Edit: Dương
***
Buổi tối, tầng hầm của khu nghỉ dưỡng spa vô cùng đông người, người người chen chúc. Mùi thuốc lá, mùi nước hoa gay mũi được ngăn cách giữa khu sòng bạc cấp thấp. Trung tâm nhất của sòng bạc, dõi mắt dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, một bàn đánh bạc cực lớn màu xanh lá cây hình bầu dục đang đặt ở trên nền gạch cẩm thạch màu vàng kim.
Đây là bàn đắt nhất ở sòng bạc, không có nhân viên nhà cái, người chơi tự đặt cược, mỗi một ván cần đến 200 triệu Kyat làm tiền vốn mới có thể tham gia đặt tiền cược, 20 triệu Kyat chỉ có thể đổi lấy một casino chips [1] màu vàng, sau khi bắt đầu, mỗi một ván đặt cược thì không thể ít hơn một casino chip màu vàng.
[1] Casino chips: là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp bằng tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
Ở Bắc Shan, người có khả năng đến khu nghỉ dưỡng ăn chơi hưởng lạc, trên cơ bản đều là không phú thì quý. Những người này thích chơi, cũng không tiếc tiêu tiền, nhưng cho dù đặt ở trong nhóm những kẻ có tiền, cũng rất ít người có thể chiếu cố cái bàn này.
— Hôm nay, trái lại là một ngày hiếm lạ. Ánh đèn pha lê lấp lánh vô cùng rực rỡ, hai bên bàn đánh bạc đều ngồi một nam một nữ.
Người chia bài mặc một thân đồng phục tây trang tiêu chuẩn, mang một đôi găng tay màu trắng, chia bài cho hai bên. Chỉ chốc lát sau, có người nhiều chuyện liền tiếp cận tới xem một chút, duỗi dài cổ, rất nhanh, xung quanh bàn đánh bạc này tụ tập mấy chục khán giả, mọi người ba lớp trong ba lớp ngoài, vây quanh bàn đánh bạc khiến nước chảy không lọt.
Quy tắc của trò chơi vô cùng đơn giản, 21 điểm — người tham gia cố gắng khiến cho tổng số điểm của các con bài trong tay đạt tới 21 điểm, hoặc đến gần 21 điểm, nhưng không thể vượt quá, sẽ so sánh tổng số điểm của hai bên để phân định thắng thua.
Ván bài thứ chín.
Chu Giác Sơn trước tiên nhận được hai lá bài, một lá 10, một lá 8, tổng cộng là 18 điểm.
Phía đối diện, là doanh trưởng Chu Đa Trợ đã dẫn anh đi dạo ở Lashio suốt cả ngày hôm nay. Gia hỏa kia là một tay cờ bạc, không có chuyện gì liền yêu thích giết thời gian ở trong khu nghỉ dưỡng. Chu Đa Trợ tự nhận kỹ thuật đánh bài không tệ, mấy năm nay cũng kiếm lời không ít. Đã muộn như thế này, hắn ta vốn tưởng rằng Chu Giác Sơn đã nghỉ ngơi rồi, nên bản thân mình lén lút chuồn xuống sòng bạc dưới này...
Không nghĩ tới, Chu Giác Sơn cũng đến đây rồi. Anh ta dẫn theo Du Tại Tư, tìm được Chu Đa Trợ, bày tỏ mình chưa bao giờ chơi đánh bạc, một chữ cũng không biết, hỏi Chu Đa Trợ có hứng thú không, xem anh ta là đối thủ, đối luyện vài ván.
Chu Đa Trợ lộ vẻ mặt khó xử, do do dự dự, giả vờ khó xử đáp ứng.
Trong lòng cũng không nhịn được vui vẻ, Chu Giác Sơn thế nhưng là đoàn trưởng của Nam Shan, không cần nhiều lời, đó chính là khối thịt mỡ lớn, hắn ta lại không ngốc, loại chuyện tốt đẹp rơi xuống trên người hắn ta, hắn ta làm sao có thể từ chối?!
Chu Đa Trợ mở một góc lá bài của mình, lặng lẽ nhìn một chút. Một lá 5, một lá 6, tổng cộng mới 11 điểm.
Người chia bài thăm dò hai bên, "Còn thêm sao?"
Chu Đa Trợ ôm người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh, "Thêm."
Chu Giác Sơn nghiêng đầu trưng cầu ý kiến của Tại Tư, Tại Tư gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Thêm."
Người chia bài gật đầu, phát ra cho mỗi bên một lá bài, lá bài của Chu Giác Sơn là 5, của Chu Đa Trợ là 6.
Người chia bài đưa tay ra hiệu cho Chu Giác Sơn, "Tiên sinh, bạo rồi." (Bạo ở đây là số điểm lớn hơn 21, tương đương với bị thua)
Chu Giác Sơn cười khẽ, đưa tay ném tới năm casio chips còn sót lại.
Khán giả phía sau thì thầm với nhau, một mảnh thở dài...
"Đều 18 điểm rồi sao còn muốn thêm vậy?"
"Chỉ thêm hay không thêm liền thắng."
"Rốt cuộc hai người này có thể chơi bài không đây, hơn mười phút, thua liên tục chín ván rồi."
... Chu Giác Sơn và Tại Tư hoàn toàn nghe thấy rõ ràng, anh và cô nhìn nhau, khóe môi khẽ giương lên, không nói gì.
Chu Đa Trợ đứng lên, vẻ mặt xuân phong đắc ý [2], hắn ta lấy ra một túi tiền, thu thập toàn bộ casino chips thắng được từ chỗ Chu Giác Sơn.
[2] Xuân phong đắc ý: chỉ làn gió mùa xuân ấp ám, sau này dùng để miêu tả tình hình thuận lợi, công việc như ý, sự nghiệp thành công.
"Xem ra hôm nay Chu đoàn trưởng vận khí không tốt rồi."
"Đúng vậy, tôi cũng không hiểu rõ lắm."
"Nhắc tới loại chuyện đánh bài này, thắng thua đều là chuyện thường, không ai liên tục thắng cũng không ai liên tục thua, tôi cũng nhìn thấy nhiều rồi, anh cũng đừng quá để bụng."
Thu thập được một túi casino chips, ít cũng có ba bốn mươi chips, Chu Đa Trợ ngầm xoa xoa tay rồi đếm, trong lòng kích động không thôi.
Chu Giác Sơn liếc nhìn hắn ta một cái, "Anh còn chơi nữa không?"
"Không, thời gian không còn sớm, tôi đi nghỉ ngơi trước." Chu Đa Trợ mới vừa ở trong sòng bạc tìm được một người phụ nữ, mắt thấy đêm đã khuya, hắn ta còn chưa được nếm mùi vị đâu.
Hắn ta dắt người phụ nữ, ôm túi tiền chen qua đám người để đi ra bên ngoài.
Chu Giác Sơn híp mắt, như có điều suy nghĩ, "Vậy thì phải đổi một người khác chơi với tôi rồi."
Nói xong, Tại Tư đưa cho anh một cái túi tiền lớn hơn, miệng túi không đóng chặt, cái túi bị Chu Giác Sơn thuận tay kéo ra, casino chips vàng óng ánh trút xuống, bày ra hơn nửa mặt bàn hình bầu dục.
Chỗ casino chips này ít nhất cũng phải trên một trăm chips, trị giá 2 tỷ Kyat.
Mọi người xung quanh tiến lên, phía sau tiến lên phía trước.
"Tiên sinh, tôi chơi với anh!"
"Đừng đừng đừng, chọn tôi chọn tôi!"
...
Chu Đa Trợ bình tĩnh đứng tại chỗ, kinh sợ đến mức chết lặng.
Chu Giác Sơn cũng không nóng vội, anh mạn bất kinh tâm vẫy tay, ý bảo nhân viên an ninh duy trì trật tự. (Mạn bất kinh tâm: đã giải thích ở C20)
Đám người dần dần bị tách ra, Tại Tư thở dài nhẹ nhõm, cô quay đầu nói chuyện với Chu Giác Sơn, vô tình hay cố ý, đề cao âm lượng một chút, "Thời gian không còn sớm, em cũng mệt rồi, casino chips của anh nhiều như vậy, anh muốn chơi đến khi nào?"
"Vậy thì một ván phân định thắng thua đi."
Chu Đa Trợ nghe được mờ ám, vội vã ôm túi tiền quay lại, "Anh muốn chơi? Tôi chơi với anh."
"Ấy, không phải Chu doanh trưởng đang vội về nghỉ ngơi sao."
Đầu ngón tay Chu Giác Sơn nắm một casino chips, lật qua lật lại.
Chu Đa Trợ đẩy người phụ nữ bên người ra, ngồi về vị trí ban đầu, "Chu đoàn trưởng là khách, tôi phải tận tình chăm sóc, khách còn chưa nghỉ ngơi, làm sao tôi có thể nghỉ ngơi trước được."
Nói xong, hắn ta mở túi tiền ra, để người chia bài đếm số tiền.
Chu Giác Sơn giữ lại casino chips, nghiêng người nhìn Chu Đa Trợ, "Tôi một ván show hand [3], anh có đủ tiền chứ?"
[3] Show hand: người chơi đặt toàn bộ casino chips hiện có ở trên bàn.
"Nơi này không đủ, nhưng tôi còn có nhà ở, tiền tiết kiệm và xe, nếu như không đủ, tôi có thể mượn sau đó lấy tiền lương trong vài chục năm để trả." Chu Đa Trợ là đoán chắc Chu Giác Sơn không biết chơi bài, vậy Du Tại Tư kia càng không cần nói nhiều, mỗi lần Chu Giác Sơn đều hỏi cô ta, cô ta đều nói thêm.
Chu Đa Trợ lăn lộn trong sòng bạc mười mấy năm, còn có thể sợ mấy tuyển thủ mới này hay sao.
Chu Giác Sơn mỉm cười, hơi gật đầu, "Nói mà không có bằng chứng, trước tiên lập một chứng từ đi."
Chu Đa Trợ đáp ứng, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, hắn ta muốn một phần giấy bút, vội vã đặt bút, viết xong, đưa cho Chu Giác Sơn bọn họ.
Hai bên đối chiếu kiểm tra, xác nhận không có sai lầm.
Chu Đa Trợ vội vàng quay đầu nhìn người chia bài, "Nhanh, bây giờ tôi có thể đặt tiền cược rồi sao?"
Người chia bài nhìn Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn gật đầu. Sau đó trò chơi lập tức bắt đầu.
Tương tự là người chia bài xào bài rồi chia bài, cậu ta đem một chồng quân bài đẩy thành hình vòng cung bằng phẳng, từ phía bên phải cắt vào, chia đều cho mỗi bên hai lá bài.
Chu Đa Trợ trước tiên nhìn thoáng qua ở bên góc, một lá 8, một lá 6, tổng cộng 14 điểm, quá nhỏ.
Chu Giác Sơn cầm lá bài đưa tới trước mặt Tại Tư, Tại Tư trực tiếp đem lá bài để vào trong tay, một lá 9, một lá A, A là 11 điểm, tổng cộng là 20 điểm, không nhỏ.
Người chia bài hỏi ý kiến, "Hai bên còn thêm bài nữa không?"
Tại Tư không chút do dự, "Thêm."
Nhóm người sau lưng cô đột nhiên nghị luận ầm ĩ, than thở không ngừng.
"Đã 20 điểm rồi còn thêm?"
"Điên rồi sao?"
Chu Đa Trợ vểnh tai, thấp thoáng nghe được lời nói của một vài người, mặc dù hắn ta không nghe quá rõ, nhưng chỉ nhìn biểu cảm của mọi người, hắn ta cũng có thể đoán được Du Tại Tư này nhất định lại phạm phải sai lầm lớn rồi. Ván này hắn ta tràn đầy tự tin, nhưng vì lý do an toàn, hắn ta vẫn không thể cầm hai lá bài 14 điểm này đi đọ sức được.
Chu Đa Trợ để lá bài xuống, một tay đặt lên cạnh bàn, "Tôi cũng thêm."
Người chia bài gật đầu, chia cho mỗi bên thêm một lá bài.
Chu Đa Trợ đặt bài ở dưới tay, hắn ta nín thở một hơi, trừng mắt, chậm rãi vén lên một góc của lá bài...
Không lâu lắm, ở góc lá bài một hình vòng cung màu đỏ dần dần lộ ra.
Động tác của hắn ta cực kỳ thận trọng, bỗng nhiên, dùng sức thở ra một hơi, mở ra, là 6, ba lá bài tổng cộng là 20 điểm.
Tròng mắt Chu Đa Trợ lóe sáng.
"Tôi không thêm, đã đủ rồi!"
Chu Giác Sơn híp mắt nhìn Tại Tư, Tại Tư mím môi, tâm tình không cao, lắc đầu, cầm ba lá bài ghép lại cùng một chỗ.
Hai bên đồng thời mở bài.
Người chia bài đưa cánh tay mở bài của Chu Đa Trợ, nhất thời khen tốt.
Ngược lại, người chia bài lật bài của Chu Giác Sơn. Một lá 9, một lá A, cuối cùng vẫn là một lá A.
Chu Đa Trợ cười lớn, "Đã 20 điểm mà anh vẫn có dũng khí thêm, anh cái này hai lá A..."
Hắn ta nói nói, sắc mặt chợt biến.
Chu Đa Trợ ngã ngồi về trên ghế, ánh mắt dại ra, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy.
Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, dùng hai ngón tay thon dài cầm lá bài A trong ba lá bài cuối cùng, "Chu doanh trưởng, theo tôi được biết, trong trò chơi là 21 điểm, A vừa rồi có thể là 11 điểm, cũng có thể là 1 điểm đúng không?"
Anh đoạt được cũng không phải là 31 điểm, cũng không phải là 11 điểm, mà là vừa vặn 21 điểm.
"Vậy 2 tỷ Kyat làm phiền anh trong vòng ba ngày gửi tới tài khoản của tôi, nếu không thì anh đưa cho tôi nhà ở, xe và tiền tiết kiệm của anh, còn có toàn bộ tiền lương nửa đời sau của anh đều thuộc về tôi."
Tình cảnh đảo ngược, quần chúng vây xem nhất thời luôn miệng khen hay, tiếng vỗ tay không ngừng.
Chu Giác Sơn và Tại Tư nắm tay nhau rời đi, Chu Đa Trợ sửng sốt một hồi, con mắt sáng lên, chợt lao ra khỏi đám người đuổi theo.
Thang máy vừa đến, hai người chân trước vừa bước vào trong, Chu Đa Trợ theo sau chạy tới, lấy cánh tay chặn cửa thang máy, "Chu đoàn trưởng, Chu đoàn trưởng... Là tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi van cầu anh, anh đại nhân đại lượng! Anh tha cho tôi một con đường sống! Mọi người tốt xấu gì cũng quen biết nhau!"
Hai tỷ, hắn ta chỉ là một doanh trưởng nho nhỏ, tiền lương ở Bắc Shan lại ít, hắn ta lại thích đánh bạc...
Nhiều tiền như vậy, cả đời này hắn ta cũng không trả nổi...
Chu Giác Sơn không thèm nể mặt, hai tay để trong túi quần, vẻ mặt không chút thay đổi, làm như không nghe thấy.
Chu Đa Trợ nhìn nhìn Tại Tư, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Du tiểu thư, cô giúp tôi một chút? Tôi van cầu cô giúp tôi một chút... Tôi biết cô có tấm lòng bồ tát!"
Tại Tư đi xa một chút, nhìn không chớp mắt, "Muốn để tôi giúp anh, vậy anh cũng cần phải có chút lòng thành..."
"Vâng! Cô nói đi, điều kiện tùy cô, cô nói cho tôi biết rốt cuộc là nên làm gì bây giờ!"
Không đợi Tại Tư mở miệng, Chu Đa Trợ đã bắt đầu dập đầu, dập đầu khiến sàn thang máy kêu bang bang.
Tại Tư liếc nhìn hắn ta một cái, "Chúng tôi không cần cái này."
"Vậy cô muốn cái gì..." Lúc này Chu Đa Trợ thua hết sạch, hắn ta cũng không dám nói gì.
Ánh mắt Tại Tư sáng lên, ngẩng đầu, nhìn sang Chu Giác Sơn.
Cô rũ mí mắt, bật cười, "Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng. Chu doanh trưởng, rốt cuộc anh để chúng tôi đợi đến khi nào mới có thể chân chính nhìn thấy Bang Mạt tư lệnh của Bắc Shan đây?"
...
Lời tác giả: Nga ~~~ đánh bạc có hại cho sức khỏe.