Edit: Dương
***
Đêm khuya, khắp nơi ngủ say, cây cối đang vẫy gọi sinh mệnh mới, nước chảy róc rách từ trên đỉnh núi xuống phía dưới, trăng sáng ít sao, đêm dài dằng dặc phủ xuống nóc nhà và trên ngọn cây, gió thu không an phận vô cùng khuấy động, vài lần lung lay như muốn ngã xuống.
Miêu Luân hì hục hì hục chạy lên tầng trên.
"Đoàn trưởng, là cái này sao?"
Vóc người Miêu Luân vốn là hơi mập, hơn nữa khí hậu ở Myanmar quanh năm nóng bức, ban đêm cũng không mát mẻ, mới chạy được hai bước thì hắn ta đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập.
Chu Giác Sơn đứng lặng hồi lâu ở cạnh cửa, thuận tay lật hai trang.
Hắn vẫn đứng im, lông mày nhíu lại, giống như nửa gò thành lũy dựng thẳng ở nơi này.
"Khoảng 10 giờ sáng ngày 4 tháng 3 năm 2003, hai nghìn binh lính lục quân của quân đội bang Nam Shan dưới sự yểm trợ hỏa lực của nhiều máy bay chiến đấu và trực thăng vũ trang cùng pháo hạng nặng như 105, 120, v.v... đột nhiên phát động tấn công mạnh mẽ về phía cứ điểm tiểu đoàn [1] 18 của quân đội độc lập Kachin trong chiến khu [2] Ngõa Bang [3]. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức..."
[1] Tiểu đoàn: bên Trung mỗi tiểu đoàn có khoảng 500 - 600 người.
[2] Chiến khu: tương tự với quân khu (đã giải thích ở chương 1).
[3] Ngõa Bang (Bang Wa): là một nhà nước không được công nhận tại Myanmar và khu vực do thể chế này kiểm soát nay được xếp chính thức vào Khu đặc biệt Wa 2 ở phía bắc bang Shan.
"Khoảng 5 giờ chiều ngày 22 tháng 4 năm 2004, quân đội bang Nam Shan đột nhiên xuất động ba tiểu đoàn, tấn công trận địa Kachin xung quanh trung tâm vùng núi phía nam, hai bên giao chiến kịch liệt. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức..."
"Khoảng 8 giờ sáng ngày 7 tháng 6 năm 2005, trung đoàn 63 của quân đội bang Nam Shan tập kích tiểu đoàn 26 của quân đội độc lập Kachin ở địa khu La Phổ, cùng ngày hôm đó, có ít nhất năm tiểu đoàn bộ binh đồng thời tham dự lần tấn công này. Tổng chỉ huy Hồ Nhất Đức..."
Miêu Luân không biết tiếng Trung, thò đầu nhìn một chút.
"Đoàn trưởng, đúng hay không?"
"Ừ."
Chu Giác Sơn nhíu mày, bỗng nhiên khép lại quyển nhật ký, hắn bảo Miêu Luân rời đi, đóng cửa, xoay người đi đến gian phòng ở tầng hai.
Không nghĩ đến quyển nhật ký này hữu dụng hơn so với hắn tưởng tượng.
Mặc dù từ trong nét chữ non nớt có thể cảm nhận được người ghi chép quyển nhật ký này khi đó vẫn còn nhỏ tuổi, chưa có năng lực phân biệt đúng sai thật giả, thế nhưng cũng may ghi chép cơ bản toàn diện, một ít sự kiện chiến tranh thuật lại cũng coi như chuẩn xác tường tận.
Với ý nghĩ này, hắn không thể không nghĩ đến một vấn đề rất rắc rối còn tồn tại đất nước mà hắn đang ở --- thật ra sự lạc hậu của Myanmar không chỉ thể hiện trên phương diện phát triển kinh tế, mà còn trên phương diện văn hóa, chế độ và quản lý. Ở đây không coi trọng ghi chép văn tự, không coi trọng lịch sử, không coi trọng luật pháp, càng không hiểu được cái gì gọi là nhập thông tin hoặc lưu trữ hồ sơ cùng truy xuất.
Hắn muốn tìm một phần tài liệu ghi chép về những việc làm trước đây của Hồ Nhất Đức ở trong quân kho [4] cũng như mò kim đáy biển, mà bây giờ quyển nhật ký trước mắt nhìn như rất tầm thường, nhưng thật ra vừa vặn giúp hắn một cái đại ân.
[4] Quân kho: là nơi cất giữ những công văn, tiền tài vật chất, vũ khí, v.v... của quân đội.
Trên tầng, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Người phụ nữ trên giường vẫn còn ngủ say.
Chu Giác Sơn đi tới, sải bước qua ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cô. Hắn đặt hai khuỷu tay lên đầu gối, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dùng đầu ngón tay tùy ý gảy gảy trang giấy cũ màu.
Không phải là kẻ mù đều có thể nhìn ra được, quyển nhật ký này đã lâu năm, cũ thành như thế này, chứng minh cô không hề nói dối.
Đang lúc suy nghĩ, hắn cúi đầu, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá.
Gió đêm thổi lất phất, hắn ngồi trầm tĩnh, dùng hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá dài mảnh, một tay đẩy ra cái nắp bật lửa, đem tới gần điếu thuốc lá, trong giây lát, ánh lửa đỏ thắm chiếu sáng hơn nửa khuôn mặt hắn, ban đêm bóng cảnh vật chập chờn, hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói trắng nhạt.
"Xin lỗi."
Không ngoài dự liệu, trả lời hắn là một mảnh yên tĩnh buồn tẻ nhạt nhẽo.
Tại Tư vẫn không nhúc nhích, ngủ rất sâu, hình như cả người cô đều mỏi mệt, lúc ngủ, chân mày vẫn còn nhíu chặt ở một chỗ.
Chu Giác Sơn quay đầu lại, nhìn cô có chút không đành lòng. Sinh sống trong điều kiện như vậy, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, một đêm này hình như đã là trạng thái bình tĩnh tốt nhất rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, cầm quyển nhật ký lên, để lại phòng ngủ lớn cho một mình Tại Tư.
... Tiếng giày quân dụng chậm rãi bước xuống, thức tỉnh một loạt lính gác đang mê man.
"Đoàn trưởng..."
"Mọi người ngủ đi."
Hắn bước rất nhanh, sải bước xuống cầu thang, trước mặt là con đường dẫn lối vào cửa thôn, hắn đi dọc theo con đường, bên đường vốn là một loạt phòng nhỏ tối đen nhưng rất nhanh liền sáng lên.
Ánh sáng của đen pin cầm tay chính là đèn đường, hắn vẩy nhẹ điếu thuốc lá trong tay, tàn thuốc rơi xuống dọc theo bên đường, không lâu lắm, hơn trăm đèn pin điện áp cao xuất hiện chiếu sáng ở cửa sổ, Chu Giác Sơn không để tâm, rất nhanh quẹo vào một lán trúc cũ nát.
Trong lán trúc đều là binh lính bị thương, một đám người trông thấy hắn đều kinh hãi.
Chu Giác Sơn làm như không thấy, vứt bỏ điếu thuốc, tìm một chỗ coi như sạch sẽ nằm xuống.
Gối đầu lên cánh tay của mình.
Nhắm mắt, ngủ.
Hôm sau, sáng sớm tỉnh lại.
Không khí ở vùng nông thôn trong lành, trong khe núi tràn ngập một tầng sương rất mỏng, Tại Tư mơ màng tỉnh dậy, thấp thoáng thấy được một thân ảnh rất là quen thuộc.
Tóc ngắn, thân hình hơi mập...
"Khang tẩu?"
"Ơ kìa! Tại Tư tiểu thư! Cô đã tỉnh! Tôi nghe nói tay cô bị thương, thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
Một bàn thức ăn vừa mới dọn xong, Khang tẩu thấy cô thức dậy, lập tức vui vẻ xán lại gần, bà ấy bưng lên một chậu nước sạch cùng vài viên thuốc qua đây, không nói hai lời liền tháo băng gạc trên tay Tại Tư.
Tại Tư ngơ ngẩn, lông mày hơi nhíu lại, còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa, một thân ảnh gầy gò chống một cây nạng, đưa lưng về phía hai người, cúi đầu, phiên dịch giúp Tại Tư và Khang tẩu.
"She arrived this morning."
(Bà ấy mới đến sáng nay.)
Tại Tư nhìn lại, ánh mắt sáng lên, hóa ra là Thang Văn...
"Why?"
(Tại sao Khang tẩu lại đến?)
Tại Tư nghĩ thầm, bọn họ không phải là đợi thêm hai ngày nữa sẽ trở về quân khu bang Nam Shan sao? Bây giờ để cho Khang tẩu qua đây... vậy đi lại sẽ thêm phiền phức.
Thang Văn mím môi, đứng thẳng nhún vai, "Cô phải hỏi đoàn trưởng của chúng tôi."
"Là Chu Giác Sơn để dì ấy tới?"
"Ừ, Khang tẩu là thủ tịch bộ trưởng quân khu sắp xếp cho đoàn trưởng, ở quân khu bang Nam Shan, ngoại trừ bộ trưởng và bản thân đoàn trưởng, không ai có thể sai khiến điều động được bà ấy." Mặc dù thân phận của Thang Văn là một quân nhân, nhưng nói lý ra hắn ta cũng phải khách khí với Khang tẩu hai phần.
"..."
Tại Tư gật đầu, như có điều suy nghĩ... cô lại liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, đối phương nhẹ nhàng, cẩn thận giúp cô tháo băng gạc trong lòng bàn tay.
Cô mỉm cười, "Khang tẩu..."
"Dạ?" Biết một thời gian, Khang tẩu đã có thể nghe hiểu Tại Tư gọi tên của bà.
(Về cách xưng hô của Khang tẩu với Tại Tư, bà ấy từ trước vẫn xưng hô với Tại Tư là 小姐 (tiểu thư), cách xưng hô tôn trọng, với lại bà ấy luôn nghĩ mình là người giúp việc, nên ở câu trên khi Tại Tư gọi bà thì mình để là "Dạ.")
Khang tẩu cúi đầu, chăm chú tinh thần tháo băng gạc.
Tại Tư nghĩ một chút, đụng vào bả vai của bà ấy, khoa tay múa chân, cố gắng giao tiếp với Khang tẩu, "Chu Giác Sơn bảo dì qua đây vì chuyện gì à?"
Khang tẩu không hiểu, quay đầu lại nhìn Thang Văn.
Ngay sau đó, hai người kia lại dùng tiếng Myanmar đối thoại một phen...
Tại Tư nghe hiểu, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, để diễn kịch như thật, cô vẫn phải giả vờ không hiểu, đến khi Thang Văn giúp cô phiên dịch toàn bộ, sẽ giả vờ đột nhiên hiểu ra.
"Cô, cô..."
Vẻ mặt Khang tẩu thành thật, một người hăng hái khoa tay múa chân, dùng ngón tay chỉ vào Tại Tư.
"Ở đây điều kiện gian khổ, đoàn trưởng của chúng tôi gọi bà ấy qua đây để chiếu cố cô."
Lúc Thang Văn dùng tiếng Anh phiên dịch cho Tại Tư, còn tận lực nhấn mạnh, là "Đến rạng sáng hôm nay Chu đoàn trưởng mới đưa ra quyết định".
"Ừ... Như thế à..."
Sóng mắt Tại Tư khẽ động.
Thang Văn tiếp tục nói, "Tôi cũng bị đoàn trưởng gọi tới, đoàn trưởng sợ hai người không thể hiểu nhau, không có cách nào nói chuyện với nhau, cho nên mới để tôi tới làm người thông dịch."
"Ừ."
Tại Tư gật đầu.
Cô mấp máy môi, không hiểu sao có chút buồn cười.
Trong đầu vẫn còn thấp thoáng hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua Chu Giác Sơn và cô đã giằng co không ai nhường ai, tối hôm qua hắn không trở về, cô còn tưởng cơn giận của hắn còn chưa tan, nhìn như vậy xem ra... Hắn chắc là đã lấy được nhật ký của cô, cho nên đã nguôi giận rồi...
Phái một người giúp việc tới chiếu cố cô, lại phái thêm một người ngang tầm tuổi cô phụ trách nói chuyện phiếm với cô, đãi ngộ đột nhiên thay đổi như này có phải có chút quá tốt không...
"Vậy, Chu đoàn trưởng của các cậu đâu?"
Cô có nên cảm ơn hắn không...
"Ngài ấy đi Kachin rồi."
"Anh ta đi Kachin rồi?!!"
Tại Tư khẩn trương lập tức từ trên giường đứng dậy, đầu đụng phải xà nhà, đau đến mức không chịu được, nhưng cô cũng chưa kịp lên tiếng, vội vàng mang giày, chạy đến trước mặt Thang Văn.
"Chuyện gì xảy ra? Cậu nói là sự thật? Anh ta làm sao lại đi Kachin?"
Lúc nào quyết định? Làm sao lại hạ quyết định này? Chu Giác Sơn không phải không biết ở đó có bẫy... Hắn không phải đã nói đợi đến khi nhóm binh lính bị thương tốt hơn thì sẽ quay về quân khu bang Nam Shan, không đi Kachin nữa sao... Đổi lại là lập trường của Hồ Nhất Đức, lần đầu tiên không thành công diệt trừ hắn, vậy bây giờ chẳng phải là lại càng thêm mong muốn tiễn hắn lên đường quy thiên sao? Tại Tư không hiểu... vì sao hắn còn muốn đi Kachin? Vạn nhất dọc đường đi lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, lẽ nào hắn thực sự tự tin như vậy, tin chắc bản thân mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Thang Văn đi đứng bất tiện, đứng dựa vào cánh cửa, nhưng thật ra rất trấn định, "Hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đây là nhiệm vụ của đoàn trưởng."
Hắn ta bị thương, không thể đi được, không thì hắn ta nhất định cũng sẽ đi theo.
"..."
Tại Tư buồn bã, chậm rãi gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, "Vậy... vậy vì sao anh ta không nói trước một tiếng?"
Một việc lớn như vậy, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng, làm sao có thể nói đi là đi ngay chứ?
Không nói được nguyên nhân vì sao cô lại lo lắng cho hắn như vậy, vì sao cô phải sợ chuyến đi này của hắn không về được chứ...
Thang Văn nở nụ cười, "Ngài ấy nói rồi, thông báo hả, tất cả mọi người trong thôn trại đều biết."
"Mọi người đều biết?" Tại Tư quay đầu nhìn Khang tẩu.
Thang Văn phiên dịch một chút, Khang tẩu gật đầu liên tiếp, "Ừ, tôi biết." Lúc rạng sáng đến thì biết.
"..."
Tại Tư cắn môi, có chút không cam lòng ngồi ở trên ghế gỗ cạnh cửa.
Vẻ mặt Thang Văn đần ra, cười bổ sung, "Ngay cả trẻ con thôn bên cạnh cũng đều biết ý chứ!"
"..."
***
Lời tác giả:
Một cô gái nào đó nghẹn họng, bực mình, vẻ mặt ủy khuất kéo cánh hoa: tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết...