*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Hôm sau, xung quanh đều yên tĩnh, mặt trời như thường lệ mọc lên ở phía bắc Myanmar, chim chóc còn ngủ say ở đầu cành cây, sắc trời khó khăn lắm mới lộ ra một chút trắng như bụng cá.
Sáng sớm quân đội đã lên đường.
Đến xế trưa thì về đến quân khu bang Nam Shan.
Ở đây vẫn là bộ dáng như cũ. Quân khu rộng lớn như vậy ẩn giấu ở trong khe núi, xung quanh là rừng nguyên sinh xanh tươi vô tận, một con sông dài chảy từ bắc xuống nam chia nội bộ quân khu thành hai phần, tiến có thể công, lui có thể thủ, vị trí địa lý cực kỳ đẹp.
Xe jeep màu lục dừng ở gara. Chu Giác Sơn xuống xe, ra lệnh cho toàn thể binh lính bị thương ở lại quân khu, một nhóm binh lính tinh nhuệ lập tức bổ sung. Sau đó, hắn mang theo vài sĩ quan đi vào thảo luận cùng bộ trưởng Ngô Tứ Dân, cho những người còn lại không đến bốn mươi phút để chỉnh đốn và nghỉ ngơi.
Tại Tư chậm rãi xuống xe, Khang tẩu qua bên đây đỡ cô.
"Không cần đâu."
Vết thương của cô cũng ổn rồi.
Khang tẩu giả bộ không vui. Tại Tư vừa nãy nói là tiếng Myanmar, mặc dù phát âm không chuẩn lắm nhưng cẩn thận nghe thì vẫn có thể hiểu được, "Tiểu thư, cô vẫn nên chú ý nhiều một chút. Các bác sĩ cũng phải đi theo Chu trưởng quan đến thôn Leng Ngock và thôn Naung Kyo, vạn nhất quân đội vừa đi mà vết thương của cô lại xảy ra vấn đề thì tôi chỉ có thể tìm cho cô ít thuốc hạ sốt thôi, cũng không có cách nào khác để giúp cô."
Tại Tư mỉm cười, cô biết rõ.
Khang tẩu dẫn Tại Tư về nhà, Tại Tư ngồi cũng không được nằm cũng không xong, cô suy nghĩ một chút, đứng dậy mở tủ quần áo, thu thập mấy bộ quần áo cho Chu Giác Sơn để hắn có thể thay đổi.
Chuyến đi Kachin vừa rồi, vốn kế hoạch chỉ là ba ngày, kết quả lại đột nhiên xuất hiện việc ngoài ý muốn, cuối cùng chuyến đi kéo dài gần hai mươi ngày... Trên chiến trường có rất nhiều biến số, ai cũng không nói trước được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không biết chuyến đi lần này của Chu Giác Sơn đến lúc nào mới có thể trở về...
Nếu hắn nhất định phải đi thì cô cũng không ngăn được.
Nếu hắn nói gì cũng không chịu mang cô cùng đi thì cô cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp...
Đang suy nghĩ, Chu Giác Sơn đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông tháo bao súng xuống, cởi bộ quần áo cũ trên người, cầm lên một bộ quần áo Tại Tư vừa mới chuẩn bị và một cái khăn lông, thuận tay khoác lên trên vai, xoay người đi vào phòng tắm để thay.
Chu Giác Sơn rất cảnh giác, chỉ có lúc đang ngủ và thay quần áo đi tắm thì hắn mới tháo súng xuống...
Tại Tư liếc nhìn bao súng trên bàn.
Kỳ thật cô có một việc vẫn luôn gạt hắn chưa nói --- thời điểm cô bán đi cái máy giám sát lỗ kim kia, cô không chỉ đòi người mua ba trăm nhân dân tệ, cô còn dùng sợi dây chuyền mà mình luôn đeo trên người làm vật thế chấp, muốn đổi với đối phương một cái máy định vị GPS mini [1] đã bị hỏng.
[1] Máy định vị GPS mini: theo t tìm hiểu thì máy này có thể định vị, ghi âm lén và nghe lén. Hình ảnh ở cuối chương.
Đối phương chỉ là một nông dân bình thường, mua máy giám sát là để gửi qua bưu điện cho con trai ở trong thành phố, về phần máy định vị GPS kia, là đồ vật ông ta vô tình nhặt được ở trong điền lý, có thể đổi được một sợi dây chuyền bạc tinh khiết, ông ta rất cao hứng, Tại Tư cũng rất hài lòng, sau khi cô có được máy định vị GPS đó liền sửa chữa một chút, không có vấn đề, đã có thể sử dụng rồi.
Nếu như...
Nếu như cô có thể làm chút gì đó trên bao súng của Chu Giác Sơn... Lắp máy định vị GPS mini, sau đó tự mình lại tìm một cơ hội rời khỏi quân khu, như vậy liệu cô có thể men theo dấu vết của Chu Giác Sơn, len lén đi tới khu vực mỏ Pinpet, thuận lợi cùng anh tụ họp không?
Không được.
Tại Tư rất nhanh bỏ đi cái ý niệm này.
Thứ nhất, Chu Giác Sơn quá quen thuộc với khẩu súng kia, dễ dàng lộ tẩy.
Thứ hai, súng là vũ khí quan trọng bên người, liên quan đến chuyện quan trọng, ngộ nhỡ Chu Giác Sơn thực sự vạn bất đắc dĩ đi tới tình cảnh bắt buộc phải sử dụng súng, mà bởi vì cô động tay động chân ảnh hưởng đến nổ súng hoặc độ chính xác của đường bắn, một khi ngoài ý muốn, vậy Tại Tư cô không gánh nổi hậu quả, có lẽ cô sẽ hối hận cả đời.
Thứ ba, vết thương trên người cô còn chưa hồi phục, pin của máy định vị GPS nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng trong bảy ngày, cô cũng không cho là mình trong vòng bảy ngày có thể bình phục hoàn toàn đồng thời rời khỏi nơi này.
Thứ tư, cũng chính là điểm quan trọng nhất --- trong quân khu các hạng mục giám sát giống như thiên la địa võng, không có người quen trợ giúp, chỉ dựa vào năng lực của một mình cô, cô căn bản không thể chạy thoát.
Rất nhanh, Tại Tư bỏ qua cái ý niệm này.
Cô nâng má, chân mày khẽ nhíu lại, một người ngồi ở dưới cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ những đối sách còn lại.
Chu Giác Sơn rất nhanh liền thay xong quần áo đi ra, hắn dứt khoát sửa sang lại khuy cài trên ống tay áo, đi tới trước mặt Tại Tư, cầm lấy bao súng trên bàn, tỉ mỉ kiểm tra một phen rồi mới đem bao súng đeo ở ngang hông, mặc áo khoác quân phục.
"Anh đi đây."
"Em tiễn anh."
Cô gái nhỏ vội vã đuổi kịp đến trước mặt, Chu Giác Sơn liếc mắt nhìn cô một cái. Bất đắc dĩ, lắc đầu.
"Đừng, vết thương trên người em còn chưa hồi phục, dưỡng thương cho tốt."
Tại Tư mím môi, tâm tình khó tránh khỏi mất mát, nhưng cô cũng không có thời gian rầu rĩ, dù sao chiến tranh trước mắt, thời gian hắn có thể phân cho cô xác thật là không nhiều lắm.
"Vậy anh mang cái này theo."
Cô nhìn nhìn gian phòng trống rỗng, suy tư hai giây, cúi đầu, lấy ra quyển nhật ký của mình, đưa tới.
Chu Giác Sơn nở nụ cười, "Thấy vật nhớ người?"
Tại Tư thẹn thùng, nhẹ giọng nói, "Tùy anh, muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ..."
Chu Giác Sơn gật đầu, mở quyển nhật ký ra, rút ra tấm ảnh mình ngồi trên xe tăng, đưa tới trước mặt Tại Tư, "Vậy em giữ lại cái này, nhớ kỹ phải nhớ anh."
Tại Tư mỉm cười, nhận lấy.
Tiếng quân hào [2] trầm thấp đúng lúc vang lên, cô nhỏ giọng nói với hắn một câu tạm biệt, ngay lúc sắp chia tay, Chu Giác Sơn đột nhiên cúi đầu, một tay ôm eo của cô, hôn lên môi cô.
[2] Quân hào (军号): hình ảnh ở cuối chương.
Mang cô đi, hắn không nỡ.
Không mang cô đi, hắn cũng không nỡ...
Nếu như có thể ở cùng một chỗ, ai lại muốn tách ra? Eo của Tại Tư bị Chu Giác Sơn siết chặt, người đàn ông hôn mãnh liệt, đầu lưỡi nóng rực trượt vào trong miệng của cô, dây dưa mơ hồ, tham lam chiếm lấy hơi thở thuộc về cô.
Cánh môi hồng nhuận của cô gái nhỏ bị người hôn lên vừa sưng lại vừa đau, chân của cô mềm nhũn, nhịn không được đẩy hắn ra, Chu Giác Sơn thoáng chốc rời ra.
"Anh đi đây."
"Vâng."
Giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào. Không buông hắn ra, ghé vào trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn, há miệng thở hổn hển.
Chu Giác Sơn mỉm cười, cúi mắt nhìn xuống Tại Tư, giơ một tay lên, nhẹ nhàng vén tóc mai rơi tán loạn ở bên tai cô, "Có vấn đề gì có thể bảo Khang tẩu gọi điện thoại cho anh."
"Vâng."
Cô vẫn đang học tiếng Myanmar, trao đổi với Khang tẩu không thành vấn đề. Chuyện của ba cô còn chưa giải quyết, mà cô cùng anh lại đã quen nhau [3], trong khoảng một thời gian tới chắc chắn sẽ không muốn thoát ly quan hệ với hắn.
[3] Quen nhau: ở đây tương đương với yêu nhau.
Quân hào lại một lần nữa vang lên, thời gian không còn kịp nữa rồi, Chu Giác Sơn buông Tại Tư ra, đẩy cửa phòng, bên ngoài sân, có mấy binh lính cùng đi đã lái xe jeep chuyên dụng của hắn đến trước cửa chính.
Nhóm binh lính đứng nghiêm chào, Chu Giác Sơn hơi gật đầu, hắn đi ra ngoài sân, Tại Tư kéo hắn một lần cuối cùng.
"Em có thể dùng máy tính của anh không?"
Chu Giác Sơn cúi mắt nhìn Tại Tư.
"Em sẽ không rời khỏi anh, em chỉ dùng để giết thời gian thôi."
Cô không cần thiết bị cao cấp gì cả, dựa theo phương pháp giám sát của hắn lần trước thì chỉ cần một cái máy tính xách tay là được. Trong máy vi tính kia cũng không có tư liệu gì, có thể lên mạng, nhưng mà mạng bên trong quân khu đều có quản chế, cô không liên lạc được với mạng ở nước ngoài, cô cũng sẽ không đi đại sứ quán Trung Quốc ở Myanmar để nhờ giúp đỡ, cô sẽ chờ hắn trở về, lần này cô nói là sự thật.
Quân hào lần thứ ba vang lên.
Thời gian vô cùng cấp bách.
Chu Giác Sơn mở cửa xe, lên xe, một chân hắn đã bước vào trong xe, quay đầu lại, "Anh sẽ tin em một lần cuối cùng."
Tại Tư dùng sức gật đầu.
"Thuận buồm xuôi gió."
...
Người đi, toàn bộ quân đội cũng đi.
Căn nhà sau lưng không có chủ nhân, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh như ngày trước. Hết thảy đều tốt giống như một tháng trước, không đi Kachin, cũng không có Chu Giác Sơn, trong căn nhà nhỏ chỉ có cô và Khang tẩu, hai mặt nhìn nhau, sống dựa vào nhau.
Hoàn cảnh không đổi, lòng người thay đổi.
Đối mặt với chiến tranh, mỗi người cũng chỉ là một sinh vật tồn tại cực kỳ bé nhỏ.
Bên ngoài quân khu âm thanh của chiến tranh xảy ra mỗi ngày, tiếng bom nổ bên tai không dứt. Tại Tư buồn bã ngồi ở ngưỡng cửa. Trước kia cô từng sợ những thứ này, nhưng trái lại hiện nay cảm thấy có phần quen thuộc, thậm chí dần dần cảm thấy thản nhiên.
Dù sao, ngay cả Chu Giác Sơn cũng gánh vác rất nhiều thân bất do kỷ [4], cô cần gì phải sợ sệt về vấn đề này. Cô chỉ là một hạt bụi trong cuộc nội chiến vài thập niên của Myanmar, bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới, dù cho lao vào chiến tranh như con thiêu thân, cũng chỉ là một mạng liều chết mà thôi. Còn chân chính cảm thấy sợ hãi khi đối diện với chiến tranh là những người như Chu Giác Sơn, trong tay hắn nắm tính mạng của hàng triệu người, rút dây động rừng, hầu như mỗi lần hắn đưa ra một quyết định, đều sẽ có người vì thế mà bỏ mạng, hắn nói mỗi một câu nói của hắn đều là đang cứu người và giết người.
[4] Thân bất do kỷ: phải làm những việc mà trong thâm tâm mình không mong muốn.
Khang tẩu từ trong nhà đi ra, mở ô che cho Tại Tư.
"Phơi nắng nhiều rồi, vào nhà đi."
Tại Tư gật đầu, vịn vào cánh cửa đứng lên. Cô đi lên tầng hai, nhìn hành lý Chu Giác Sơn lưu lại, khom lưng, từ bên trong lấy ra một cái máy tính xách tay màu kim loại [5].
[5] Màu kim loại (金属色): hình ảnh ở cuối chương.
Không có mật khẩu, bởi vì bên trong thực sự không có gì cả, Khang tẩu không biết máy vi tính là gì, bà ló đầu nhìn một chút, lại cảm thấy không có ý nghĩa, bà thu gọn cái ô lại, đi xuống dưới tầng nấu cơm.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tại Tư.
Có vết xe đổ lần trước, Tại Tư không vội vàng nghỉ ngơi, cô cẩn thận kiểm tra phòng ngủ một lần, xác nhận trong phòng không có máy giám sát, lúc này mới cởi váy xuống, lấy ra một cái một cái hộp đen nhỏ từ trong áo lót.
Cái này chính là máy định vị GPS mini mà cô đã sửa xong.
Chẳng qua trên người cô chỉ là một nửa trong đó, một nửa kia nhỏ hơn bị cô giấu ở trong bìa của quyển nhật ký mà cô đưa cho Chu Giác Sơn, còn có một linh kiện nhỏ có tác dụng như một con chip, lúc đang tạm biệt Chu Giác Sơn bị cô dán vào cổ áo phía sau của hắn.
Máy vi tính kết nối mạng lưới, Tại Tư mở cái hộp đen nhỏ ra, cắm đầu có cổng USB vào ổ cắm của máy tính.
Mặt sau của quyển nhật ký trong tay Chu Giác Sơn lóe ra tia sáng.
Máy vi tính biểu thị: Xác định vị trí thành công.
Tại Tư khẽ hừ một tiếng, vén chăn lên, an nhàn nằm ở trên giường.
"Không mang người ta đi?"
Vậy thì mỗi ngày cô đều nghe lén hắn nói chuyện.
***
[1] Máy định vị GPS mini
[2] Quân hào
[5] Màu kim loại