Có đôi lúc, mình sợ cái gì là nó sẽ tới cái đó. Lúc Chung Thủy Linh xuống xe thì vừa vẹn gặp ngay Trương Tân Thành và Giang Lương từ trong khách sạn đi ra. Chung Thủy Linh sực tỉnh nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang ở trên xe, sợ anh sẽ đụng mặt Trương Tân Thành.
Tô Cẩn Nghiêm đang tháo dây an toàn định xuống xe thì bị Chung Thủy Linh cản lại: “Đừng xuống, anh về thăm ba đi, chắc ba nhớ anh lắm đó.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, lại kéo khóa dây an toàn rồi mới lái xe rời đi.
Thấy xe đã đi xa rồi Chung Thủy Linh mới thở phào nhẹ nhõm, quay người chuẩn bị đi vào khách sạn. Trương Tân Thành đã thấy Chung Thủy Linh ngay lúc cô xuống xe rồi, thấy cô đi về phía bên này liền liếc Giang Lương nói: “Cậu qua kia đợi tôi nhé.”
Giang Lương kính cẩn gật đầu rồi cầm túi công văn đi qua bên cạnh.
Chung Thủy Linh đang định cứ thế phớt lờ đi qua Trương Tân Thành luôn, vậy nhưng thấy ông ta cứ nhìn cô chòng chọc như thế cũng đủ biết là không thể nào vờ như ông ta không tồn tại ở đó được rồi. Nếu đã không thể giả vờ không thấy mà đi qua, vậy thì cũng chỉ còn cách đối diện thẳng mà thôi. Lúc Chung Thủy Linh đi đến gần Trương Tân Thành, còn chưa đợi cô mở miệng ông ta đã lên tiếng: “Nếu lần này cô đến để nói với tôi là cô đã nghĩ thông suốt rồi thì tôi sẽ rất vui đó.”
Chung Thủy Linh chỉ khẽ nhếch miệng, không hề có chút e dè nhìn thẳng vào mắt ông ta nói: “Tôi thật không biết ông Trương rốt cuộc lấy đâu ra tự tin vậy đó, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý cách nói của ông à?”
Trương Tân Thành cười cười, cũng không tức giận gì, nói: “Xem ra tôi nhầm rồi nhỉ.”
Chung Thủy Linh đưa tay xem giờ, rồi lại nhìn Trương Tân Thành nói: “Xin lỗi, tôi hẹn gặp khách hàng làm việc, không nói chuyện với ông được rồi.” Nói đoạn, cô dượm bước về phía khách sạn.
Thấy cô định đi, Trương Tân Thành liền nói: “Nếu lúc nãy tôi nhìn không lầm thì người vừa đưa cô tới đây là Tô Cẩn Nghiêm nhỉ?”
Nghe thế, Chung Thủy Linh quả nhiên ngừng bước đúng như ông ta đoán, so với ánh mắt không dè dặt nhìn ông ta ban nãy thì Chung Thủy Linh lúc này đã trở nên lo lắng và căng thẳng hơn nhiều.
“Có phải Tô Cẩn Nghiêm hay không cũng không liên quan gì tới ông!” Cô thật sự không hiểu nổi đã bao nhiêu năm trôi qua vậy rồi mà tại sao lúc này ông ta lại mới về tìm con trai Tô Cẩn Nghiêm của mình. Nếu như ông ta thật sự muốn làm tròn trách nhiệm người cha, vậy tại sao đợi tận hơn 30 năm sau mới nhớ ra đứa con trai này chứ?
“Nó là con trai tôi.” Vẻ mặt Trương Tân Thành lúc nói ra câu này rất nghiêm túc.
“Lẽ nào không phải ông đã biết từ hơn 30 năm trước rồi sao?” Bây giờ mới về nhận con trai, bộ không thấy trễ rồi sao?
“Tôi không cần phải giải thích với cô nhiều làm gì.” Trương Tân Thành tỏ rõ cô không hề có tư cách biết chuyện này.
“Tôi cũng không cần biết.” Chung Thủy Linh khinh thường nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông, dù cho ông có đứng trước mặt Tô Cẩn Nghiêm thì cũng chưa chắc anh ấy sẽ nhận ông. Thay vì để anh ấy hận ông, chi bằng ông đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh ấy nữa, vĩnh viễn đừng nên để anh ấy biết sự tồn tại của ông.”
“Chuyện này cô quyết được chắc?” Trương Tân Thành nói, cũng không định tiếp tục rầy rà với cô nữa, cứ thế bước qua cô đi về phía Giang Lương.
Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm ông ta, Giang Lương cũng nhìn lại phía cô gật đầu rồi cùng Trương Tân Thành rời đi. Chung Thủy Linh nắm chặt tay tức giận, cô hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng rồi mới đi vào khách sạn.
Đợi đến lúc Chung Thủy Linh vào khách sạn đến chỗ cửa phòng hẹn, vệ sĩ đứng ngoài của Trương Tường Tường nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Cô là cô Chung đúng không?”
Chung Thủy Linh gật đầu: “Tôi hẹn chị Trương đến bàn chuyện bản thiết kế.”
Vệ sĩ gật đầu, nhích người ra mở cửa cho cô. Nhà tạo mẫu tóc của Trương Tường Tường lúc này đang làm tóc cho cô trong phòng, nhân viên lần trước gặp Chung Thủy Linh thấy cô vào thì nhiệt tình chạy tới chào hỏi: “Nhà thiết kế Chung tới rồi đó ạ.”
Chung Thủy Linh gật đầu, gật đầu chào Trương Tường Tường đang ngồi trên sô pha.
Trương Tường Tường thả cuốn tạp chí trên tay xuống, hất tay ra hiệu cho nhà tạo mẫu tóc dừng lại rồi đứng lên nhìn Chung Thủy Linh, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô chính là Chung Thủy Linh?”
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn lại cô ta không chút sợ sệt, nói: “Chị Trương có thể gọi tôi là Shirley.” Trương
Tường Tường gật đầu, ánh mắt vẫn đánh giá Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh có chút không quen bị người khác đánh giá kiểu này, cô nhìn Trương Tường Tường nói: “Chị Tường nhìn tôi vậy vì trên mặt tôi dính gì hả?”
Nghe thế, Trương Tường Tường bật cười: “Không, trước đây tôi đã từng xem qua vài tác phẩm của cô rồi, chúng khiến tôi rất bất ngờ. Tôi luôn muốn gặp cô, không ngờ cô lại trẻ thế này.”
Nghe cô ta nói vậy, Chung Thủy Linh mới thôi cảnh giác, cười bảo: “Chị Trương quá khen rồi.”
“Trước giờ tôi không có khen bừa ai đâu nhé. Tôi thật sự cảm thấy tác phẩm của cô rất tuyệt.” Nói đoạn, Trương Tường Tường quay sang dặn nhân viên bên cạnh: “Dọn chỗ này đi rồi pha cho cô Chung tách trà.” rồi nhìn Chung Thủy Linh, tiếp: “Shirley, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đây đi.”
Vừa nói vừa tự mình ngồi xuống bên cạnh trước. Chung Thủy Linh cũng không khách khí nữa, sau khi ngồi xuống sô pha thì liền chuẩn bị lấy bản thảo thiết kế đưa Trương Tường Tường xem, không hề quên mục đích quan trọng nhất của chuyến đi đến đây hôm nay.
Cô lấy bản thảo trong túi xách ra đưa qua cho Trương Tường Tường: “Đây là mấy mẫu đầm dạ hội tôi thiết kế cho chị, chị xem có hài lòng không, cứ nói nếu có chỗ nào cần sửa nhé.” Trương Tường Tường đưa tay đón lấy, nghiêm túc cầm bản thảo xem.
Trương Tường Tường vừa lật tập bản thảo vừa gật đầu, nói: “Đẹp lắm, mấy mẫu này tôi thích cả.”
Chung Thủy Linh thầm thở phào, dù cho đã thiết kế nhiều năm rồi, cũng thiết kế đầm dạ hội cho người ta không ít, vậy nhưng không hiểu sao lần này cô lại đặc biệt căng thẳng. Trước khi đến đây cũng luôn lo lắng tác phẩm của mình không biết có được Trương Tường Tường công nhận hay không, vì điều này mà cô đã sửa đi sửa lại bản thảo nhiều lần, cố hết sức làm đến khi hài lòng nhất mới thôi.
Đặt bản thảo thiết kế trên tay xuống, Trương Tường Tường lại nhìn Chung Thủy Linh, cười nói: “Tôi rất hài lòng với thiết kế của cô, cảm thấy không có chỗ nào cần sửa nữa cả.”
Sự khẳng định của cô ta khiến Chung Thủy Linh rất vui, cô nhìn Trương Tường Tường nói: “Có thể làm cho chị Trương hài lòng là vinh hạnh của tôi.”
“Shirley, cô khách khí quá rồi đó nha.” Trương Tường Tường cười, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Con người tôi trước giờ chỉ nhìn tác phẩm, nếu tác phẩm không tốt thì dù quan hệ với tôi có tốt thế nào đi nữa tôi cũng không chốt đơn đâu.”
Chung Thủy Linh cười chưa nói hết, là một nhà thiết kế, không có gì đáng niềm vui và hưng phấn hơn là khi được người khác khẳng định tác phẩm của mình.
Lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Giang Lương bước vào, vẻ mặt ngẩn ra một chút khi nhìn thấy Chung Thủy Linh.