìn nhìn Tại Tư, lại nhìn nhìn bút chì chỉ còn lại một nửa trong tay mình, lắc đầu, giấu bút chì vào trong lòng bàn tay.
Tại Tư mím môi, giống như dỗ trẻ con, kiên nhẫn khuyên nhủ cô ấy, "Chị cho tôi mượn dùng một chút, chút nữa tôi mua bút chì tặng chị."
Bạch Tĩnh bĩu môi, nhỏ giọng càu nhàu, "Đây không phải là chuyện tiền, cây bút chì này là Triệu Tuấn đưa cho tôi..."
"Vậy lát nữa tôi sẽ bảo ba mua hai cây bút chì tặng cho chị."
Bạch Tĩnh lập tức cười tươi, "Thật chứ?"
"Ừ!"
Bạch Tĩnh cảm thấy hài lòng, lại cũng không xoắn xuýt nữa, cười hì hì, đưa bút chì cho Tại Tư.
Tại Tư đi trở lại trước bàn đá, dùng quyển vở điền tự cách lót dưới tờ giấy kia, lại dùng bụng ngón tay trỏ ép một đoạn ngòi bút chì, nhanh chóng ma sát, lộ ra dấu vết bút chì vốn có trên tờ giấy.
— ngày 15 tháng 12, Z và D ở Lashio liên minh. H ở Nam Shan.
— ngày 20 tháng 12, D mời khách đi ăn, Z không hăng hái lắm. Hoài nghi H âm thầm có chỉ đạo.
...
Trong tờ giấy, ghi chép sự kiện thời gian tương tự như vậy không phải số ít, hơn nữa người ghi chép lại trộn lẫn tiếng Myanmar, tiếng Anh và tiếng Trung, ví dụ viết tắt tiếng Anh như "Z" "D" "H", là sau khi cô đọc kỹ nhiều lần, mới phát hiện ra điểm khác biệt với nội dung chủ thể, cho rằng là danh từ riêng được phân biệt.
Bạch Tĩnh la hét cũng muốn xem.
Tại Tư liền vội vàng đứng lên, gấp tờ giấy rồi thu lại.
Bạch Tĩnh không chịu bỏ qua, Tại Tư đi vào trong nhà, cô cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. "Z", "D", "H" ở nơi này...
Căn cứ theo tuyến thời gian và sự kiện ghi chép, không có gì bất ngờ, chắc là đại biểu cho ba người Chu Giác Sơn, Đan Thác và Hồ Nhất Đức [4]...
[4] Z, D, H ký hiệu theo chữ cái đầu trong cách phát âm. Z (周觉山) là [Zhōu jué shān], D (丹拓) là [Dān tà], H (胡一德) là [Hú yī dé].
Mà Bạch Tĩnh lại còn không hiểu tiếng Myanmar, ở trong nhà, có thể viết phức tạp như vậy, hẳn là chỉ còn duy nhất một người là ba cô.
Cho nên, chẳng lẽ nói ba cô đã sớm phát hiện mờ ám giữa Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức, bởi vậy mới liên tục ghi chép qua lại của hai người bọn họ? Nhưng nếu như vậy, tại sao ông ấy lại vẫn luôn lừa gạt cô không chịu nói với cô?
Trong thời gian này, cô giống như một kẻ ngốc, uổng phí tin tưởng Chu Giác Sơn thời gian lâu như vậy...
Lá cây gừa trong sân bị gió thổi vang xào xạc, Tại Tư chỉ cảm thấy đôi mắt vừa chua xót vừa khó chịu, trong lòng cô cũng không khỏi chua xót, đúng lúc, bên ngoài sân vang lên tiếng mở cổng, Triệu Tuấn mở cổng vào nhà.
Mặc dù trên người ông toàn mùi rượu, nhưng ông cũng không uống rượu, Bạch Tĩnh hết sức vui vẻ nhào tới, Triệu Tuấn cứng đờ trong phút chốc, ngẩng đầu, nhìn thấy Tại Tư ở trong phòng.
Ông lộ vẻ mặt lúng túng, cười cười với Tại Tư, Tại Tư nhẹ nhàng lau khóe mắt, cũng dịu dàng cười với ông.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
"Được. Ba cũng có chuyện muốn nói với con."
Triệu Tuấn kéo Bạch Tĩnh qua một bên, đưa cho cô ấy một cây kẹo que, Bạch Tĩnh hoạt bát, vui vẻ giống như đứa trẻ.
Tại Tư đứng ở trong phòng, kiên nhẫn đợi ông một lát, một lát sau, Triệu Tuấn vào phòng, Tại Tư móc ra từ trong túi tờ giấy mà cô mới nhặt được lúc nãy.
Chuyện đã xảy ra, cô đại khái cũng đoán được rồi.
Tại Tư rũ mắt, cố nén nước mắt, có chút cảm khái thở dài một hơi, "Thật ra, ba đã sớm phát hiện Chu Giác Sơn là tên phản bội cảnh sát đúng không?"
Trong phòng yên lặng trong giây lát.
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Triệu Tuấn đang cầm một khẩu súng ngắn có khắc hoa văn thánh giá để ở giữa trán của cô.
"Sai. Không phải cậu ta, là ba."
...
Lời tác giả: Surprise~~~
[3] Giấy điền tự cách