Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Cuối thu, chạng vạng.

Du Tại Tư ra bên ngoài thôn múc nước, may mắn tránh thoát một trận nổ oanh tạc.

Một quả mìn K413 lăn đến, cách chỗ cô đang đứng không đến 40 mét, cô ngay lập tức nằm xuống, ôm chặt đầu, không đến nửa giây, quả mìn nổ tung, mảnh vụn và bi thép bắn tung tóe làm cho thùng nước cô bỏ quên ở phía xa bị đánh nát thành cái sàng.

Khói lửa mù mịt...

Cô ngẩng đầu nhìn lại, thôn trại trước mắt mình đặt chân, bây giờ chiến hỏa bay tán loạn trong không trung, than khóc khắp nơi, theo từng tiếng nổ vang dội, cô nhìn thấy nhà kho tích trữ bột mì ở cửa thôn bị dẫn lửa, bột mì dễ cháy dễ nổ, thế lửa lan tràn rất nhanh, Tại Tư chính mắt nhìn thấy, rất nhiều thôn dân đang chạy trối chết cũng không phải bị bom mìn nổ chết, mà bị hỏa hoạn thiêu sống...

Cô không có xe, không chạy được xa.

Quân vũ trang của dân tộc thiểu số ở Myanmar rất nhanh đã chạy đến, những binh lính kia mỗi người mang một cây súng kiểu mới, khuôn mặt dữ tợn, kiểm tra xem xung quanh thôn trại có còn người sống hay không.

Thây phơi khắp nơi...

Tại Tư không nhịn được liền rơi lệ, cô che miệng thật chặt không dám lên tiếng. Đột nhiên, một cây súng lạnh như băng chọc vào sau gáy Tại Tư.

"Chỗ này còn có một người."

"..."

Tại Tư thoáng chốc ngơ ngẩn.

Đó là một câu nói tiếng Myanmar rõ ràng và đầy hung hăng. Cô đã nhìn thấy cuộc chiến thì cũng giống như đã tham gia vào cuộc chiến, những binh lính này sẽ không giữ lại người sống.

"Có điều dáng dấp cũng rất xinh đẹp."

Binh lính kia nở nụ cười hèn hạ, đột nhiên thu hồi cây súng.

Hắn ta ngang ngược kéo cổ tay Tại Tư, một mạch kéo đến trên xe quân dụng, Tại Tư liều mạng giãy dụa, hai bắp chân nhẵn bóng bị cỏ dại ven đường và đá vụn vạch ra từng vết thương.

Địa phương hoang dã đơn sơ, hiếm khi gặp được một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, những binh lính này đều là quân vũ trang của dân tộc thiểu số ở Myanmar. Quanh năm Myanmar đều xảy ra nội chiến, bắt đầu từ những năm 1960, đến nay chiến tranh chưa từng dừng lại. Myanmar vô cùng nghèo túng, lạc hậu, nội bộ quân vũ trang của dân tộc thiểu số thì ngư long hỗn tạp [1], trong suốt thời gian qua thì đại bộ phận bọn họ đều coi thường pháp luật chính phủ ban hành, trong khu giao chiến xuất hiện phụ nữ thì chính là - vật tư công cộng bổ sung cho quân nhu [2].

[1] Ngư long hỗn tạp: tốt xấu lẫn lộn, không phân biệt được.

[2] Quân nhu: những thứ cần thiết cho đời sống của quân đội, ví dụ như lương thực, quần áo...

...

Thừa dịp binh lính không để ý, Tại Tư cắn hai ngụm ở trên tay đối phương.

"Thảo [3]! Chán sống?!"

[3] Thảo (艹): là một từ ngữ được dùng phổ biến trên internet, cùng với các từ "草" [cǎo] (thảo), "操" [cāo] (thao/fuck), là những từ không văn minh, biểu thị vô cùng tức giận nhưng bất lực, có ám chỉ về tình dục.

Người binh lính kia liền kéo mạnh mái tóc dài của cô, tát vào mặt cô, Tại Tư ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt trắng nhợt, đầu óc cũng choáng váng.

"..."

Cô bị ném vào băng ghế sau của xe quân dụng, mười mấy binh lính vây quanh, những người đàn ông kia xoa tay, liếm môi, trong ánh mắt đều hiện rõ vẻ nguy hiểm quỷ dị.

Tại Tư không nhịn được liền rơi lệ, khu vực chiến tranh, mạng người rẻ mạt như kiến hôi, cô thực sự không biết mình còn có thể làm những gì.

Tên lính kia túm lấy cô, ném súng xuống, cởi dây thắt lưng, cưỡi trên người cô, hai tay dùng sức kéo, thô bạo lột ra áo khoác của cô.

Đối mặt với một xe đàn ông vũ trang đầy đủ, Tại Tư khóc không thành tiếng.

"Đợi một chút."

Phía sau đột nhiên có người kéo tay tên lính kia.

Tên lính kia tựa như không nghe thấy, tiếp tục cởi dây thắt lưng. Người nọ ở sau lưng vẻ mặt nghiêm túc, vội vã ngăn cản đồng bọn của mình, nhìn thấy hắn ta còn cứng rắn muốn tiếp tục, dưới tình thế cấp bách, không có cách nào khác đành đấm một quyền.

"Mày bình tĩnh một chút! Mau nhìn đi, cô ta hình như là người Trung Quốc, còn là một bác sĩ người Trung Quốc!"

"..."

Tên lính kia bị đánh ngã xuống mặt đất, khóe miệng chảy máu, có chút sững sờ. Còn mười mấy binh lính còn lại trông thấy có người làm hỏng "chuyện tốt" cũng giơ nắm đấm lên, "Cút! Thằng mù tm [4] mày kéo cái gì đấy hả? Bác sĩ Trung Quốc nào sẽ ở khu giao chiến của Myanmar? Tiểu tử mày có phải cố tình gây sự hay không?"

[4] TMD: dùng ký hiệu phiên âm ghép lại là /t/ /m/ /d/, nghe giống "他妈的" [tā mā de] (con mẹ nó), sau này truyền bá ra còn ghép thành nhiều từ khác. TMD là một thuật ngữ phổ biến trên internet, TM là rút ngắn từ TMD.

"Tao gây sự? Bọn mày mở to hai mắt ra mà nhìn xem! Cô ta mặc áo blouse trắng! Trên áo có quốc kỳ Trung Quốc!!"

Có thịt ai lại không muốn ăn...

Tên lính bị đánh sắc mặt nặng nề, mở một chai nước, uống ừng ực ừng ực.

"..."

Ánh sáng trong xe không tốt, vài người cầm đèn pin chiếu sáng, động tác nhanh chóng xé ra một mảnh tay áo ở trên người Tại Tư - mặt bên của mảnh tay áo có thêu một lá cờ đỏ và năm ngôi sao vàng. Rất dễ nhận thấy, đây là áo blouse trắng chỉ có bác sĩ chiến trường đến từ Trung Quốc mới có thể mặc.

Mọi người trên xe đều yên tĩnh lại.

Trong buồng xe yên lặng không một tiếng động, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ánh mắt của các binh lính này nhìn Tại Tư từ từ thu liễm.

"Người phụ nữ này không thể động đến, trước tiên đưa người về, để cấp trên nhìn một chút."

"Ừm."

Các binh lính đều đồng ý. Vội vàng ngồi về ghế, không đụng chạm đến Tại Tư nữa. Có người tìm được một mảnh vải trắng, liền nhét vào miệng Tại Tư, người còn lại lấy ra một cái túi vải đen ở trong góc xe, động tác linh hoạt, trùm lên đầu Tại Tư.

...

Cảnh nội Myanmar có nhiều núi, trong xe quân dụng liên tục xóc nảy. Du Tại Tư vốn là ở nhờ tại một thôn trại gần thị trấn Loilem (*), nơi đó thuộc về khu vực tranh chấp biên giới của vài thế lực, mấy tháng gần đây, quân đội chính phủ Myanmar cùng quân đội bang Nam Shan [5] [6] và bộ đội biên phòng Pa-O [7] đều ở đây để tranh giành quyền kiểm soát thực tế của khu vực này.

[5] Shan: là một bang của Myanmar, lấy tên từ người Shan, một trong những dân tộc sống ở khu vực này. Đây là bang rộng nhất trong 14 bang và các phân chia hành chính khác của Myanmar. Trong truyện tác giả để là bang Nam Shan, ý nói phía Nam của bang Shan.

[6] Quân đội bang Nam Shan: được thành lập từ năm 1996 - nay, là một bộ phận trong lực lượng vũ trang của dân tộc thiểu số ở địa phương. Hiện nay quân đội bang Nam Shan kiểm soát được phần lớn khu vực bang Shan ở đông bắc Myanmar.

[7] Pa-O: tổ chức quốc gia Pa-O (PNO) là một đảng phái chính trị ở Myanmar, PNO quản lý khu tự quản Pa-O gồm 3 thị trấn ở phía nam bang Shan là Hopong, Hsi Hseng và Pinlaung (3 thị trấn này đều là một phần hành chính của khu Taunggyi).

Ước chừng khoảng sau hai giờ đồng hồ, cái túi vải đen được kéo lên, cô lại bị bọn họ ném vào một gian lều trúc. Hoàn cảnh chung quanh bẩn thỉu cũ nát, tối tăm mù mịt, chỉ có duy nhất một ngọn nến ánh sáng yếu ớt phác họa hai thân ảnh màu đen ở ngoài cửa.

Hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa.

Một người lạ mặt, vóc dáng hơi thấp một chút, bên hông có một con dao quân sự phủ đầy bùn nhơ, gương mặt tròn, mũi hơi lõm. Người kia thì vóc dáng cao, hơi gầy một chút, con mắt nhô ra như mắt cá vàng, chính là tên lính suýt nữa vũ nhục Tại Tư.

Ngọn nến bị dập tắt, binh lính vóc dáng cao kia một chân giẫm ở ngưỡng cửa, híp mắt quan sát, miệng hướng sang phía Tại Tư.

"Anh Miêu Luân, nữ bác sĩ này rốt cuộc thì có tác dụng gì không?"

Binh lính thấp lùn mặt tròn trầm mặc một chút, hắn ta rút ra một con dao quân sự giắt ở bên hông, dùng ngón tay thô ráp nắm lại, gõ nhẹ con dao vào lòng bàn tay bên kia.

Tại Tư len lén liếc mắt dò xét.

Bọn họ nói đều là tiếng Myanmar, ngẫu nhiên còn thêm một ít ngôn ngữ của dân tộc thiểu số, Tại Tư có học qua một chút, cô chỉ nghe hiểu chứ không biết nói, chỉ có thể nghe hiểu khoảng bảy tám phần.

Xem ra, Miêu Luân này là cấp trên của bọn họ. Thế nhưng trên bả vai hắn ta chỉ có một đường gấp khúc đậm [8], cấp bậc trung sĩ, hình như cũng không làm chủ được...

[8] Quân hàm trung sĩ: là một đường gấp khúc đậm. Hình ảnh cuối chương.

Tại Tư đoán không sai.

... Miêu Luân quả thật là lần đầu tiên gặp phải bác sĩ người Trung Quốc, cảm thấy ngạc nhiên, lại không biết làm thế nào cho tốt.

Giết? Không cần thiết, chỉ là một người phụ nữ biết chữa bệnh mà thôi, cho cô ta một khẩu súng AK, phỏng chừng cô ta cũng không biết phải lên đạn nổ súng như thế nào.

Nhưng giữ lại, đối với quân đội của bọn họ có lợi sao? Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chân dài eo thon, thiên kiều bách mị [9], một cái nhấc mắt, từ trong xương cốt tất cả đều là lẳng lơ, đưa cho ai đó, sợ rằng đều không chân thật...

[9] Thiên kiều bách mị: mềm mại quyến rũ.

Miêu Luân hơn ba mươi tuổi, hắn ta có thể bò lên vị trí hôm nay hoàn toàn dựa vào khả năng của ba vợ, hắn ta biết rõ mọi mánh khóe trong khu vực quân sự này, chuyện liên quan đến tiền đồ, hắn ta không dám đùa với lửa... Nếu không, chính hắn ta giữ lại người phụ nữ này ngược lại cũng không tệ.

Trong giây lát, trong đầu hắn ta đột nhiên nhớ tới một người.

À, đúng rồi.

"Chu đoàn trưởng [10] đâu?"

[10] Đoàn trưởng (团长): là chức vụ chỉ huy cao nhất của một trung đoàn trong quân đội, thường do sĩ quan cấp trung tá hoặc thượng tá đảm nhiệm. Mỗi trung đoàn có khoảng từ 1000 đến 3000 người. (Tương đương với chức vụ Trung đoàn trưởng ở nước ta)

"Hình như đi thi hành nhiệm vụ còn chưa trở lại." Binh lính khẽ run, trí nhớ cũng không rõ ràng lắm. Trong chớp mắt liền móc điện thoại di động ở trong túi ra, "Nếu không thì bây giờ em gọi điện thoại hỏi một chút?"

"Chậm đã..."

Miêu Luân nở nụ cười, dùng mũi dao gõ một cái vào cổ tay binh lính kia.

Có liên quan đến chuyện tình của Chu Giác Sơn, bên trong quân khu [11] luôn luôn cẩn thận từng li từng tí.

[11] Quân khu: là một tổ chức trong quân đội có trách nhiệm bảo vệ một lãnh thổ nhất định trong một quốc gia. (Hiện nay Myanmar có 13 quân khu)

Vị trưởng quan này từ bên trên phái đến, năm nay chưa đầy ba mươi tuổi, tuổi quân đã mười một năm, nguyên nhân bởi vì thân phận đặc biệt, vượt cấp đến cấp bậc Thượng tá [12], hưởng thụ đãi ngộ chức vụ đoàn trưởng. Người này ngây người ở quân khu bang Nam Shan không tới ba tháng, hành tung luôn luôn thần bí, thường độc lai độc vãng [13], rất ít giao thiệp với người ngoài.

[12] Thượng tá: là cấp sĩ quan cao hơn trung tá và thấp hơn đại tá.

[13] Độc lai độc vãng: ít hoạt động cùng với đội ngũ, là một loại xử sự vô cùng độc lập, thích hoạt động một mình.

Nghe đồn rằng, anh ta không phải là người Myanmar, nhưng khuôn mặt anh ta là người châu Á, tinh thông sáu loại ngôn ngữ, thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự quyết đoán, ngay cả thủ tịch bộ trưởng [14] bang Nam Shan cũng phải cho anh ta ba phần mặt mũi, người trong quân khu không ai không phục không sợ anh ta, ngẫu nhiên liếc nhìn anh ta, cũng không khỏi cảm thấy mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng.

[14] Thủ tịch bộ trưởng (首席部长 - chief minister): trong tiếng Việt gọi là <Thủ hiến>, là một chức danh đứng đầu hành pháp tại một cơ quan địa phương. Chức danh này được sử dụng nhiều ở các quốc gia chịu ảnh hưởng của hệ thống chính trị Anh quốc (Trước đây Myanmar đã từng là thuộc địa của Anh).

"Điện thoại của đoàn trưởng sao mày có thể tùy tiện gọi? Tiểu tử mày... chờ Chu đoàn trưởng trở về thì nói ở trước mặt! Gấp cái gì? Thật là..."

Trong câu nói của Miêu Luân có hàm ý.

Hắn ta xoa cằm cười nguy hiểm.

Nơi này là quân khu bang Nam Shan, bên trong quân khu này còn có ai không biết bên người Chu Giác Sơn thiếu phụ nữ?

Quốc gia Myanmar này phổ biến chế độ một chồng nhiều vợ, phụ nữ là tài sản tư hữu [15] của đàn ông, nam giới đến tuổi kết hôn, thì nên sớm lấy vợ sinh con.

[15] Tài sản tư hữu: là tài sản thuộc quyền sở hữu cá nhân.

Nhưng Chu Giác Sơn rõ ràng không giống với bọn họ, từ tác phong sinh hoạt của người này cho thấy, anh ta cũng không giống một người Myanmar. Nhưng là đàn ông thì chung quy vẫn có một nhu cầu cơ bản, này không phải, trước kia bọn họ từng tặng anh ta một người phụ nữ Myanmar nhưng anh ta cũng không nhìn thuận mắt. Như vậy đợi anh ta trở về, bọn họ sẽ đưa người phụ nữ ngoại quốc này cho anh ta...

Binh lính kia đã hiểu, sau đó cười xấu xa, "Anh, vậy vạn nhất... Chu đoàn trưởng ngài ấy vẫn chướng mắt thì làm sao bây giờ?"

Miêu Luân cười nhạo, liếc nhìn binh lính kia một cái.

Thì sau đó còn có phó đoàn trưởng, liên trưởng [16]... "Vậy cũng không đến lượt mày!"

[16] Liên trưởng: là chức vụ chỉ huy cao nhất của một biên chế trong quân đội, thường do sĩ quan cấp thượng úy hoặc trung úy đảm nhiệm. Một liên đội có khoảng 100 người. (Tương đương với chức vụ Đại đội trưởng ở nước ta)

...

Đêm càng khuya, Chu Giác Sơn mới từ tiền tuyến trở về, ngày hôm nay xung quanh bang Shan không sai biệt lắm lại có thêm vài địa điểm bị ném bom, hắn đi đôi giày quân dụng màu đen như mực, từ trên xe jeep nhảy xuống, bên hông có đeo một khẩu súng ngắn 92G làm bằng thép không gỉ, đi thẳng đến cửa nhà Miêu Luân.

Cửa phòng đóng chặt bị một cước đá văng.

Vành mắt Chu Giác Sơn muốn nứt ra, từ trên cao nhìn xuống, thoáng chốc móc ra khẩu súng, đặt trên huyệt thái dương của Miêu Luân.

"Nói! Ai tm cho mày nổ khu vực tranh chấp của thị trấn Loilem!!"

... Toàn bộ binh lính trong phòng đều sợ đến choáng váng.

Trên trán Miêu Luân mồ hôi đổ ào ào, sắc mặt trắng bệch, con ngươi nhanh chóng đảo đi đảo lại, "Chu, Chu đoàn trưởng, này này này, chuyện này không liên quan đến tôi mà... Tất cả đều là ý của tướng quân Hồ Nhất Đức! Chúng tôi cũng đều là nghe lệnh làm việc thôi!"

Không có mệnh lệnh của cấp trên, gặp phải loại hành động quân sự như thế này, cho dù... cho hắn ta một vạn lá gan thì hắn ta cũng không dám làm.

Chu Giác Sơn híp mắt, thu hồi 92G hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn bấm số điện thoại của Hồ Nhất Đức, điện thoại thông nhưng không có ai nghe máy, người đàn ông hai chân thon dài, sải bước đi trở về bên cạnh xe jeep của mình, bất ngờ giương mắt lên, đụng phải một đôi mắt trong veo như nước.

Đồng tử của Chu Giác Sơn co lại, kéo Tại Tư đang nằm trên ghế sau xe của hắn, bị bịt miệng, tay chân bị trói.

"Từ đâu tới?"

Người hắn hỏi là Miêu Luân ở sau lưng.

Miêu Luân lau mồ hôi ở sau ót, khẩn trương trả lời, "Cô ta, nhặt được ở trong khu vực tranh chấp. Là một bác sĩ tình nguyện, các anh em không biết có tác dụng gì không, thấy trên áo cô ta có quốc kỳ Trung Quốc nên đem người về."

Quân đội độc lập của dân tộc thiểu số mặc dù không quan tâm đến luật pháp của chính phủ Myanmar, nhưng vẫn luôn kính nể chính phủ Trung Quốc, ở bên trong khu giao chiến, không giết người Trung Quốc, không giết bác sĩ, đây là nhận thức khá phổ biến.

Chu Giác Sơn trầm mặc.

Mím môi, buông lỏng Tại Tư.

"Thả là được, ném ở chỗ tôi làm gì?"

Chu Giác Sơn quanh năm đóng quân ở chiến trường, đã bao nhiêu năm rồi chưa nhìn thấy phụ nữ, nội chiến ở Myanmar đã vài thập niên, quân khu của bang Nam Shan chính là... chiến trường thứ hai, phụ nữ... tuyệt đối không thích hợp xuất hiện ở nơi này.

Miêu Luân cười ngượng ngập, cúi đầu khom lưng giải thích rõ lý do, "Không cần như vậy đâu, đoàn trưởng, ngài nhìn cô ta vừa trắng lại vừa mềm, gương mặt lại đẹp, thả... rất tiếc..."

"Hơn nữa bây giờ trên người người phụ nữ này không có bất kỳ giấy chứng nhận [17] nào, chỉ cần chúng ta không thả người, cũng không có ai biết thật ra cô ta vẫn còn sống. Huống chi... cô ta còn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chúng tôi cho nổ thôn trại, đem cô ta thả ra ngoài, hơn phân nửa là sẽ tiết lộ bí mật..."

[17] Giấy chứng nhận (证件): là giấy do cơ quan có thẩm quyền cấp cho để xác nhận một sự việc. Những giấy chứng nhận thường hay gặp là CMTND, hộ chiếu, visa...

Không giết cô ta, thì đã coi như là nhân từ.

Ngay từ lúc đi trên đường, các binh lính cũng đã cẩn thận lục soát người Tại Tư. Một người phụ nữ không có tiền không có giấy chứng nhận không có thiết bị liên lạc, cho dù thật sự thả cô ta ra, ở trong rừng sâu núi thẳm này, một mình cô ta cũng không sống nổi.

Phụ nữ thôi, càng nhiều càng tốt... Miêu Luân suy nghĩ thay vì để cô ta bị hổ sói ăn thịt, chi bằng lưu lại bên trong quân khu này, thỉnh thoảng có thể liếm một ngụm sờ một cái.

Hắn ta cúi đầu nhỏ giọng thì thầm nói, "Nếu như ngài thật sự không muốn, vậy tôi đây sẽ dùng cô ta chiêu đãi các anh em dưới trướng..."

Chu Giác Sơn hơi dừng trong chốc lát.

Hắn nhìn Tại Tư đang nằm trong xe, cô gái nhỏ lê hoa đái vũ [18] đang khóc, một tay hắn chống đỡ ở trên cửa xe, lông mày nhíu chặt thành một chữ xuyên [19].

[18] Lê hoa đái vũ: chỉ giống như hạt mưa đọng trên hoa lê. Vốn là miêu tả tư thái của Dương quý phi lúc đang khóc. Sau này sử dụng miêu tả sự xinh đẹp của cô gái.

[19] Chữ xuyên:

Tại Tư không muốn đi cùng Miêu Luân, cô không muốn, cô biết người đàn ông trước mắt này ít nhất còn có chút lý trí, nếu như nằm trong tay những binh lính kia, kết cục của cô tuyệt đối còn không bằng trực tiếp bị bom mìn nổ chết.

Cô cố hết sức ngồi dậy, hai cánh tay lộ ra ngoài cửa sổ, mười ngón tay nắm thật chặt quân phục của Chu Giác Sơn.

Miệng cô bị nhét miếng vải trắng, không có biện pháp nói chuyện, bị nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể dùng xoang mũi phát ra thanh âm "Đừng đừng"...

Môi mỏng của Chu Giác Sơn mím chặt, tâm phiền ý loạn.

Tại Tư nhéo chặt hắn không thả.

「Van cầu anh...」

「Mau cứu tôi」

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nguy hiểm từ từ đến gần...

Miêu Luân tiến lên bắt người.

Bỗng nhiên, Chu Giác Sơn hít một hơi thật sâu, hắn dùng lực vỗ một cái vào kính chắn gió, cánh tay dài mở ra, chắn Miêu Luân ở sau lưng.

Hắn trầm giọng, âm vang từng chữ rất có lực.

"Quên đi, người trước tiên tôi đặt ở chỗ này. Sau này đi theo tôi, ai tm cũng đừng có nhớ thương."

"..."

***

Lời editor:

(*) Thị trấn Loilem: nguyên văn của tác giả là雷临镇 (Hán Việt là Lôi Lâm Trấn), khi t có tìm hiểu thêm thông tin về Myanmar thì có thị trấn Loilem giáp với khu tự quản Pa-O, cũng là khu vực tranh chấp và phù hợp với các chi tiết của tác giả nên t tự ý sửa lại.

Để tránh nhầm lẫn dưới các cấp bậc, t làm một bảng để mọi người có thể hiểu rõ hơn về các cấp bậc trong quân đội Trung Quốc.



[8] Quân hàm trung sĩ (Lục quân)