Quân Nhân Tại Thượng

Chương 293: Tùy ý phát tiết




Thấy cô nói chuyện, Lý Cảnh Thịnh trực tiếp nói với cô: “Cô có tư cách gì nói chuyện ở đây!”

Chung Thủy Linh nhìn anh ta, không muốn cãi nhau với anh ta trước mặt Tô Mỹ Dung vào lúc này.

Lý Cảnh Thịnh còn muốn nói gì đó, Tô Mỹ Dung lùi khỏi lòng Chung Thủy Linh, ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Cảnh Thịnh, con ra ngoài trước!” Thái độ còn cứng rắn hơn vừa rồi, không cho chút thương lượng!

Lý Cảnh Thịnh nhìn mẹ mình, còn muốn nói gì đó, lại biết tính tình mẹ mình trước giờ nói một không nói hai.

Nghĩ vậy, anh ta không ở lại nữa, không nói gì xoay người ra khỏi phòng nghỉ ngơi, sau đó ra khỏi phòng làm việc của Tô Mỹ Dung.

Thấy vậy, thư ký cũng hiểu ý gật đầu với Tô Mỹ Dung, theo Lý Cảnh Thịnh ra ngoài, lúc ra còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Đợi tất cả mọi người đều ra ngoài, Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung, khẽ mở miệng: “Chị cả, chị không sao chứ?”

Tô Mỹ Dung hồi thần, mặc dù nhìn vẫn rất suy sụp, nhưng so với dáng vẻ bất động vừa rồi thì đã có sức sống hơn.

Thấy Tô Mỹ Dung không nói chuyện, Chung Thủy Linh nhỏ giọng an ủi: “Chị cả, chị đừng như vậy, chị như vậy khiến mọi người rất lo lắng.” Nói thật lòng, lúc ban nãy cô tới thật sự rất sợ Tô Mỹ Dung sẽ xảy ra chuyện, nhưng còn may, Tô Mỹ Dung chỉ suy sụp một chút, không có chuyện gì khác.

Im lặng thật lâu sau, Tô Mỹ Dung quay đầu nhìn cô hỏi: “Cẩn Nghiêm đã biết chị không phải chị cả nó mà là mẹ nó rất lâu rồi?"

Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung, có chút miễn cưỡng gật đầu.

Tô Mỹ Dung nhếch môi, nhưng mặt lại không có chút ý cười nào, nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu sau mới nói: “Chị thật sự cho rằng chị có thể giấu nó cả đời.”

"Lại không nghĩ tới thì ra nó sớm đã biết rồi.”

Chung Thủy Linh không lên tiếng, yên lặng lắng nghe.

Tô Mỹ Dung cũng không nói chuyện, lại một trận im lặng, thật lâu sau mới mở miệng thấp giọng tự nói: “Nó trước giờ chưa từng nhắc tới, lần nào thấy chị cũng gọi chị là chị cả, chưa từng chất vấn chị lần nào, ánh mắt nhìn chị lần nào cũng thản nhiên như vậy.” Nói vậy, Tô Mỹ Dung lại không nhịn được bật khóc, nhớ tới Tô Cẩn Nghiêm, thật sự cảm thấy mình thiếu rất nhiều.

Chung Thủy Linh thấy Tô Mỹ Dung khóc, vươn tay khẽ ôm Tô Mỹ Dung vào lòng, lòng bàn tay vỗ lưng Tô Mỹ Dung, an ủi: “Đều đã qua rồi, tất cả đã qua rồi, Cẩn Nghiêm chưa từng trách chị.”

Nghe thấy cô nói Tô Cẩn Nghiêm chưa từng trách mình, cảm xúc Tô Mỹ Dung có chút mất khống chế, hai tay ôm chặt lấy cô, vừa khóc vừa nói: “Chị trước giờ chưa từng cho nó tình yêu của mẹ, chị trước giờ chưa từng thừa nhận nó là con trai chị, chị trước giờ chỉ dám nói nó là em chị, chị chưa từng làm gì cho nó.” Càng nghĩ vậy, trong lòng Tô Mỹ Dung càng tự trách, so với Lý Cảnh Thịnh, thiếu Cẩn Nghiêm thật sự quá nhiều quá nhiều, đặc biệt là mấy năm anh đi lính, hai người căn bản ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất ít!

Chung Thủy Linh khẽ vỗ lưng Tô Mỹ Dung, nhỏ giọng phản bác tự trách của Tô Mỹ Dung, nói: “Chị không thiếu anh ấy, chị cùng anh ấy trưởng thành, tham dự họp phụ huynh của anh ấy, chị đã làm đủ rồi, chị thật sự không thiếu anh ấy, Cẩn Nghiêm cũng không trách chị, thật đó.”

Tô Mỹ Dung lắc đầu, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu Tô Cẩn Nghiêm quá nhiều.

Chung Thủy Linh biết, cảm xúc của Tô Mỹ Dung lúc này đều bị chiếm cứ bởi sự tự trách của bản thân, cô nói gì Tô Mỹ Dung cũng không nghe, cô liền không nói nữa, cứ như vậy yên lặng ôm Tô Mỹ Dung, thầm nghĩ có lẽ để Tô Mỹ Dung khóc một trận phát tiết như vậy cũng tốt.

Mặc dù cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng cô dường như có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Tô Mỹ Dung, đặc biệt là giữ bí mật như vậy mấy chục năm, không dám nói với ai, sợ người ta biết, lần này phát tiết, có lẽ là lần đầu tiên sau ba mươi mấy năm Tô Mỹ Dung không hề cố kỵ khóc lóc như vậy đi.

Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh càng thêm đau lòng Tô Mỹ Dung, ôm chặt, khẽ vỗ về lưng Tô mỹ Dung

Không biết qua bao lâu, Tô Mỹ Dung cuối cùng đã khống chế được cảm xúc của mình, lùi khỏi lòng cô, đỏ mắt nhìn cô, hỏi: “Cẩn Nghiêm, Cẩn Nghiêm biết lúc nào, nó, nó nói gì với em?”

Thấy Tô Mỹ Dung hỏi vậy, Chung Thủy Linh cũng không định che giấu, nói ra hết những lời Tô Cẩn Nghiêm trước đây nói với cô.

Tô Mỹ Dung nghe vậy, cắn chặt môi mình, Tô Mỹ Dung thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới thì ra Cẩn Nghiêm đã biết chuyện mình không phải chị cả anh mà là mẹ anh từ mười mấy năm trước, cũng đến hôm nay Tô Mỹ Dung mới thật sự hiểu được mục đích năm đó Cẩn Nghiêm cố chấp muốn chọn trường quân đội, mà buồn cười là thì ra anh làm tất cả những chuyện này đều là vì mình.

Tô Mỹ Dung nói không ra cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào, không biết rốt cuộc nên vui mừng vì thì ra Cẩn Nghiêm không trách mình không nói chân tướng với anh, hay là nên tự trách vì mấy năm nay mình lại không hề hay biết gì, để anh diễn trước mặt mình nhiều năm như vậy, vốn cho rằng mình làm vậy để anh không chịu thương tổn, lại không nghĩ tới mười mấy năm nay thì ra mình luôn được anh ở phía sau bảo vệ.

Chung Thủy Linh vươn tay kéo tay Tô Mỹ Dung sang, không muốn Tô Mỹ Dung nắm chặt tay mình làm bị thương chính mình như vậy.

Tô Mỹ Dung ngước mắt nhìn cô, có chút không chắc chắn hỏi: “Thủy Linh, Cẩn Nghiêm, nó thật sự chưa từng trách chị sao?”

Chung Thủy Linh ngẫm nghĩ, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Có lẽ cũng từng trách đi, nhưng em dám khẳng định, anh ấy bây giờ thật sự không trách chị, càng không hận chị, anh ấy không nói là vì biết mọi người làm vậy là vì tốt cho anh ấy, mấy năm này chị quan tâm và yêu thương anh ấy, anh ấy cũng không phải không biết, chính vì biết mọi người không muốn anh ấy chịu tổn thương cho nên anh ấy mới tình nguyện giả bộ như mình không hề biết, cũng không muốn thẳng thắn với mọi người khiến tất cả tốt đẹp đều bị đánh vỡ.”

Tô Mỹ Dung nghe vậy, cắn chặt môi, nước mắt lại có chút không khống chế tràn ra.

Chung Thủy Linh vươn tay lau nước mắt thay Tô Mỹ Dung, cười nói với Tô Mỹ Dung: “Được rồi, chị cả, chị đừng khóc nữa, tất cả đều đã qua rồi.”

Tô Mỹ Dung xoay người đi không dám nhìn cô, hai tay che miệng không dám để mình khóc ra tiếng.

Chung Thủy Linh nhìn bóng lưng Tô Mỹ Dung, đặt tay lên vai Tô Mỹ Dung, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, cứ yên lặng như vậy nhìn Tô Mỹ Dung khóc, có lẽ lúc này điều Tô Mỹ Dung cần không phải là an ủi gì, mà là phát tiết như vậy.