Lời của Tô Cẩn Nghiêm khiến Trương Tân Thành cảm thấy có hơi chói tai, nhìn anh nghiêm giọng nói: “Con hiểu cái gì, ba là vì tình thế bắt buộc!”
Tô Cẩn Nghiêm cười lạnh, hoàn toàn không tin lời ông ta nói, cũng không có ý muốn tiếp tục nói tiếp với ông ta nữa, cất bước rời khỏi.
Thấy anh đi xa, Trương Tân Thành tức giận hừ lạnh một tiếng, đi về phía Giang Lương, khi nhìn thấy Giang Lương bên cạnh thì trực tiếp nói: “Buổi chiều trở về Giang Thành.”
Giang Lương không có nói gì nhiều, chỉ cung kính gật đầu, sau đó theo ông ta đi về phía thang máy.
Tô Cẩn Nghiêm từ trong khách sạn đi ra, cục tức vốn dĩ mắc trong lồng ngực lúc này mới hoàn toàn buông ra.
Quay đầu liếc nhìn khách sạn ở phía sau, anh nói với mình cả đời này đều không muốn gặp Trương Tân Thành nữa, cho dù là ông ta có chết!
Lại trở về nhà, Chung Thủy Linh vẫn chờ đợi ở phòng khách, thấy anh trở về thì vội đi tới hỏi: “Như thế nào, Trương Tân Thành không có làm khó anh chứ?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với cô, đưa tay sờ mặt của cô, lắc đầu: “Yên tâm đi, không có.”
Nghe anh nói không có, Chung Thủy Linh lúc này mới hơi thở phào, nhìn anh nói: “Không có thì tốt, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, không nghĩ tới ông ta nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, mắt luôn nhìn chăm chú vào mắt của cô, cũng không nói chuyện.
Thấy anh không nói chuyện, Chung Thủy Linh có hơi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Trên mặt em có---”
Lời của Chung Cẩn Linh còn chưa có nói hết, Tô Cẩn Nghiêm trực tiếp cúi người hôn lên môi của cô.
Chung Thủy Linh mặc dù đối với hành động đột ngột này của anh có hơi giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đưa tay ôm lấy anh, khẽ mỉm cười đáp trả nụ hôn của anh.
Cũng không biết hôn như thế bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm cuối cùng buông môi của cô ra, chỉ là khi tách ra hai người đều có hơi thở hổn hển.
Sau khi buông môi của cô ra, Tô Cẩn Nghiêm không có trực tiếp buông cả người Chung Thủy Linh ra, mà ôm chặt cô vào lòng, cằm của mình đặt trên vai của cô, sau đó bắt đầu từ từ điều chỉnh bản thân vì nụ hôn vừa rồi mà hô hấp trở nên có hơi rối loạn.
Chung Thủy Linh để mặc anh ôm mình như thế, dựa vào trong lòng anh yên lặng hưởng thụ sự ấm áp trong giây phút này, hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng thanh mảnh đó của anh.
Cũng không biết hai người đứng ôm nhau như vậy bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm cuối cùng nói khẽ vào bên tai của Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, em cảm thấy anh sẽ trở thành người như ông ta không?”
“Ai?” Chung Thủy Linh nhất thời không có liên tưởng đến Trương Tân Thành, cả người vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi chưa thoát ra được, giống như chìm đắm trong hạnh phúc.
Tô Cẩn Nghiêm trầm mặc, có hơi không muốn nói ra tên của người đó.
Thấy anh không nói, Chung Thủy Linh lúc này mới có hơi liên tưởng đến Trương Tân Thành, bé giọng nói bên tai của anh: “Trương Tân Thành sao?”
Tô Cẩn Nghiêm không có lên tiếng, coi như mặc nhận.
“Anh sao có thể biến thành người như ông ta được chứ?” Chung Thủy Linh liền phủ nhận, loại người ích kỷ tự lợi như Trương Tân Thành chỉ biết suy nghĩ đến lợi ích của mình, Cẩn Nghiêm sao có thể trở thành người như ông ta được, giả thiết này ở trong lòng cô ta hoàn toàn không được thành lập.
“Nhưng trên người anh dù sao cũng chảy dòng máu của ông ta...” Tô Cẩn Nghiêm mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi được.
Nghe vậy, Chung Cẩn Linh lùi ra khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt nhìn anh nghiêm túc nói: “Tô Cẩn Nghiêm, anh từ khi nào lại bắt đầu trở nên cổ hủ như thế?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, không nói.
“Chung dòng máu gì đó hay không, cùng gen gì đó hay không, nhưng cái này là yếu tố quyết định một con người hay sao?” Chung Thủy Linh hoàn toàn không thể đồng ý với quan điểm của anh, nhìn vào mắt của anh nói: “Tôi nói cho anh biết, tốt xấu của một người, trên mặt tính cách có khiếm khuyết hay không không phải được quyết định theo mấy cái gen di truyền linh tinh đó, mà do hoàn cảnh sống cả một người, người và sự việc ở bên cạnh anh quyết định có ảnh hưởng hay không, chứ không hề liên quan gì đến trên người anh chảy dòng máu của ai, với cả, cho dù gen và máu có liên quan, trên người anh còn có một nửa máu và gen là của chị cả, nhân phẩm của chị cả với nhân phẩm của Trương Tân Thành có thể so sánh được sao?”
Tô Cẩn Nghiêm nghe thế, mắt nhìn cô mãi không có nhìn sang chỗ khác, thấy mặt mày cô kích động như vậy giải thích điều này với mình, sau đó mặt mày còn kích động giúp anh tách rõ quan hệ với Trương Tân Thành, Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy trong lòng mình có sự bình yên và xúc động chưa từng có.
“Cho nên đừng đem mình ra so sánh với loại người như Trương Tân Thành, căn bản không hề có tính so sánh hiểu không, anh nếu như còn tiếp tục liên hệ với ông ta, vậy em sẽ tức giận!” Chung Thủy Linh kích động nói như thế, nói xong còn bày ra biểu cảm tức giận hất cằm nhìn anh!
Thấy cô như thế, Tô Cẩn Nghiêm quả thật có hơi không nhịn được bật cười, đưa tay cố ý dùng tay nhéo má phúng phính của cô, mỉm cười rồi nói: “Thì làm sao?”
“Hửm?” Chung Thủy Linh có hơi nghi hoặc, nghe không hiểu lắm anh có ý gì.
Tô Cẩn Nghiêm bước tới cúi đầu hôn lên cái môi đang dẩu lên của cô, cười nói: “Em tức giận cũng dễ thương như thế, thật sự quá dụ người.”
Nghe anh nói như thế, Chung Thủy Linh lập tức có hơi đỏ mặt, xấu hổ liếc nhìn anh, đưa tay đánh nhẹ vào tay của anh, thấp giọng nói: “Chỉ biết miệng lưỡi trơn tru!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, đưa tay ôm chặt cô lại, cằm để trên đỉnh đầu của cô, cười nói: “Miệng lưỡi trơn tru cũng chỉ đối với một mình em.”
Nghe như thế, Chung Thủy Linh có hơi hài lòng khẽ mỉm cười, khi vừa mới quen anh, cô chỉ cảm thấy anh là một người không hiểu phong tình, khi đó cô chỉ muốn trêu chọc anh, nhưng bây giờ, anh nói lời yêu thương còn trơn hơn bất kỳ ai, mỗi lần mỗi câu đều có thể đánh động đến cô, tóm lại khiến cô không khỏi xấu hổ, có khi thấy ánh mắt nhìn cô cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt cô vào trong lòng, trong lòng cảm thấy may mắn bản thân trước kia không có bỏ lỡ cô, cũng cảm kích khoảng thời gian này cô đã mang đến những cảm giác và tình cảm dành cho anh mà anh trước kia chưa từng trải nghiệm qua, cũng đặc biệt cảm kích cô khiến anh có cản đảm đối diện với thân thế của mình và từ trong đó đi ra được, tất cả những chuyện này đã từng không dám khát vọng, từng lo lắng bản thân sẽ là một người không có trách nhiệm trong tình cảm, cho nên anh mãi không dám bắt đầu đoạn tình cảm, nhưng bởi vì gặp được cô, khiến anh biết được thì ra ở trước mặt người mình yêu thật sự, bất cứ ai cũng không trốn tránh được, giống như anh ban đầu rõ ràng biết mình đã động lòng, lại từng bước từng bước muốn tránh xa loại cảm giác đó của mình với cô, cho nên mới khiến bọn họ bây giờ ôm đối phương, có thể cảm nhận độ ấm trên người đối phương.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm thấp giọng nói với Chung Thủy Linh ôm ở trong lòng: “Thủy Linh, cảm ơn em có thể yêu anh, cũng cảm ơn em để anh yêu em.”
Chung Thủy Linh nghe thế, khóe môi không nhịn được mà cười khẽ, trong lòng là loại cảm giác ngọt ngào khó nói thành lời, giống như uống phải mật ong ngọt nhất trên đời này, loại ngọt đến tận tâm can của mình!
Đưa tay ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy, có thể gặp được anh là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời em.”