Quân Nhân Tại Thượng

Chương 246: Tương đối quan trọng




Nghe thấy mẹ nói như vậy, Chung Thủy Linh đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.

Thực ra, thành thật mà nói, từ nhỏ cô đã oán giận mẹ mình, oán giận công việc của bà quá bận, không có nhiều thời gian dành cho cô và Chung Giang Tuyên, cả thời thơ ấu của cô phần lớn thời gian là ở với ông bà nội, cô không có nhiều thời gian ở cùng với thủ trưởng, sau này công việc không còn bận rộn như vậy nữa, thủ trưởng cũng dần dần lui về sau, nhưng cô lại đi học, đi làm, cả nhà không có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, thỉnh thoảng buổi tối khi trở về, có lúc bà không ở bệnh viện làm phẫu thuật cũng đi công tác, nghiêm túc mà nói, hai mẹ con một năm nay thời gian gặp nhau không nhiều, đừng nói nhắc đến chuyện ở cùng nhau.

Dương Minh Lâm phân loại nguyên liệu ra, cũng không để ý Chung Thủy Linh ở phía sau, sau đó nói: “Vốn nghĩ là tối qua con trở về, ba con còn đặc biệt về nhà sớm, tay chân vụng về nói muốn giúp nấu cơm cho con, nhưng ba con đâu có biết nấu cơm, ở bên cạnh mẹ càng giúp càng phiền, mẹ nói ông ấy ông ấy còn không vui, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng rất thú vị.”

Chung Thủy Linh nghe thấy mẹ nói như vậy, có chút áy náy, cô không biết hóa ra ba mẹ mình yêu mình như vậy.

Bỏ rau vào rổ, Dương Minh Lâm quay đầu lại nhìn con gái nói: “Tối qua con không về, mẹ thấy ba con có chút thất vọng, nói thật, ông ấy thật sự rất yêu con.”

Trong lòng Chung Thủy Linh vô cùng hổ thẹn, bây giờ mới phát hiện ra mình oán giận lúc còn nhỏ ba mẹ không dành nhiều thời gian ở bên cạnh mình, thực ra bây giờ khi họ đã già bản thân cũng chẳng phải cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn họ sao.

Nghĩ như vậy, Chung Thủy Kinh đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn mẹ mình, có chút trẻ con nói: “Sao tối qua ba mẹ không gọi điện cho con! Nếu ba mẹ gọi điện thoại cho con bảo mẹ đang đợi con, đợi con xong việc, con sẽ lái xe về….”

Mặc dù tối qua cô đi ăn tối cùng với Tô Mỹ Dung, sau đó lại về biệt thự nhà họ Tô, nếu như biết ba mẹ muốn mình quay về như vậy, dù có muộn thế nào cô cũng sẽ quay về, cho dù không ăn cơm, nhưng để thủ trưởng nhà cô nhìn thấy cô cũng tốt.

Thấy cô nói chuyện trẻ con như vậy, Dương Minh Lâm cười, đưa tay ra giúp cô kéo sợi tóc ra khỏi miệng, nhìn cô nói: “Mẹ cũng nói là gọi điện thoại cho con, nhưng ba con không cho, nói là có thể con đang bận, đừng để con xa như vậy mà phải vội vàng trở về sau đó lại vội vàng rời đi, hơn nữa hôm nay còn phải đánh xe.”

Chung Thủy Linh có chút muốn khóc, sống mũi cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe.

Thấy vậy, Dương Minh Lâm cười nói: “Con làm gì vậy, lớn như vậy rồi còn khóc nhè?”

Chung Thủy Linh đột nhiên giơ tay ra ôm chặt lấy mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, cảm ơn hai người đối xử với con tốt như vậy.”

“Nha đầu ngốc, con là con gái của ba mẹ mà, không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?” Dương Minh Lâm cười, tay khẽ vỗ vào lưng cô, trong lòng có chút cảm thán thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức bọn họ vẫn chưa kịp cùng họ trưởng thành, họ đã trưởng thành đến mức không cần bọn họ phải ở bên cạnh nữa.

“Mẹ, có phải con là một đứa không hiếu thuận không?” Chung Thủy Linh ôm mẹ, đột nhiên có suy nghĩ như vậy, mấy năm nay từ khi ra trường, cô ngày càng ít về nhà, không biết sức khỏe của bọn họ thế nào, chỉ nghĩ nói không để họ nhắc đến mình là được rồi, không hề nghĩ đến thực ra làm với tư cách là ba mẹ, người mà họ yêu nhất chính là những đứa con của mình, nhưng cô chưa từng suy nghĩ đến điều này, chưa từng suy nghĩ với tư cách là một người con, cô nên thường xuyên về nhà thăm họ.

“Không có, sao con lại không hiếu thuận được chứ.” Dương Minh Lâm không thừa nhận cô không hiếu thuận, ở trong mắt bà, con của mình vĩnh viễn là người tốt nhất, cho dù số lần cô về nhà không nhiều, thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng ở trong lòng ba mẹ cô luôn luôn là người tốt nhất, không có người ba người mẹ nào cảm thấy đứa con của mình kém cỏi, bà cũng như vậy.

Chung Thủy Linh trầm mặc không nói gì, ôm chặt lấy mẹ mình, lúc này cô rất muốn ôm thủ trưởng nhà mình, nói với ông thực ra mình cũng rất yêu ông, ông là người ba tốt nhất, giỏi nhất!

Hai mẹ con ôm nhau một lúc, Dương Minh Lâm mới nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Được rồi, đừng làm nũng nữa, lớn như vậy rồi.”

Chung Thủy Linh khịt mũi, sau đó buông bà ra, nhìn vào mắt bà nói: “Dù con có lớn như thế nào thì vẫn là cô bé của mẹ.”

Dương Minh Lâm khẽ cười, đúng vậy, cho dù cô bao nhiêu tuổi, cho dù cô cao hơn bà bao nhiêu, trong mắt của bà cô mãi mãi là một đứa trẻ.

Nghĩ như vậy, Dương Minh Lâm đưa tay ra có chút cưng chiều xoa đầu cô, hỏi: “Đồ đã thu dọn xong chưa?”

Chung Thủy Linh giở tính trẻ con lè lưỡi, lắc đầu nói: “Vẫn chưa xong.”

“Mau đi thu dọn đi, lát nữa mẹ sẽ làm món tôm và sườn xào chua ngọt mà con thích.” Ánh mắt Dương Minh Lâm nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ.

Chung Thủy Linh gật đầu, ngoãn ngoãn mỉm cười với bà nói: “Vậy lát nữa con phải ăn hai bát cơm!”

“Ba bát cũng không thành vấn đề!” Dương Minh Lâm cười với cô nói.

Chung Thủy Linh cười, ghé sát vào mặt mẹ nhẹ nhàng hôn lên má bà, nhỏ giọng nói ở bên tai bà: “Bác sĩ Dương, con yêu mẹ!”

Dương Minh Lâm mỉm cười, nụ cười kia rất rạng rõ giống như một đóa hoa đang nở.

Chung Thủy Linh không nói nữa, tinh nghịch nháy mắt với cô, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, đi về phía phòng ngủ của mình.

Trong phòng bếp Dương Minh Lâm nhìn cô đi xa, sau đó mới mỉm cười quay người lại chuẩn bị cho bữa trưa.

Lúc ăn cơm, lúc Chung Thủy Linh nhìn một bàn tràn đầy những món ăn mà cô thích, đột nhiên cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, nhưng lại có chút không kìm được mà muốn khóc, cô vẫn luôn oán giận ba mẹ không đủ yêu mình, nhưng nhìn thấy những món ăn trên bàn, sao cô còn không biết xấu hổ mà lên án như vậy!

Dương Minh Lâm gắp một con tôm bỏ vào bát cô, thúc giục cô: “Mau ăn đi, ăn xong mẹ đưa con ra bến xe.”

Chung Thủy Linh nhìn mẹ, đột nhiên có một loại thương cảm khi phải rời xa, nói: “Mẹ, đột nhiên con không muốn đi nữa.” Đặc biệt là nghe bà nói chuyện tối qua bà cùng thủ trưởng đợi cô về ăn cơm, cô muốn ở lại nhà mấy ngày, ở bên cạnh họ.

Dương Minh Lâm mỉm cười, lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào cái bát trước mặt cô, nói: “Được rồi, nếu con không quan tâm đến Cẩn Nghiêm thì con đừng đi nữa.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Chung Thủy Linh có chút đấu tranh, nghĩ xong liền nhìn mẹ nói: “Vậy, vậy hay là con đi trước, nhưng con đảm bảo tháng nào cũng về thăm hai người!”